Đọc truyện Vong Tình Cốc – Chương 7: Một Thân Thế Thảm Thương
Mười lăm năm dài trải qua như giấc mộng.
Giờ thì Hàn Tùng Bá đã lớn khôn nghề nghiệp, nghiệp võ cũng khá tinh thông nhờ thông minh đĩnh ngộ của dòng máu Vô địch kiếm Hàn Cầm.
Vị sư thúc họ Tống nuôi dưỡng chàng từ thuở ấu thơ, truyền dạy chiêu thức “Triều dung dương lập địa” cho chàng từ lúc tuổi mới lên mười, nhưng về nội lực của chàng hãy còn kém cỏi.
Một ngày kia, Tống Phùng Chân gọi Hàn Tùng Bá vào phòng, thuật lại mọi biến cố năm xưa tại ngôi nhà họ Hàn cho chàng nghe.
Hàn Tùng Bá chết lặng cả người khi biết mẹ chàng – Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn đã thông dâm cùng Địa Ma Vương Triệu Võ lúc thân phụ Hàn Cầm vắng nhà.
Dòng máu căm thù trong huyết quản Hàn Tùng Bá sôi lên sùng sục. Cũng vì tên Đại ma đầu Triệu Võ nên cảnh nhà chàng tan nát, chia ly và chàng cũng hận mẹ đã làm ra chuyện ô nhục, mang tiếng xấu không có cách nào gội rửa sạch.
Tự nhiên, nước mắt Hàn Tùng Bá chảy xuống ròng ròng, nỗi đau thương dâng lên cùng tột.
Tống Phùng Chân khuyên nhủ :
– Con ạ! Trong cảnh ngộ này con chớ quá thương tâm, làm nhụt cả nam nhi chí khí. Giờ con hãy ra chốn giang hồ, trước hết tìm phụ thân con xem sống chết lẽ nào, đã biệt tích giang hồ từ mười lăm năm qua, sau đó giết lão ác ma Địa ngục ma vương, Tây Môn giáo chủ và Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô trả mối cựu thù đúng theo đạo làm con đối với đấng sinh thành. Nay con tuy đã học được chiêu thức “Triều Dương Lập Địa”, nhưng nội lực hãy còn quá kém cỏi, chưa đủ sức đương đầu cùng bọn đại ác ma trên chốn giang hồ. Con phải tìm mối kỳ duyên luyện võ công tột đỉnh. Ở nơi con đã có một căn cốt thường do Hàn đại sư huynh truyền thống, chắc chắn con tựu thành sứ mạng phục thù chứ chẳng không. Điều con cần nhớ, tất cả đều do chí kiên trì, lòng quả cảm, bí quyết ọi sự thành bại trong đời. Con hãy ghi nhớ những lời ta dặn.
Hàn Tùng Bá vòng tay cung kính :
– Con xin ghi tạc những lời chỉ giáo của sư thúc.
Tống Phùng Chân tiếp :
– Một điều nữa, trên con đường phục hận, con chớ nên vì lòng căm thù quá độ, mở ra những trận lạm sát dù cho đó là Hắc đạo võ lâm. Con hãy nên tìm những kẻ thù chính và những lão đại ác ma từng gây nợ máu mà hủy diệt, còn các tên sư phụ nhỏ nhen con hãy nên tìm cách răn chúng bỏ con đường tối tăm, cải tà quy chính. Đó là tôn chỉ của Bạch đạo giang hồ xưa nay. Con nghe rõ rồi chứ?
– Vâng! Con đã nghe rõ.
Tống Phùng Chân gật gù :
– Thế cũng tạm đủ rồi. Giờ con hãy vào phòng sửa soạn hành trang lên đường cho sớm.
Hàn Tùng Bá vâng dạ vào trong phòng chuẩn bị hành trang mang trên vai rồi trở ra.
Chàng cúi đầu cung kính :
– Sư thúc! Giờ con xin tạm biệt.
