Vong Tình Cốc

Chương 12: Kỳ Nhân Lâm Đại Nạn


Đọc truyện Vong Tình Cốc – Chương 12: Kỳ Nhân Lâm Đại Nạn


Lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm dẫn đầu bảy vị Chưởng môn nhân tiền vào tòa cổ thành.
Cánh cửa cổng tòa cổ thành liền đó đóng ập lại, tám vị kỳ nhân biến dạng trong đó.
Hàn Tùng Bá băn khoăn :
– Thế này tám vị Chưởng môn nhân đã rơi vào hố huyệt rồi đây.
Do dự một phút, Hàn Tùng Bá lẩm bẩm :
– Trường hợp này ta cũng nên tìm chỗ lọt vào trong xem tình trạng tám vị Chưởng môn nhân như thế nào.
Hàn Tùng Bá rời khỏi bụi rậm, vòng sang góc trái tòa cổ thành.
Lúc này, cánh cửa cổng đã đóng, bên ngoài bóng tối mập mờ, các cơ sở võ công bình thường không thể trông thấy xa được.
Hàn Tùng Bá tới gần tường thành đưa mắt nhìn lên phía trong thấy có nhiều cây cổ thụ rậm tàng.
Chàng phóng mình lên một cành to dày đặc lá. Nơi đây còn xa và vị khuất lấp và không thể thấy chuyện gì ở phía trước kia được.
Hàn Tùng Bá chuyển mình qua hai cây cổ thụ đứng lại trên một cành lớn cách sân trường chừng năm mươi trượng.
Nơi đây đã có thể nhận rõ ràng gương mặt mọi người đang đứng trên sân trường.
Bấy giờ ba quái nhân trên thầm vào đại điện lúc nãy đã tiến ra đối diện cùng tám vị Chưởng môn nhân.
Chính giữa là một lão nhân ngũ tuần mặt mũi cực kỳ hung ác, không ai khác hơn Địa Ma Vương Triệu Võ.
Lão nhân đứng bên phải chính thật Tây Môn giáo chủ từng dự vào trận ác chiến cùng Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm cách nay mười lăm năm.
Còn quái nhân bên trái, bộ mặt âm hồn, cặp mắt lạnh lẽo tợ ma quang, chưa rõ là ai.
Địa Ma Vương Triệu Võ chiếu hai luồng tinh quang chói lọi vào mặt lão Chưởng môn nhân một lúc như để khống chế hào khí của đối phương rồi cất giọng trầm trầm :
– Lão Chưởng môn nhân! Lá tối hậu thư của bản Giáo gửi tới quý môn phái đã đúng kỳ hạn rồi, các hạ có chứng nhận theo như những điều trong đó chăng?
Lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm nghiêm nghị :
– Chính đêm nay bọn Chưởng môn nhân tới đây phó hội để trả lời cùng quý Giáo về lá tối hậu thư đó.
– Sự tình như thế nào các hạ hãy cho bản Giáo được rõ.
Giọng nói của lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm trở nên trầm nặng khác thường :
– Thay mặt cho tám đại môn phái với địa vị Minh chủ võ lâm Bạch đạo, bản Chưởng môn nhân hoàn toàn bác bỏ các điều kiện trong lá tối hậu thư của các hạ.
Địa Ma Vương Triệu Võ trợn tròn cặp mắt hung quang :

