Đọc truyện Vong Tình Cốc – Chương 28: Cỗ Tù Xa Bí Mật
Mờ sáng!
Hàn Tùng Bá thức giấc thật sớm, sửa soạn túi hành trang mang lên vai. Vong Tình Quái Khách đã thức từ trước, từ phía sau cốc đi tới dừng lại trước mặt Hàn Tùng Bá. Quái Khách nhìn chàng :
– Tiểu tử, trên bước giang hồ ngươi hãy cố bảo trọng lấy thân.
Hàn Tùng Bá cúi đầu cung kính :
– Tại hạ xin cảm tạ công đức của tiền bối, sau này sứ mạng tựu thành tại hạ sẽ trở lại đây bái kiến.
Vong Tình Quái Khách lắc đầu :
– Khỏi cần. Giờ tiểu tử cứ lên đường. Ta không thể tiễn chân ngươi được.
– Vâng!
Hàn Tùng Bá cung tay tỏ sự cung kính đối với vị ân nhân mình, nhìn một lúc, quay lại từ từ tiến ra ngoài Vong Tình cốc. Trong lòng Hàn Tùng Bá bùi ngùi khôn tả. Dù mới gặp Vong Tình Quái Khách chẳng có bao lâu nhưng sao chàng có cái cảm nghĩ như đã thân tình từ kiếp nào vậy. Bảo sao Hàn Tùng Bá chia tay Quái Khách khỏi ngậm ngùi.
Ra khỏi Vong Tình cốc, Hàn Tùng Bá quay lại nhìn vào cửa cốc một lần chót rồi phóng mình đi. Chàng thiếu hiệp đưa mắt quét nhìn những đóa ma hoa bắn ra từ trên mặt cỏ phát ra thứ ánh sáng xanh rờn, lạnh lẽo bất giác rùng mình. Chàng hiểu đây là thứ cao thủ trong hai đạo Hắc, Bạch tôn mã tới đây muốn khám phá sự bí mật của Vong Tình cốc nên mới bị giết như thế.
Có thể Vong Tình Quái Khách không muốn để lộ tung tích của mình nên phải ra tay diệt khẩu. Nhưng Vong Tình Quái Khách là ai sao lại có ý định ở trong Vong Tình cốc. Cứ như võ công Vong Tình Quái Khách tính đến nay thuộc hàng đại kỳ nhân trong thiên hạ, đâu phải như trọng ai nữa để ổn mình như thế. Chắc hẳn Vong Tình Quái Khách mang nặng một niềm u uẩn nên không còn muốn ra chốn giang hồ.
Vừa đi, Hàn Tùng Bá vừa nghĩ ngợi miên man hết chuyện này đến chuyện khác ra tới quan lộ từ ba giờ chẳng hề hay biết. Hàn Tùng Bá đi mãi tới chiều đến một dãy núi điệp trùng, bên đường hai hàng cổ thụ rợp bóng che tàng. Ánh nắng vàng rải trên tầng cao, cảnh sắc, cỏ cây xinh tươi một màu đẹp như bức hoạ. Hàn Tùng Bá vừa đi chậm lại vừa ngắm phong cảnh mà trong lòng ngẩn ngơ.
Thình lình trong giờ phút đó chàng thiếu hiệp nhận ra một đoàn người đông đảo đi ở phía trước, chính giữa là một cỗ xe song mã bít bùng. Cỗ xe bít bùng gì đây?
Xem ra cỗ xe có vẻ như chiếc xe giải tù, còn đoàn người kia hộ tống tới một nơi nào đó. Bọn ma đầu nào giải chiếc xe này?
Động tánh hiếu kỳ, Hàn Tùng Bá trổ thuật khinh công thần tốc đuổi theo đoàn người ngựa kia để coi đó là bọn nào. Chẳng bao lâu chàng thiếu hiệp bắt kịp hai tên cưỡi ngựa chạy phía sau. Hàn Tùng Bá nhận ra đó là chúng môn đồ của Thiên Linh giáo có tất cả ngoài năm mươi tên. Chàng lẩm bẩm :
– Ồ! Lại là bọn ác đạo này. Ta cũng nên chận bọn chúng lại xem chúng giải chiếc xe gì.