Tống Phùng Chân xúc động :
– Hàn Tùng Bá! Trên đường sứ mạng, con hãy cố bảo trọng lấy than, dù cách nào, sinh mạng vẫn là quý nhất.
– Vâng!
Hàn Tùng Bá vái dài rồi tiến ra cổng Tống gia trang, từ biệt lão quản gia đi thẳng ra ngoài quan lộ.
Từ thuở bé thơ tại ngôi nhà nhỏ trên ngọn núi Thổ Hành sơn, Hàn Tùng Bá được Tổng Phùng Chân cứu tử đem về Tống gia trang nuôi dưỡng đến nay chưa có một lần đi xa. Đây chính là lần đầu tiên chàng dấn thân trên bước giang hồ viễn vợi, làm sao khỏi xúc cảm bồi hồi.
Trên quan lộ, buổi trời chiều Hàn Tùng Bá vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man.
Câu chuyện năm xưa, biến cố trên ngọn núi Thổ Hành sơn do sư thúc Tống Phùng Chân kể lại cứ mãi văng vẳng bên tai chàng.
Địa ngục ma Vương Triệu Võ là kẻ gia thù, còn Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn mẹ chàng – là một dâm phụ tiếng đồn xấu xa trên chốn giang hồ.
Giờ chàng phải đi đâu và làm gì? Hay là chàng tới Địa Ma cung tìm gặp Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn, tìm sự thật về người mẹ ngoại tình dâm ô này. Sẵn trên đường chàng tìm luôn tung tích của thân phụ Hàn Cầm xem hiện nay chết, sống lẽ nào.
Nắng chiều đã ngả qua ngọn núi xa xa, dọc theo quan lộ hai hàng cổ thụ che tàng râm mát. Gió chiều thoảng qua từng cơn làm cho Hàn Tùng Bá nhẹ bớt sự trĩu nặng trong lòng. Chàng đưa mắt nhìn phong cảnh. Cỏ cây xanh tươi một màu cẩm tú mà ngơ ngẩn cả tâm hồn.
Mải còn nhìn cảnh núi rừng hung vĩ trong cảnh trời chiều, chợt Hàn Tùng Bá nhìn về phía trước thấy có một đám bụi cát tung lên mù mịt kèm tiếng vó ngựa phi tới. Phía sau lại có nhiều đám bụi cát cuốn theo, chẳng hiểu đoàn kỵ mã nào đây?
Hàn Tùng Bá dừng lại bên đường đưa mắt nhìn đám cát bụi đang tới gần.
Còn cách vài trăm trượng, Hàn Tùng Bá nhận ra một ả thiếu nữ áo hồng đang nép sát thân hình trên lưng con bạch mã, hai chân kèm chặt vào hông, phi nước đại.
Cách phi ngựa của ả thiếu nữ áo hồng có vẻ rất khẩn cấp, hình như nàng đang chạy trốn một tai nạn gì sắp xảy ra.
Đằng xa, có bốn con hùng mã phóng tới như bay, trên lưng là bốn gã đàn ông vạm vỡ.
Nếu ả thiếu nữ áo hồng không chạy trốn bọn người kia thì còn là gì nữa?
Hàn Tùng Bá lẩm bẩm :
– Ồ! Ả này đang bị bọn người kia đuổi theo chẳng rõ là chuyện gì. Ta hãy giữ nàng lại xem sao.
Chờ con bạch mã chở ả thiếu nữ áo hồng sắp tới, Hàn Tùng Bá phóng ra thò tay chộp ngay bờm xạ ngựa, vận công kềm chặt lại.
Bất ngờ bị kẻ lạ kềm giữ, con bạch mã hốt hoảng cất hai vó trước, cất tiếng hí vang lừng. Ả thiếu nữ áo hồng đang mọp sát trên lưng con bạch mã thấy ngựa mình bị kiềm chế, liền ngẩng người lên thét :
– Ngươi làm gì đây?