– Như thế có nghĩa hiện nay tám đại môn phái nhất định chống lại bản giáo à?
Lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm gật mạnh đầu :
– Đúng vậy! Tám đại môn phái của bọn bản Chưởng môn nhân thuộc hàng Bạch đạo chính khí võ lâm truyền thống đã hơn mười đời, làm thế nào chỉ vì sự dọa nạt của các hạ gia nhập vào hàng ngũ Hắc đạo để phải nhơ danh được. Các hạ chớ nên cuồng vọng vô ích.
Địa Ma Vương Triệu Võ giận quá cười khà :
– Ha ha… Lão Chưởng môn nhân! Cho đến giờ phút này các hạ hãy còn ám muội như thế sao? Nay các hạ và chư vị đã tới Địa Ma cung rồi, dù cho có biết chắp cánh bay lên trời, hoặc hiểu phép thông thần độn hình xuống đất cũng chẳng còn kịp nữa. Tốt hơn, các hạ cùng chư vị kia tự lượng lấy sức mình, bằng lòng nhập đạo, đối với bản thân sẽ được an nhàn, và quý môn phái đều tồn tại, bằng nghịch mạng chỉ sợ e cánh cửa lao tù đang mở rộng kia tất cả đều bị ném vào đó chịu cảnh cực hình, còn gì danh dự của những cao nhân với bọn giang hồ. Bản tọa có lời khuyên các hạ hãy suy nghĩ cặn kẽ, kẻo khi hối hận sẽ chẳng còn kịp nữa.
Lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm lạnh lùng :
– Triệu Võ! Từ lâu bản Chưởng môn nhân đã từng nghe danh tiếng lẫy lừng của các hạ và hành vi tội lỗi chồng chất mờ trời, ta vẫn muốn một phen đối diện vấn tội. Đêm nay, nhân cơ hội này ta cũng muốn xem qua màu sắc võ công của các hạ cao thâm đến mức độ nào lại tự thị, nghênh ngang trên chốn giang hồ như thế.
Địa Ma Vương Triệu Võ gióng lên một trận cười chấn động trên khắp mặt sân trường.
Trận cười của Đại ma đầu gồm một trăm năm nội lực, thanh âm như hàng trăm mũi tên nhọn bắn thủng vào màng tai mọi người.
Địa Ma Vương Triệu Võ cố ý vận nội lực trong trận cười để tạo sự khiếp đảm với đối phương.
Dĩ nhiên, công lực của Địa Ma Vương Triệu Võ giờ đây vượt bực hơn mười lăm năm về trước khá xa, đúng như lời lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm đã nói với bảy vị Chưởng môn nhân kia trước khi đến đây phó hội.
Giọng cười quái gở của Triệu Võ khiến cho các vị lão Chưởng môn nhân thảy đều rúng động trong lòng.
Chấm dứt trận cười, Địa Ma Vương Triệu Võ khinh khỉnh bảo :
– Lão Chưởng môn nhân! Lời của bản Giáo chủ tới đây đã cạn, các hạ vẫn ngông cuồng không chịu nghe đừng trách sao ta hạ thủ chẳng chút niệm tình. Bảo thật, đêm nay, chẳng những các ngươi bị nhốt trong tuyệt ngục khổ hình kia, sau đó, Tổng đàn tám đại môn phái còn bị huyết tẩy và đốt sách thành tro bụi để làm gương cho những kẻ sau này.
Dứt lời, Địa Ma Vương Triệu Võ thoái lui trở lại. Tám vị Chưởng môn nhân cùng về vị trí cũ.
Song phương chuấn bị giao đấu gồm toàn những kỳ nhân, tuyệt thủ võ lâm lâu nay tiếng tăm lừng lẫy trong hai đạo Hắc, Bạch.
Đừng trên tàng cây cổ thụ, Hàn Tùng Bá nghe qua rất rõ ràng, trong lòng chàng vô cùng hồi hộp, lo âu cho số mạng của tám vị Chưởng môn nhân.
Điều bất lợi của tám vị Chưởng môn nhân có nhiều điểm :
Thứ nhất, hiện nay chư vị Kỳ Nhân đã lọt vào trong long đàm, hổ huyệt, nơi cứ địa kiên cố, hiểm trở của Địa Ma giáo.
Thứ hai, xem qua công lực của Địa Ma Vương Triệu Võ, Tây Môn giáo chủ và lão quái nhân mặt mày hung ác kia cao thâm đạt tới cõi xuất quỷ nhập thần.
Chót hết, quần hùng Địa Ma cung gồm nhiều cao thủ thượng thặng hiện đã bố trí khắp mọi nơi, chẳng khác nào thiên la địa võng, dù một con chim cũng khó nổi vượt qua.
Hàn Tùng Bá bâng khuâng không hiểu sao tám vị Chưởng môn nhân, toàn các đấng Kỳ nhân mưu trí cao siêu sao lại dấn thân tới đây để nhận lấy sự thảm bại, ngục tù.
Sự thực, trong lá tối hậu thư gửi cho tám đại môn phái, Địa Ma Vương Triệu Võ đã hăm dọa: Nếu các Chưởng môn nhân không chịu tới phó hội, lão sẽ đích thân cùng hàng trăm cao thủ đến từng môn phái mở những trận vận sát và đốt sạch Tổng đàn.
Vì vậy, cách đây vài ngày, lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm khẩn cấp đạt thư tới mời bảy vị Chưởng môn nhân đến bàn tính lợi hại. Sau cùng quyết định tới phó hội tại Địa Ma cung, dĩ nhiên, trước khi đi các vị Chưởng môn nhân đã phó thác mọi việc cho người tạm thời kế vị rồi.
Tây Môn giáo chủ xê mình tới, đưa cặp mắt lộ hào quang nhìn tám vị Chưởng môn nhân :

