Đọc truyện Vọng Tình Say Mê – Chương 31
A Nam đưa tay che miệng, cô dùng răng bậm lấy môi dưới, cố kiềm lấy nụ cười, Ái Nhã đứng ở bên cạnh thuyết trình toàn bộ sự việc, lần này thì đến phiên Tố Bình cười lớn, cô cười to đến nỗi hầu như toàn bộ người trong phủ đều nghe thấy, họ cười gượng vờ như không nghe thấy gì, một vài con dơi treo mình trên thân cây cũng vì nụ cười này mà té rớt xuống đất.
Tố Bình vừa cười vừa đưa tay lau đi hai giọt nước nơi khóe mắt, môi nhỏ nhắn hồng hồng hé mở: “Thật hết cách, không ngờ…”
Nói đến đây, Tố Bình khựng lại, ngơ ngác nhìn A Nam: “Quái lạ, tại sao lần nào mình cười muội ấy cũng lăn ra ngủ hết vậy?”
Từ lúc Tố Bình cười, A Nam đã leo lên giường gáy khò khò z Z Z Z, Ái Nhã và Xuân Hỷ cũng lấy làm ngạc nhiên, cả hai đồng lời nhỏ tiếng: “Tỷ ấy ngủ rồi, hay thật.”
Bên ngoài đường lớn, từng ngọn nến được thắp sáng ánh lên hiệu ứng ánh sáng tuyệt đẹp khiến cho khu phố trở nên lung linh, huyền ảo.
Xa xa, một thân nam tử mặc trường sam lam bào đánh roi vào hông tuấn mã cho nó phi thật nhanh về trước, tiếng vó ngựa phi nhanh làm cho cát bụi bay mù mịt, dân chúng tản ra làm hai, đưa tay phủi bụi trước mặt ho khan vài tiếng: “Khụ… khụ….”
Tình Phong chống tay lên lưng ngựa rồi nhảy xuống đất, chàng bỏ ngựa đi vào Vương Phủ, vương gia từ trong đại sảnh chạy ra nghênh đón, Tình Phong sốt ruột đi nhanh, chàng lo lắng nói: “Nàng ấy làm sao lại ngất.”
Vương gia lo sợ, có chút run ở trong lòng, ông cúi đầu đáp lời: “Thần cũng không rõ nguyên do, có lẽ chuyện này nữ nhi của thần là người biết rõ.”
Tình Phong nhíu mày, chàng bước đi nhanh, thanh âm có chút vội vàng: “Được rồi, khanh không cần phải đi theo ta đâu? Đợi ta ở đại sảnh, ta có việc cần nói.”
Vương gia giật mình, tim đánh thịch một cái, ông cúi đầu tuân thủ: “Dạ.”
Vương gia ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Tình Phong, ông ảo não tựa mình vào cột trụ phía sau lưng, cảm giác như thân thể bị một vật gì đó đè nặng, ông nhắm mắt, thở một hơi, nội tâm lo lắng: “Xem ra hoàng thượng muốn trách phạt vương phủ rồi.”
Tình Phong đi nhanh đến Sử Nghi Cát, chàng mở cửa gian phòng của A Nam, đập thẳng vào mắt chàng là cảnh tượng A Nam lăn từ trên giường xuống đất, cô nằm úp xuống mặt sàn, hai tay dang ngang, hai chân chàng hảng, ngáy khò khò z Z Z Z.
Tình Phong nhìn mà không khỏi đen mặt, chàng bước vào bế A Nam trở lại giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô, ôn nhu nhìn cô ngủ rồi khẽ hôn cô một cái vào môi, tâm tình dịu lại: “Nàng thật sự biết cách làm cho ta lo lắng đấy.”
Tình Phong bước ra khỏi cửa rồi đi thẳng đến đại sảnh, chàng cùng với vương gia bàn một số chuyện trong đêm tết Thượng Nguyên, vương gia thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng: “May quá, cứ tưởng hoàng thượng trách phạt.”
Cuối giờ dậu đầu giờ tuất, tất cả mọi người đều thay đổi trang phục để đi ra ngoài xem pháo hoa, Xuân Hỷ đến phòng gọi A Nam, A Nam thay xong xiêm y liền đi theo Xuân Hỷ đến phòng Ái Nhã.
A Nam hí ha, hí hửng gõ bàn hối thúc nói: “Nhanh lên, nhanh lên, nhanh ra ngoài xem pháo hoa thôi.”
Ái Nhã tay cầm hộp phấn bôi bôi trét trét, tay với lấy khăn tay, trầm giọng nói: “Chắc tỷ không thể đi cùng với bọn muội được đâu?”
A Nam ngạc nhiên tiếp lấy cốc trà từ tay Xuân Hỷ, cô thản nhiên nói: “Ủa? Sao kỳ vậy?”
Ái Nhã nhìn ngắm bản thân trong gương rồi cài thêm cho tóc một cây trâm hình hoa duyên dáng, kế đó là hai cây trâm hình bướm pha lê, cô quay sang nhìn A Nam buồn bã nói: “Hoàng thượng đang đợi tỷ ở đại sảnh đó.”
A Nam trợn tròn hai mắt, cô đứng phắt dậy bấc giác thốt lên: “Cái gì? Huynh ấy đến đây rồi sao? Chết rồi, chết rồi… phải làm sao đây?”