Hàn Tùng Bá đáp mau :
– Tiểu thư làm gì phi ngựa điên cuồng như thế này?
Ả thiếu nữ áo hồng bình tĩnh lại, nhìn gương mặt đẹp tuyệt thế của Hàn Tùng Bá có vẻ yên tâm, buông hơi thở hổn hển đáp :
– Bọn kia đang đuổi theo tiểu muội để giở trò đê tiện
– Ồ! Tiểu thư mau xuống ngựa để mặc tại hạ đối phó với bọn dâm ô kia.
– Vâng!
Ả thiếu nữ áo hồng phóng xuống đất. Hàn Tùng Bá trỏ tay vào một bụi cây rậm rạp :
– Tiểu thư mau dắt ngựa ẩn mình vào trong bụi cây đó đợi tại hạ.
Ả thiếu nữ áo hồng nhìn Hàn Tùng Bá một cái rồi dẫn con bạch mã nấp vào đám cây rậm lá.
Hàn Tùng Bá lui lại đứng bên đường chờ bọn bốn ngựa kia còn cách vài trăm trượng.
Phút chốc đoàn người ngựa phi tới, ngó thấy Hàn Tùng Bá liền cùng ngừng chặn lại.
Hàn Tùng Bá trông thấy đó là bốn tên võ sĩ vận màu xanh, chiếc mũ trên đầu có một chứ “Thiên” màu đỏ. Vì mới ra giang hồ nên chàng chưa rõ bọn người này thuộc môn phái nào.
Tên cầm đầu đảo cặp mắt gian tà nhìn qua một cái như kiếm tìm rồi hỏi Hàn Tùng Bá :
– Tiểu tử, ngươi có trông thấy một cô gái áo hồng, cưỡi con bạch mã chạy đâu không?
Hàn Tùng Bá lạnh lùng :
– Ta không biết!
Tên võ sĩ áo xanh hầm hừ :
– Rõ ràng ả vừa mới biến động nơi này, ngươi đứng đây tại sao lại không biết?
Hàn Tùng Bá càng lạnh hơn :
– Nhưng ta không biết, bọn ngươi làm thế nào đây?
Chợt cái, bốn tên võ sĩ áo xanh cùng phóng xuống ngựa, tiến tới trước mặt Hàn Tùng Bá.
Vẫn tên võ sĩ có vẻ cầm đầu trợn mắt :
– Tiểu tử, ngươi giấu ả nơi đâu hãy khai mau.
Không đáp lời với tên võ sĩ, Hàn Tùng Bá hỏi lại :
– Bọn ngươi tìm ả kia để làm gì?
– Bọn ta thu nạp ả đem về Tổng đàn cho Giáo chủ.
– Giáo chủ của các ngươi thuộc môn phái nào?
– Thiên Linh giáo.
– Thiên Linh giáo chuyên bắt cóc gái tơ để làm chuyện ô nhục, đê tiện phải không?
Tên võ sĩ áo xanh quát :
– Câm mồm lại. Ngươi dám xúc phạm đến bản giáo là phải chết.
Hàn Tùng Bá khinh khỉnh :
– Bọn ngươi có thứ võ công nào khá nhất hãy mau thi thố cho bản tiểu gia xem thử.
Tên võ sĩ áo xanh nổi giận quát to :
– Thế thì ngươi phải chết!
Chữ “chết” vừa dứt, tên võ sĩ “Thiên Linh giáo” đã đưa ra chưởng mạnh bạo.
Không chút chậm trễ, Hàn Tùng Bá vỗ ra một chưởng với tám thành công lực đòn nghiêng.
Bộp!
Tên võ sĩ Thiên Linh giáo lui lại ba, bốn bước, sắc mặt tái xanh, sửng sốt lên.
Nhìn Hàn Tùng Bá một lúc, gã quát :
– Ồ! Tiểu tử võ công khá lắm! Nhận thử chưởng nữa.