– Vị nào nạp mình trước đây?
Lão Chưởng môn nhân Thanh Thành lướt tới :
– Đã có bản Chưởng môn nhân!
Tây Môn giáo chủ khinh thường :
– Mã Tuấn! Thế ra lão tình nguyền vào tuyệt ngục trước sao?
Lão Chưởng môn nhân Thanh Thành nổi giận :
– Lão chớ nên tự thị! Hãy nhận chưởng này!
Ngọn chưởng của lão Chưởng môn nhân Thanh Thành cất lên. Đạo kình nặng ngàn cân ào tới Tây Môn giáo chủ.
Nếu không phải là một tuyệt thủ, trúng nhằm chưởng lực này sẽ nát tan ra ngàn mảnh mà chết.
Tây Môn giáo chủ cười lớn :
– Khá mạnh bạo, nhưng hãy nhìn đây!
Đơn chưởng to lớn của Tây Môn giáo chủ quay đi nửa vòng. Đạo kình nặng tựa trái đồi tiếp chưởng kình to lớn của lão Chưởng môn nhân Thanh Thành.
Ầm!
Lão Chưởng môn nhân Thanh Thành lùi ba bước, sắc diện thay đổi nhanh chóng.
Công lực của Tây Môn giáo chủ đã gia tăng hơn xưa một bậc khá xa.
Trong khi lão Chưởng môn nhân Thanh Thành chưa kịp đứng vững, Tây Môn giáo chủ quát :
– Nằm đó cho bản toạ!
Theo đó, lão Đại ma đầu vỗ ra một chưởng tăng thêm hai thành công lực.
Bóng chưởng khổng lồ chụp tới lão Chưởng môn nhân Thanh Thành.
Lão nhân kinh hãi quát :
– Quả ác độc!
Lão Chưởng môn nhân Thanh Thành quay vòng ngọn chưởng, tuôn ra nhiều kình lực chống đỡ.
Ầm!
Cánh chưởng của lão Chưởng môn nhân Thanh Thành như bị sét trời giật nhằm buông xuôi xuống.