Nghĩ ra như thế, Hàn Tùng Bá bằng một thân thủ nhanh như làn khói lướt tới gần. Chợt có tiếng quát :
– Tặc tử nào đây?
Tức thì hai tên môn đồ Thiên Linh giáo quay ngựa lại chặn ngang đường. Bắt buộc Hàn Tùng Bá phải thu hồi thân thủ, đáp xuống mặt đất đối diện người ngựa hai tên môn đồ Thiên Linh giáo. Trong khi đoàn người ngựa phía trước không hay biết đằng sau có người lạ xuất hiện nên cứ tiến đi. Một trong hai tên môn đồ Thiên Linh giáo đã nhận ra Hàn Tùng Bá. Gã kêu lên :
– Ồ! Ra tên tiểu tử này.
Hàn Tùng Bá thản nhiên :
– Chính là bản tiểu gia đây.
Tên môn đồ Thiên Linh giáo hầm hừ :
– Tiểu tử! Ngươi theo bọn ta làm gì?
Hàn Tùng Bá cao giọng :
– Ta muốn biết bọn ngươi đi đâu ngã này?
– Đây là chuyện của bản giáo ngươi không cần phải biết làm gì?
– Nhưng bản tiểu gia muốn biết các ngươi chở cái gì trong cỗ xe song mã kia.
Tên môn đồ Thiên Linh giáo trừng mắt :
– Ngươi định gây sự với bản giáo à?
Hàn Tùng Bá ngạo mạn :
– Đúng vậy. Ta nhất định can dự vào hành động hắc ám của các ngươi. Ta cần phải biết các ngươi chở gì trong cái thùng bít bùng kia?
Chàng nhấn mạnh :
– Có phải các ngươi bắt cóc gái đẹp mang về cho lão đại ác ma Thiên Linh giáo chủ không?
Lập tức, tên môn đồ Thiên Linh giáo phóng xuống ngựa, tên kia cũng phóng theo sau. Hai tên song song tiến tới đối diện cùng Hàn Tùng Bá. Tên môn đồ đứng bên trái to tiếng :
– Tiểu tử chớ có điên cuồng, bọn ta có bổn phận phải ngăn cản ngươi lại, không được tới cỗ xe song mã.
Nghe tên môn đồ Thiên Linh giáo nói thế. Hàn Tùng Bá sinh nghi, thầm nghĩ : “Có lẽ trong cỗ xe kia đang chở gái đẹp nên hai tên này có vẻ bối rối. Bọn này có bổn phận bảo vệ chiếc tù xa trên đường trở về Thiên Linh giáo theo lệnh của Giáo chủ bọn chúng chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Giờ ta cũng nên bắt hai tên này bắt phải cung khai xem sự thật ra thế nào”.
Hàn Tùng Bá hét :
– Vậy là các ngươi không muốn sống nữa rồi. Biết điều hãy nói rõ các ngươi đang nhốt ai trong cỗ tù xa kia bằng nghịch mạng đừng trách ta tại sao ra tay độc hiểm.
Tên môn đồ Thiên Linh giáo hiểu rõ Hàn Tùng Bá là một tuyệt thủ phải ra tay trước, nên đã hét :
– Hiền đệ, mau giết gã này.
Chưa dứt câu, tên môn đồ Thiên Linh giáo vỗ một chưởng nhằm tâm huyệt Hàn Tùng Bá. Đang khi tên môn đồ kia cũng cùng lượt xuất chưởng với đồng bọn. Hàn Tùng Bá ung dung giở đơn chưởng hất nhẹ một cái. Hai đạo kình của hai tên môn đồ Thiên Linh giáo bị cơn gió cuốn mất trong vô hình. Lần đầu tiên Hàn Tùng Bá sử dụng tuyệt chiêu “Truy Phong Phật Thủ” xem hiệu quả tới mức độ nào. Hai tên môn đồ Thiên Linh giáo trông thấy vô cùng kinh hãi tháo lui lại.