Tên võ sĩ Thiên Linh giáo vỗ ra một chưởng, tăng thêm hai thành công lực.
Hàn Tùng Bá ung dung chấn một đạo kình ngăn chặn chưởng lực của đối phương.
Lại một tiếng “Bộp” khô khan, tên võ sĩ Thiên Linh giáo lui thêm ba bước. Tự hiểu một mình chưa phải là đối thủ của Hàn Tùng Bá, tên võ sĩ Thiên Linh giáo quát :
– Chư vị hiền đệ! Tiếp chiến.
Lập tức, ba tên võ sĩ Thiên Linh giáo kia phóng mình tới, hợp cùng tên này bao vây Hàn Tùng Bá vào chính giữa.
Trận đấu liền diễn ra giữa bốn tên võ sĩ Thiên Linh giáo và Hàn Tùng Bá.
Hai đàng qua lại mấy chiêu, Hàn Tùng Bá nghĩ thầm :
– Nhân dịp này ta cũng nên thử qua chiêu thức “Triều Dương Lập Địa” của sư thúc xem kiến hiệu đến độ nào.
Chàng hét :
– Các ngươi hãy coi đây!
Song chưởng của Hàn Tùng Bá xoay đi một vòng, kình phong liền nổi dậy, sóg chưởng lớn xuất hiện.
Ầm….Ầm…
Có tiếng ré thê thảm nổi lên. Một tên võ sĩ Thiên Linh giáo bay ra ngoài.
Tên này giãy giụa ít cái rồi chết liền tại chỗ.
Chiêu thức “Triều Dương Lập Địa” quả thật khốc liệt hiếm thấy trên chốn võ lâm.
Ba tên võ sĩ Thiên Linh giáo kia quả thật rất đỗi kinh hoàng, tháo lui ra ngoài, trố mắt nhìn Hàn Tùng Bá.
Một lúc, tên võ sĩ lùn thấp buông giọng :
– Tiểu tử! Danh tánh ngươi là gì?
Hàn Tùng Bá thu hồi thân thủ, ngạc nhiên :
– Hàn Tùng Bá!
– Thân phụ ngươi là ai?
– Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm!
Cả ba tên võ sĩ Thiên Linh giáo cùng thối lui mấy bước, tỏ sự kinh hoàng khi nghe thấy danh hiệu Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm.
Tên võ sĩ lùn thấp nghiến răng kèn kẹt :
– Tiểu quỷ! Món nợ máu hôm nay bản giáo ghi nhận và sẽ trả lại trên mình ngươi.
Bọn chúng bế xốc cái tử thi đồng bọn, lên ngựa quay trở lại phóng đi, cát bụi tung mù.
Chờ cho bọn môn đồ Thiên Linh giáo đi rồi, Hàn Tùng Bá quay lại phía đám cây lá cành rậm rạp :
– Tiểu thư! Bọn ác đạo đã bỏ chạy rồi.
Thiếu nữ áo hồng dắt con bạch mã rời khỏi đám cây tiến lại gần Hàn Tùng Bá.
Bấy giờ, Hàn Tùng Bá mới nhận ra thiếu nữ áo hồng là một trang tuyệt thế mỹ nhân, tuổi trạc 13, 14 khiến chàng sửng sốt cả người, quả tim đập mạnh, một mối tình niệm buổi ban đầu len nhẹ vào tâm hồn chàng.
Phần thiếu nữ áo hồng khi bắt gặp dung mạo tuyệt vời của Hàn Tùng Bá đã phải rúng động tận trái tim, hai má ửng hồng qua ánh nắng chiều phớt nhẹ càng tăng thêm vẻ đẹp mê hồn. Thiếu nữ bối rối chưa nói ra được lời nào cả.
Lát sau, thiếu nữ áo hồng chộp tay trước ngực :
– Tiểu muội xin đa tạ công ơn cứu mạng của Hàn tiểu huynh, trọn cuộc đời này xin ghi tạc.
