Đọc truyện Vong Tình Cốc – Chương 36: Thái Ất Tà Thần
Lão nhân như có vẻ ngạc nhiên :
– Ồ! Gã tiểu tử này to gan thật. Năm xưa ta còn trên chốn giang hồ chưa có một ai dám vô lễ với ta như thế.
Hàn Tùng Bá bình tĩnh :
– Lão đại tiền bối hãy nhớ cho lúc mới vào đây tại hạ đã lễ phép xin bái kiến và thỉnh cầu lão đại tiền bối một chuyện, tại hạ chưa hề dám vô lễ bao giờ, nhưng nay chỉ vì muốn bảo toàn sự bí mật cho động Tiểu Bồng Lai này, thì lão đại tiền bối cứ ra tay, tại hạ không hề ân hận chi cả.
Lão nhân càng ngạc nhiên trước tính khẳng khái, cang trường của Hàn Tùng Bá :
– Ồ! Gã tiểu tử này quả thật bẻn mép, nhưng trước sau gì ta cũng phải giết ngươi. Có điều, ta muốn biết ngươi tới đây thỉnh cầu việc gì?
– Tại hạ tới đây thỉnh cầu cây Vạn Niên Chi Bảo.
Lão nhân trầm giọng :
– Ồ! Đã có một số cao thủ chết vì đi tìm tòi cây Vạn Niên Chi Bảo, ngươi chưa rõ à?
Hàn Tùng Bá thản nhiên :
– Tại hạ đã từng nghe tới điều này, trước khi đi đã có người ngăn cản. Họ bảo tại hạ tới Tiểu Bồng Lai là bị giết, nhưng tại hạ vẫn nhất quyết ra đi.
Sắc mặt lão nhân hiện nét kinh dị :
– Ngươi quả là một kẻ to gan, lớn mật. Ngươi định xin cây Vạn Niên Chi Bảo để làm gì?
– Tại hạ muốn cứu mạng một người bị trúng nhằm độc chiêu “Đoạn Phách Ly Hồn” của Thiên Sơn tứ quái.
– Nạn nhân là gì của ngươi?
– Một kẻ xa lạ tại hạ chưa từng quen biết một lần nào, nhưng chỉ vì chính đạo giang hồ nên tại hạ phải can dự.
Lão nhân gật gù :
– Ngươi chí lý, nhưng dù cách nào ngươi cũng phải chết. Đúng như ngươi nói, ta giết ngươi không phải vì thù oán mà chỉ vì phải bảo mật cho động Tiểu Bồng Lai.
Hàn Tùng Bá nhìn thẳng vào mắt lão nhân chẳng hề tỏ ra một chút sợ hãi :
-Nếu như thế lão đại tiền bối cứ động thủ.
Dùng cặp mắt sáng rực như hai ngọn đèn thần nhìn Hàn Tùng Bá một lúc, chợt lão nhân lẩm bẩm như tự để mình nghe :
– Quả đây là một đóa kỳ hoa trên chốn võ lâm ngàn năm mới gặp một lần.
Lão nhân lại hỏi :
– Tiểu tử! Thân phụ của ngươi là ai?
Hàn Tùng Bá thành thật :
– Thân phụ của tại hạ là Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm.
Làm như không quan tâm bốn tiếng “Vô Địch Thần Kiếm” lão nhân lắc đầu :
– Ta không biết danh hiệu này. Còn nội tổ của ngươi danh xưng là gì?
– Cang Tương Thần Kiếm Hàn Đắc Quyền.
Lão nhân như sửng sốt :
– Tiểu tử, ngươi bảo sao? Nội tổ của ngươi là Cang Tương Thần Kiếm Hàn Đắc Quyền à?
– Thưa đại lão tiền bối, đúng vậy.
Bịch… bịch….
Các huyệt đạo trên mình của Hàn Tùng Bá được lão nhân giải toả, cử động lại như xưa.
Lão nhân bảo :
– Tiểu tử! Hãy theo ta vào trong.
Nói xong, lão nhân thênh thang dẫn đường đi trước. Hàn Tùng Bá thảng thốt chưa rõ chuyện gì xảy ra. Tại sao nghe tới danh hiệu nội tổ chàng, lão nhân có vẻ kinh ngạc, liền hóa giải các huyệt đạo cho chàng và bảo vào trong cổ tháp như thế?