Bịch… bịch….
Hai tên môn đồ Thiên Linh giáo vùng đứng lại liền té quỵ xuống đất nằm bất động. Hàn Tùng Bá đã điểm huyệt bọn chúng. Chàng thiếu hiệp ra tay nhanh như sét giật khiến cho hai tên môn đồ Thiên Linh giáo không có cách nào tránh khỏi hoặc chống đỡ kịp nữa. Hàn Tùng Bá xê mình tới điểm vào á huyệt một tên không cho la hét, còn tên kia chàng ấn vào tử huyệt.
Chàng hét :
– Hãy khai mau, bọn ngươi đang chở nhân vật nào trong chiếc thùng xe song mã?
Tên môn đồ Thiên Linh giáo nhìn Hàn Tùng Bá trừng trừng không nói lời nào. Hàn Tùng Bá ấn ngọn chỉ vào huyệt đạo tên môn đồ Thiên Linh giáo :
– Hãy khai mau, bằng nghịch mạng ta sẽ cho ngươi một cái chết vô cùng thê thảm.
Tên môn đồ vẫn làm thinh. Hàn Tùng Bá ấn ngọn chỉ vào huyệt làm tên này đau đớn :
– Ngươi có chịu khai chưa? Khai mau?
Chàng thiếu hiệp tiếp tục ấn ngọn chỉ vào huyệt đạo khiến tên này kông còn chịu nổi la lên :
– Hãy để ta khai….
Hàn Tùng Bá dằn mạnh :
– Khai mau! Các ngươi chở nhân vật nào trong cỗ xe song mã?
Tên môn đồ Thiên Linh giáo thở hổn hển :
– Một vị tiểu thư….
Hàn Tùng Bá gấp lên :
– Vị tiểu thư nào? Tên gì?
Tên môn đồ Thiên Linh giáo thở hồng hộc như con vật đang bị cắt tiết, chưa đáp. Hàn Tùng Bá đè ngọn chỉ :
– Vị tiểu thư tên gì?
– Kỳ… Hoa Nữ!
Bất giác Hàn Tùng Bá đã phải kinh hoàng lên, khi nghe tới tên Kỳ Hoa Nữ. Chàng bóp tử huyệt tên môn đồ Thiên Linh giáo :
– Các ngươi chở Kỳ Hoa Nữ đi đâu?
Tên môn đồ Thiên Linh giáo nhăn nhó :
– Về…. Tổng đàn Thiên Linh giáo.
Bộp… bộp….
Trong tiếng khô khan, kèm theo tiếng rú thảm khốc, hai tên môn đồ vừa bị Hàn Tùng Bá vỗ chưởng vào thiên linh tử chết liền tại chỗ. Hàn Tùng Bá liền khẩn cấp trổ thuật khinh công đuổi theo đoàn người ngựa đã khuất dạng từ lâu. Chàng phải cứu Kỳ Hoa Nữ chứ không thể để mặc nàng rơi vào bàn tay tâm ác của Thiên Linh giáo chủ được.
Vượt qua khoảng vài mươi dặm đường, Hàn Tùng Bá trông thấy bọn môn đồ Thiên Linh giáo ở phía trước mặt không còn xa lắm. Chàng thiếu hiệp gia tăng tốc lực khinh công đuổi theo như sấm sét. Tới chỗ eo núi, hai bên có nhiều tảng đá nhọn giơ ra ngoài, Hàn Tùng Bá đã bắt kịp bọn người ngựa Thiên Linh giáo. Bằng một thân pháp Hàn Tùng Bá bắn mình vượt ngang qua những tảng đá tới phía trước đoàn người ngựa vạch tựa bầu tròn rồi phóng ngay xuống đứng trên quan lộ chẳng khác một vị tiểu thiên thần vừa xuất hiện.
Một loạt tiếng quát của bọn môn đồ Thiên Linh giáo đi phía trước đoàn người ngựa :
– Gian tặc nào đây.
Tức thì đoàn người ngựa Thiên Linh giáo dừng hẳn lại bên vách núi…