Hàn Tùng Bá ngạc nhiên không hiểu sao thiếu nữ lại biết họ của chàng, nhưng chợt nhớ vừa rồi chàng báo danh tánh với bọn môn đồ Thiên Linh giáo, vội vòng tay đáp lễ :
– Một chút công nhỏ mọn chẳng có đáng chi, xin tiểu thư yên lòng, chẳng hiểu tại hạ phải gọi tiểu thư là gì đây?
Thiếu nữ áo hồng tỏ vẻ e thẹn :
– Hàn tiểu huynh cứ gọi tiểu muội là Kỳ Hoa Nữ.
– Ồ! Đây là danh xưng ngoài giang hồ, có phải thế chăng Kỳ Hoa Nữ tiểu thư?
– Vâng! Hàn tiểu huynh cứ gọi như thế.
Hàn Tùng Bá nhìn sâu vào đôi mắt đẹp tuyệt vời của Kỳ Hoa Nữ :
– Chẳng hay gia trang của Kỳ Hoa tiểu thư ở đâu lại đi trên con đường này để bị bọn môn đồ Thiên Linh giáo làm điều bất kính như thế?
Kỳ Hoa Nữ hơi lúng túng nhưng đã đáp :
– Gia trang của tiểu muội ở xa, tiểu muội đi thăm người dì ở Tế Châu về tới đoạn đường kia bị bọn môn đồ Thiên Linh giáo chặn lại, tiểu muội hoảng sợ bỏ chạy tới đấy, kế gặp Hàn tiểu huynh ra tay cứu nạn.
– Ồ! Thế bây giờ tiểu thư trở lại con đường cũ để trở về gia trang phải chăng?
Kỳ Hoa Nữ gật đầu :
– Vâng! Hiện giờ tiểu muội vẫn phải trở lại con đường này mới có thể trở về gia trang được. Còn Hàn tiểu huynh, hiện nay phải đến đâu?
Trỏ tay về phía trước mặt, Hàn Tùng Bá đáp :
– Tại hạ sẽ đi cùng với tiểu thư trên con đường này. Sau đó, tại hạ sẽ đến một nơi khác.
Kỳ Hoa Nữ reo lên :
– Ồ! Như thế thích lắm! Giờ tiểu muội đã có bạn đồng hành, chẳng còn phải sợ gì nữa.
Đưa mắt nhìn ánh nẳng phớt trên ngọn núi, Hàn Tùng Bá bảo Kỳ Hoa Nữ :
– Tiểu thư! Giờ trời đã xế chiều, chúng ta hãy nên lên đường cho sớm.
Nhìn ánh nắng chiều, Kỳ Hoa Nữ đáp ngay :
– Vâng! Trời đã về chiều, chúng ta đi thôi. Nhưng Hàn tiểu huynh đi bằng gì?
– Tiểu thư hãy lên ngựa đỡ chân, còn tiểu đệ sẽ dùng khinh lực theo sau.
Ngập ngừng một chút, Kỳ Hoa Nữ nói :
– Như thế tiểu muội không chịu đâu.
Hàn Tùng Bá ngạc nhiên :
– Sao thế tiểu thư?
– Tiểu muội đi bằng ngựa, tiểu huynh đi chân coi sao cho được.
– Cứ hiện giờ…
Kỳ Hoa Nữ ngắt lời :
– Hàn tiểu huynh, hay là chúng ta cùng đi chung một ngựa có phải tiện lợi hơn không?
Hàn Tùng Bá khẽ sửng sốt :
– Kỳ Hoa tiểu thư, có lẽ nào…
Kỳ Hoa Nữ chận lại :
– Hàn tiểu huynh đã là vị ân nhân của tiểu muội, lại nữa, chúng ta là những kẻ giang hồ, chẳng có điều gì tị hiềm cả. Nếu hiền huynh khăng khăng từ chối, không chịu đi chung ngựa thì tiểu muội sẽ ở lại mãi nơi này.