A Nam xoay người đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm: “Không thể để huynh ấy thấy được, phải đi trước thôi.”
A Nam nhìn qua Xuân Hỷ rồi nhìn qua Ái Nhã: “Xuân Hỷ, muội đi lấy giúp tỷ cái mũ, Ái Nhã, muội kêu Tử Hàn huynh rồi đi ra cửa sau nha.”
Ái Nhã và Xuân Hỷ cười khổ, một lát sau, cả bốn thập thò ở ngoài vườn hoa, A Nam rảo mắt liếc ngang liếc dọc rồi nói nhỏ: “Không có ai hết, đếm từ một tới ba chạy ngang qua cửa đại sảnh nha.”
A Nam đặt tay lên ngực hít thở một hơi rồi mở miệng đếm: “Một, hai, ba… chạy.”
A Nam nhắm mắt chạy qua, ba người kia không kịp ngăn lại, “rầm” một cái, A Nam ngã phịch xuống đất, cô đưa tay sờ lên mũi rồi nói: “UI da… đau quá, va phải cái gì thế…”
A Nam mở mắt, ngước mặt nhìn lên, cô nuốt lấy ngụm nước miếng rồi rũ mắt nhìn xuống, trong lòng không khỏi mắng một tiếng: “Đáng ghét, như thế nào lại xui đến như vậy?”
Tình Phong cúi người đỡ A Nam đứng dậy, chàng nhìn cô với vẻ mặt tức giận cùng đăm chiêu: “Nàng lại tính giở trò gì nữa thế?”
A Nam chột dạ, hởi thở có chút nặng nề, giọng nói trở nên nông hơn: “Đâu có làm gì đâu? Muội chỉ định đi ra ngoài xem pháo hoa một tý.”
Tình Phong cười như không cười, chàng bế A Nam vắt lên vai của mình rồi nói: “Không được, nàng phải đi với ta.”
A Nam bị Tình Phong bế vào đại sảnh, cô thổn thức cựa quậy, hai tay bất lực đánh vào lưng của Tình Phong: “Muội không thích đâu nha, muội muốn được tự do… a a a…”
Ái Nhã thở dài, bất đắc dĩ nhún vai, cô quay sang kéo tay Xuân Hỷ: “Tỷ ấy đi với hoàng thượng rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Xuân Hỷ nhìn qua Tử Hàn, nét mặt thoáng rũ xuống, cô im lặng bước đi, Tử Hàn cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm mơ hồ nhìn xuống dưới nền đất, anh nhắm mắt, thở nhẹ một hơi rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Ngoài phố tràn ngập sắc màu của đèn lồng, ánh đèn chiếu rọi xuống hồ nước sáng lấp lánh, lung linh, không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt, mọi người tập trung đông đúc bên các gian hàng, ở đó có đối thơ, đối chữ, ca hát, câu cá vàng… và hơn hết còn có hội thi “Hoa Khôi mùa xuân.”
“Hoa Khôi mùa xuân” là hội thi được tổ chức mỗi năm một lần vào đêm Nguyên Tiêu, ở đây quy tụ hàng loạt mỹ nhân, thiếu nữ xinh đẹp nhất kinh thành, không phân biệt giai cấp – tầng lớp, chỉ cần đủ 16 – 20 tuổi là có thể đăng kí tham gia.
Hội thi được chia làm ba phần: “Thi làm Thơ – Thi Đàn Hát và Thi Sắc Đẹp”, chỉ khi cuộc thi này kết thúc thì pháo hoa mới được bắn, mỗi phần thi sẽ có giám khảo riêng.
Ở trên lầu 4 của một tiểu lâu thượng hạng đối diện với cây cầu Vạn Thiên, Tình Phong đang ngồi uống rượu và nói chuyện với mấy vị sứ giả, A Nam chu mỏ thụng một đống, cô nằm dài ở trên bàn vì uất ức, vừa ăn vừa lầm bầm: “Đáng ghét… đáng ghét… măm măm…”
Khả Siêu nhìn A Nam mà run cả người, vẻ mặt sợ sệt nói nhỏ: “Muội ấy bị ma nhập rồi phải không?”
Tố Bình đang bóc vỏ đậu phộng, cô ngẩng đầu nhìn qua A Nam, hai mắt nheo lại có khó hiểu với chút tò mò: “Muội ấy làm sao vậy? Không khí xung quanh thật là âm u…”
A Nam liếc nhìn xuống lầu, cùng lúc đó Ái Nhã ngẩng mặt nhìn lên, thấy A Nam, Ái Nhã đưa tay vẫy vẫy, A Nam giận dỗi quay đầu làm lơ: “Hứ.”
Ái Nhã quê độ, cô hạ tay xuống, cười gượng nói: “Thôi chết, tỷ ấy giận chúng ta rồi.”
Xuân Hỷ có chút lo lắng trong lòng, cô mở miệng nói: “Chúng ta lên chỗ tỷ ấy đi.”
Ái bậm môi lắc đầu, tay trái kéo Tử Hàn, tay phải kéo Xuân Hỷ rời đi: “Chỗ kia còn nhìu thứ đẹp lắm, chúng ta qua đó dạo một chút rồi lên cũng không muộn đâu.”
A Nam cắn môi, cô hậm hực, bốc hỏa phừng phừng, ánh mắt lóe lên phát ra tia lửa sáng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ba người, lòng ngẫm: “Dám bỏ mình ư… tức quá… grừ….”