Hàn Tùng Bá lặng lẽ đi theo phía sau lưng lão nhân, vừa nghĩ ngợi nhưng chưa ra lẽ. Vào trong cổ tháp, Hàn Tùng Bá đưa mắt nhìn qua thấy bên trong có đầy đủ tiện nghi toàn bằng ngọc thạch. Chính giữa điện, trên bàn thờ có một tượng ngọc tạo hình một vị tiên ông xưa cổ chẳng rõ từ đời nào. Bên vách cổ tháp một tấm tượng gỗ vẽ hình bát tiên nét kỹ xảo tinh vi. Phía vách kia khắc những hình thù kỳ dị theo lối nội công, có lẽ đó là những lối võ công tuyệt truyền của động Tiểu Bồng Lai.
– Tiểu tử! Hãy ngồi xuống đó.
Lão nhân ngồi xuống chiếc ghế ngọc thạch màu xanh dáng điệu thênh thang tợ thần tiên. Hàn Tùng Bá còn đứng tần ngần chưa biết phải hành động cách nào cho đúng ý nghĩa đối với vị đại kỳ nhân này. Lão nhân trỏ tay :
– Cung kính không bằng phụng mạng. Tiểu tử, ngồi xuống đó nghe ta hỏi.
Ngập ngừng phút giây, Hàn Tùng Bá mới ngồi xuống ghế. Lão nhân nhìn Hàn Tùng Bá bằng thứ ánh sáng nhỡn lực như muốn soi thấu tận trái tim.
– Tiểu tử! Ngươi bảo nội tổ ngươi là Cang Tương Thần Kiếm Hàn Đắc Quyền?
Hàn Tùng Bá cúi đầu :
– Vâng! Thưa lão đại tiền bối đúng vậy.
Chợt lão nhân hỏi :
– Tiểu tử! Ngươi có biết ta là gì của Cang Tương Thần Kiếm Hàn Đắc Quyền không?
Hàn Tùng Bá tránh cặp mắt sáng rực của lão nhân :
– Thưa lão đại tiền bối, tại hạ là kẻ hậu sinh nhỏ mọn không rõ các bậc lão tiền bối thuở trước.
– Nội tổ ngươi Cang Tương Thần Kiếm Hàn Đắc Quyền năm xưa là vị tiểu sư đệ đồng sư môn với ta. Chính ta là Thái Ất Tà Thần đây. Nay ngươi đã rõ rồi chứ?
Hàn Tùng Bá thảng thốt cả người là vì không ngờ Thái Ất Tà Thần lại là đại sư huynh của nội tổ chàng. Tới đây, Hàn Tùng Bá mới hiểu ra nguyên do Thái Ất Tà Thần không giết chàng ở ngoài cửa cổ tháp, lại còn đưa chàng vào trong này. Chàng thiếu hiệp vội vã đứng lên, rời khỏi chiếc ghế, quỳ lạy trước mặt Thái Ất Tà Thần :
– Tiểu điệt có mắt không tròng cam thất kính đối với vị đại sư huynh của nội tổ, xin lão đại tiền bối thứ tha cho.
Thái Ất Tà Thần cười ha hả :
– Tiểu hiền điệt chớ nên cung khiêm thái quá. Hãy đứng lên.
Cánh tay áo đạo bào của Thái Ất Tà Thần giở lên khe khẽ hất một cái. Một làn gió quái lạ từ cánh tay áo lão Tà Thần đưa tới đỡ lấy thân mình Hàn Tùng Bá đứng lên không có một thứ nội lực nào cưỡng lại nổi. Quả là một lối công phu xuất qủi nhập thần.
Thái Ất Tà Thần tươi cười :
– Tiểu hiền điệt hãy ngồi xuống ghế, ta có chuyện cần hỏi ngươi.
Hàn Tùng Bá ngồi trở xuống ghế tỏ sự hết mực cung kính đối với Thái Ất Tà Thần. Thái Ất Tà Thần bảo :
– Tiểu hiền điệt! Ngươi hãy kể rõ câu chuyện Hàn gia từ ngày nội tổ ngươi biệt tích giang hồ tới nay cho ta nghe qua.
Hàn Tùng Bá nghiêm chỉnh thị thuật lại mọi sự việc của họ Hàn và biến cố trên ngọn núi Thế Hành Sơn phụ thân chàng Hàn Cầm tuyệt tích, thân mẫu bị Địa Ma Vương đầu độc và chàng đưa thân phiêu bạt giang hồ từ thuở nhỏ ra sao nói rõ cho Thái Ất Tà Thần nghe. Ngồi lắng nghe Hàn Tùng Bá kể chuyện Thái Ất Tà Thần lộ vẻ xúc động, trầm tư.