Những lời nói vừa ngọt ngào, vừa nũng nịu lại có vẻ như bắt buộc khiến cho Hàn Tùng Bá bối rối lên, không thể nào từ chối đối với thiếu nữ được. Lại nữa, chàng đã chẳng có tình cảm với Kỳ Hoa Nữ từ lúc ban đầu gặp gỡ hay sao?
Sắc đẹp mê hồn của Kỳ Hoa Nữ đã khiến chàng rung động cả trái tim và tình niệm xâm chiếm trong tâm hồn chàng ngay khi vừa gặp mặt.
Đối với Hàn Tùng Bá, trong lời nói và cử chỉ của Kỳ Hoa Nữ cho thấy nàng đã yêu chàng từ buổi sơ giao. Thiếu nữ có ý định bắt buộc chàng cùng đi một ngựa để bộc lộ tình yêu và lưu kỷ niệm, để chàng không bao giờ quên nàng được trên bước giang hồ.
Thầm nghĩ ra như vậy, Hàn Tùng Bá gật đầu :
– Vâng! Tại hạ xin chiều ý của tiểu thư.
Trên gương mặt xinh đẹp của Kỳ Hoa Nữ lộ niềm hoan hỉ, leo lên lưng ngựa ngồi, nhìn Hàn Tùng Bá.
– Giờ tiểu muội cầm cương, Hàn tiểu huynh hãy ngồi ở phía sau. Trời sắp tối rồi, chúng ta phải tới thị trấn Phong Lâm trước khi trời tối hẳn. Hàn tiểu huynh hãy lên ngựa mau.
Do dự một chút, Hàn Tùng Bá leo lên lưng con bạch mã ngồi phía sau lưng Kỳ Hoa Nữ.
Con bạch mã chở đôi nam nữ thiếu niên tuyệt sắc phóng đi như bay trên quan lộ, bỏ lại phía sau đám bụi cát mịt mù.
Mặt trời sắp lặn, ánh nắng vàng nhuộm rải rác trên những tàng cây cổ thụ dọc hai bên đường, gió thoảng qua từng cơn, cảnh sắc đẹp như mơ như mộng.
Ngồi phía sau lưng một trang tuyệt sắc mỹ nhân, Hàn Tùng Bá cảm nghe man mác cả tâm hồn. Lần đầu tiên trong cuộc đời niên thiếu vừa ra chốn giang hồ, Hàn Tùng Bá gặp ngay cảnh ngộ này. Mùi hương trinh nữ từ cơ thể Kỳ Hoa Nữ toát ra, phảng phất vào mũi Hàn Tùng Bá làm chàng ngây ngất.
Thân hình diễm lệ với mái tóc bồng bềnh của thiếu nữ theo gió hất về phía sau vấn vít vào mặt Hàn Tùng Bá như muôn ngàn mối tơ vương vấn.
Qua khỏi khu rừng thưa lá, mặt trời đã lặn, trước mặt đôi thiếu niên nam nữ là dãy đồi xanh thẳm, chập chùng.
Chợt, Hàn Tùng Bá chồm tới :
– Tiểu thư! Hãy cho ngựa chận lại.
Kỳ Hoa Nữ kìm dây cương cho con bạch mã đi chậm, day lại Hàn Tùng Bá :
– Hàn tiểu huynh! Chuyện gì đây?
Hàn Tùng Bá trỏ tay về phía trước :
– Tại hạ hoài nghi có thể chúng ta sẽ bị chúng chận lại ngay ngọn đồi đó.
Kỳ Hoa Nữ nhìn về phía mấy ngọn đồi xa xa rồi quay trở lại Hàn Tùng Bá :
– Hàn tiểu huynh hoài nghi bọn nào ngăn chặn chúng ta chỗ mấy ngọn đồi đó?
– Thiên Linh giáo.
Cặp lông mày của Kỳ Hoa Nữ khẽ cau lại :
– Vì sao Hàn tiểu huynh biết rõ như thế?
Hàn Tùng Bá đáp không cần nghĩ ngợi :
– Tại vị vừa rồi trong trận giao đấu, tại hạ đã giết một tên cao đồ Thiên Linh giáo, chắc hẳn ba tên còn lại đã chạy về báo cho đồng bọn hay và chúng trở lại báo thù. Kỳ Hoa tiểu thư có thấy thế không?
Kỳ Hoa Nữ khẽ gật đầu :
– Hàn tiểu huynh chí lý. Giờ chúng ta phải làm thế nào đối phó với bọn Thiên Linh giáo đây?
Ngẫm nghĩ phút giây, Hàn Tùng Bá đáp :
– Giờ chỉ con đường duy nhất này mới tới được thị trấn Phong Lâm mà thôi, ngoài ra chẳng còn quan lộ nào khác nữa. Vậy chúng ta cứ cho ngựa đi chậm tới đó xem tình hình xảy ra như thế nào rồi tuỳ theo cảnh ngộ mà hành động. Tiểu thư thấy có được không?
Kỳ Hoa Nữ phấn chấn :
– Vâng! Chúng ta cứ tới đó. Nếu gặp bọn Thiên ma giáo ngăn chặn chúng ta sẽ cùng chiến đấu.
Hàn Tùng Bá lắc đầu :
– Cứ như tại hạ nghĩ, nếu gặp bọn Thiên Linh giáo ở chỗ mấy ngọn đồi kia, tiểu thư hãy tìm một nơi kín đáo ẩn tránh trước, một mình tại hạ đối phó với chúng được rồi.
Kỳ Hoa Nữ cương quyết :
– Không thể được. Tiểu muội không thể nào để mặc cho Hàn tiểu huynh giao đấu với bọn chúng được. Tiểu muội sẽ cùng sống, chết với hiền huynh thôi.
– Tiểu thư không sợ chết à?
– Ở bên cạnh Hàn tiểu huynh, tiểu muội không còn biết sợ một điều gì nữa cả. Có chết chúng ta sẽ cùng chết chung với nhau.
Mấy lời quả cảm chứa đựng tình nghĩa sâu xa của Kỳ Hoa Nữ khiến cho Hàn Tùng Bá rúng động cả tâm hồn.
Thiếu nữ đã yêu chàng một cách thiết tha nên mới nói ra những câu liều lĩnh như thế.
Quả thật vậy, khi người ta đã yêu nhau rồi sẽ bất chấp tất cả nguy hiểm ở trước mắt.
Không nghe Hàn Tùng Bá đáp lời, Kỳ Hoa Nữ nguầy nguậy lên :
– Hàn tiểu huynh sợ phải chết chung với tiểu muội à?
Hàn Tùng Bá giật mình đáp thật mau :
– Không phải đâu tiểu thư. Trái lại, nếu được cùng chết với tiểu thư thì đó là một điều vô cùng vinh hạnh cho tại hạ.
– Lời nói của Hàn tiểu huynh có đúng thật từ trong trái tim của huynh không?
Hàn Tùng Bá quả quyết :
– Quả đúng như thế, tiểu thư ạ! Bình nhật tại hạ chưa biết nói dối với ai bao giờ.
Chợt Kỳ Hoa Nữ hỏi :
– Hàn tiểu huynh. Quả thật Hàn huynh đã có mối cảm tình ưu ái đối với tiểu muội đến thế sao?
Hàn Tùng Bá gật đầu :
– Vâng!
Trong khi cầm cương, Kỳ Hoa Nữ vẫn day mặt lại đối mặt cùng Hàn Tùng Bá.
Bỗng nàng hỏi :
– Hàn tiểu huynh. Từ trước hiền huynh đã quen thân với bao nhiêu thiếu nữ rồi?