Giây phút Tà Thần nói :
– Tiểu hiền điệt. Quả gia cảnh của ngươi vô cùng bi đát, nhưng ta khuyên ngươi chớ nên nản lòng. Trên bước giang hồ sắp tới ngươi càng phải phấn đấu thêm hơn, cố sao làm rạng danh cho danh tiếng thiên hạ đệ nhất nhân năm xưa của Hàn hiền đệ.
– Tên ác ma Địa Ma Vương Triệu Võ có lối võ công “Lôi Âm Thất Sắc” lợi hại, ta sẽ truyền cho ngươi chiêu tuyệt truyền “Thái Ất huyền công” chắc chắn sẽ đánh bại hắn để trả mối gia thù.
Ngưng lại rồi Tà Thần tiếp :
– Giờ ngươi hãy theo ta ra phía sau cổ tháp bẻ lấy một cành Vạn Niên Chi Bảo cứu người.
Thái Ất Tà Thần ung dung đứng dậy tiến về phía sau tòa cổ tháp Tiểu Bồng Lai. Hàn Tùng Bá theo sau Tà Thần trong lòng nao nao, bồi hồi khôn tả… Chàng có cái cảm giác như mình là một gã đồng tử đang theo một đấng Thần Tiên nào vậy. Qua một cái hồ nước xanh tận đáy, một cành cây hình thù kỳ dị, cao bằng đầu người, những chiếc lá đỏ tợ máu, xòe tám cánh lạ lùng. Thái Ất Tà Thần bẻ đi một cành trao cho Hàn Tùng Bá ân cần dặn bảo :
– Đây là cây Vạn Niên Chi Bảo, khắp chốn giang hồ chỉ có một cây này, tính đến nay nó sống trên một ngàn năm, hóa giải được tất cả các loại độc chiêu và độc công. Tiểu hiền điệt đem về giã nó lấy nước, chỉ cho bệnh nhân uống một vài giọt, nội một giờ sau sẽ phun ra độc chất màu đỏ bệnh sẽ lành ngay.
Hàn Tùng Bá cất lấy cành lá cây Vạn Niên Chi Bảo vào áo đi theo Thái Ất Tà Thần vào cổ tháp. Thái Ất Tà Thần lấy ra hai quả hình thù giống như đứa hài nhi trong bụng mẹ phảng phất mùi thơm ngào ngạt khắp cả đại điện. Lão nhân đưa cho Hàn Tùng Bá một quả :
– Tiểu hiền điệt! Đây là trái nhân sâm quả, ăn một trái có thể sẽ cường tráng hơn xưa và lại còn gia tăng mười năm nội lực. Năm mươi năm qua chỉ trổ độc được hai trái này thôi. Ngươi hãy ăn một quả.
Không dám chối từ Hàn Tùng Bá cầm lấy trái nhân sâm quả ăn nghe mùi vị thơm ngon lạ lùng. Đây cũng là một vật chí bảo chưa từng nghe tới trên chốn giang hồ. Lúc bấy giờ, vầng trăng đã lặn từ lâu, trời sắp sáng ra.
Thái Ất Tà Thần bảo :
– Tiểu hiền điệt! Ta cũng muốn ngươi lưu lại đây một vài hôm nhưng chuyện cứu nhân như cứu hoả, giờ ngươi hãy nhanh chóng trở về chữa trị cho bệnh nhân. Trước khi ngươi lên đường ta truyền khẩu quyết và cách thức luyện tuyệt chiêu “Thái Ất huyền công” cho ngươi. Sau đó ngươi tìm một cao sơn vắng bóng người luyện trong ba đêm là thành tựu.
Không để mất thời giờ Thái Ất Tà Thần đọc ngay khẩu quyết chiêu thức “Thái Ất huyền công” ba lần và nói rõ cách thức luyện chiêu. Hàn Tùng Bá đã thuộc làu. Kế đó, Thái Ất Tà Thần đưa Hàn Tùng Bá trở ra cửa động Tiểu Bồng Lai.
Hàn Tùng Bá vòng tay :
– Lão đại tiền bối. Tiểu điệt xin bái biệt…
– Tiểu hiền điệt hãy cẩn trọng lấy thân trên bước giang hồ….
Dứt câu, không còn trông thấy Thái Ất Tà Thần nơi đâu nữa… Bâng khuâng một lúc, Hàn Tùng Bá phóng mình ra con đường cũ trở lại Kiều Mai cung…