Hàn Tùng Bá lúng túng :
– Không. Từ trước tại hạ chưa từng quen thân với một thiếu nữ nào cả, tiểu thư ạ.
– Nói thế, sau khi Hàn tiểu huynh quen thân với tiểu muội có còn định quen thân với một thiếu nữ nào nữa không?
– Chắc chắn là không. Tại hạ không còn muốn quen thân với bất cứ một thiếu nữ nào nữa cả.
– Tại sao vậy Hàn tiểu huynh?
– Tại sao… tại hạ cũng không hiểu rõ, nhưng tự nhiên tại hạ nghĩ ra như thế.
– Có phải Hàn tiểu huynh muốn giành trọn mối cảm tình trong cuộc đời này cho tiểu muội không?
– Đúng vậy tiểu thư ạ!
Mùi hương trinh nữ của Kỳ Hoa Nữ phả vào mặt Hàn Tùng Bá gieo sự ngất ngây. Giọng thiếu nữ như giòng suối mát :
– Hàn Tùng Bá! Thế sao cho đến bây giờ hiền huynh cứ mãi gọi tiểu muội bằng tiểu thư nghe xa lạ như thế? Anh có thể thay đổi cách xưng hô hay không?
Hàn Tùng Bá tỏ vẻ bối rối rồi đáp :
– Vâng… Tại hạ… không… Ngu huynh xin lãnh ý hiền muội, từ nay xin gọi hiền muội là em vậy.
Kỳ Hoa Nữ nở nụ cười hồng :
– Và em sẽ gọi hiền huynh là anh vậy.
Chiều đã tắt. Bóng hoàng hôn phủ xuống dần,cỏ cây núi rừng trở nên mờ ảo. Còn cách mấy ngọn đồi cheo leo chừng vài dặm, Hàn Tùng Bá bảo Kỳ Hoa Nữ :
– Sắp tới chỗ nguy hiểm rồi. Hiền muội hãy cho ngựa đi chậm hơn một chút nữa, ngu huynh sẽ quan sát sau, trước xem thế nào.
Kỳ Hoa Nữ cho ngựa đi chậm hơn trước. Hàn Tùng Bá chú mắt nhìn bốn ngọn đồi xanh thẳm xem động tĩnh thế nào.
Đôi nam nữ đều khẩn trương trong lòng, im lặng không nói chuyện với nhau nữa.
Tới dãy đồi chẳng nghe tăm dạng gì cả, Kỳ Hoa Nữ buông tiếng thở phào day lại :
– Hàn Tiểu huynh…
Chưa kịp dứt câu thình lình trông có loạt chiếc bóng người từ những cành cây phóng xuống.
Có tất cả mười ba người vận áo xanh dàn hàng ngang chắn bước tiến con bạch mã cách khoảng năm mươi trượng.
Kỳ Hoa Nữ giật mình gấp rút gò ngựa lại. Hàn Tùng Bá nói mau :
– Hiền muội! Hãy chuẩn bị mau.
Liền đó, Hàn Tùng Bá phóng mình xuống đất, quét cặp mắt nhìn qua bọn người kia.
Tất cả đều là môn đồ của Thiên Linh giáo. Chính giữa là một trung niên cầm đầu, mặt mày hung tợn, gian ác.
Kỳ Hoa Nữ bỏ ngựa theo đứng bên cạnh Hàn Tùng Bá, ngọn ngọc chưởng vận công lên sẵn sàng lâm chiến.
Gã trung niên nhìn Hàn Tùng Bá và Kỳ Hoa Nữ rồi phất ngọn chưởng lên :
– Các ngươi tiến lên!
Mười hai tên môn đồ Thiên Linh giáo rập nhau :
– Tuân lệnh Tổng đầu đà.
Bọn chúng lướt tới đối diện Hàn Tùng Bá và Kỳ Hoa Nữ cách khoảng ba, bốn trượng…