Bịch… Bịch…
Lẹ như chớp giật, Tây Môn giáo chủ đã bắn mấy đạo chỉ điểm huyệt lão Chưởng môn nhân Thanh Thành ngã lăn dưới đất.
Địa Ma Vương Triệu Võ phất cánh tay áo rộng :
– Trói lão lại cho bản tọa!
– Tuân lênh!
Một tên cao thủ Địa Ma giáo đứng chực sẵn từ lâu ứng thính, lắc mình tới, cởi bỏ đạo phục của lão Chưởng môn nhân Thanh Thành, mặc áo tù vào, dùng sợi dây thừng trói gô lại, lôi tới bực thềm vào đại điện ném đó.
Địa Ma Vương Triệu Võ xử sự với vị Chưởng môn nhân quyền cao tước trọng giống như một tên tù hèn mạt.
Quả thật là một điều sỉ nhục lớn lao ột đại môn phái danh tiếng lừng lẫy từ xưa nay.
Một vị Chưởng môn nhân đứng đầu phái Thanh Thành đã bị Tây Môn giáo chủ hạ một cách quá dễ dàng, lại còn cư xử một cách tồi tệ đến thế.
Địa Ma Vương Triệu Võ cố tình hạ nhục mười hai đại môn phái võ lâm.
Từ ngày tổ sư Thanh Thành lập đạo ra mặt giang hồ, chưa có lần nào môn phái bị nhục nhã dường này.
Địa Ma Vương hành động như thế cốt tạo sự chấn động, khiếp đảm trên chốn giang hồ để các cao thủ hàng ngũ Bạch đạo đều run sợ đến lúc chẳng còn ai dám chống lại Địa Ma giáo nữa.
Sau đó lão sẽ thanh toán tất cả và lên ngôi Độc bá võ lâm như đã định từ lâu.
Lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm, luôn cả sáu vị Chưởng môn nhân trông thấy thảy đều phẫn nộ.
Bảy vị Kỳ Nhân trợn mắt nhìn Địa Ma Vương Triệu Võ bộc lộ nỗi căm thù vô tả.
Lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm quay lại sáu vị lão nhân, buông trầm giọng :
– Vị hiền hữu nào rửa mối nhục này?
Lão Môn chủ Tung Sơn ứng thính :
– Bản môn xin nhận lãnh.
Dứt câu, lão Chưởng môn nhân Tung Sơn bước ra sân trường đối mặt cùng Tây Môn giáo chủ.
Lão nhân nghiến răng :
– Điền Phúc! Hành vi của Địa Ma giáo quả vô cùng đê tiện. Các ngươi đã cố tình bôi xấu thính danh của mười hai đại môn phái. Mối nhục này giờ phải được trả lại trên mình ngươi.
Tây Môn giáo chủ cười ha hả :
– Triệu Vân! Đó cũng chỉ tại nơi các ngươi cường ngạnh dám chống lại Địa Ma giáo, không chịu tuân hành theo như những điều kiện trong lá tối hậu thư, hơn nữa vừa qua Giáo chủ đã có lời khuyên bảo sau cùng, nhưng các ngươi cứ khăng khăng một mực chối từ, giờ ngươi lại trách ai? Ngươi hãy xem lão kia mà soi gương, tốt nhất hãy nên phủ phục xuống đó, ta sẽ niệm một chút tình quen biết mà xin Giáo chủ nhẹ tay hơn.
Lão Môn chủ Tung Sơn nổi giận quát vang :
– Lão ác ma chớ tự phụ võ công cao cường. Bản Môn chủ thề sẽ phân thây ngươi.
Ngọn hữu chưởng của lão Môn chủ Tung Sơn quay đi nửa vòng, tạo ra một trận cuồng phong cuốn tới Tây Môn giáo chủ.
Tây Môn giáo chủ cười khỉnh một tiếng, hết sức coi thường, cánh tay áo rộng giũ ra một luồng kình nặng như trái đồi tiếp lấy chưởng lực đối phương.
Bộp!

Lão Môn chủ Tung Sơn cố nén đi một tiếng rú, loạng chạo tháo lui nửa trượng, ngọn chưởng bỏ thõng xuống.
Lão nhân vừa chạm vào nội kình quá hùng mạnh của Tây Môn giáo chủ, ngọn hữu chưởng suýt đã gãy lìa.
Ngó thấy lão Môn chủ Tung Sơn còn đang kinh hãi đứng yên, Tây Môn giáo chủ cười khà :
– Ha ha… Bản tọa nói đã không chịu nghe, giờ dù có ăn năn hối tội cũng đã muộn lắm rồi…
Loạt tiếng bịch… bịch nổi lên, Tây Môn giáo chủ đã ra tay nhanh như sét giật, bắn mấy đạo chỉ vào ba nơi yếu huyệt của lão Môn chủ Tung Sơn.
Huỵch!
Tức thì, lão Môn chủ Tung Sơn bị mấy đạo chỉ bắn trúng ngã lăn quay ra đất.
Địa Ma Vương Triệu Võ thét :
– Hãy trói lão lại!
Tên cao thủ Địa Ma giáo lúc nãy ứng thính, lắc mình lên, lột bộ đạo bào của lão Môn chủ Tung Sơn, mặc chiếc áo xanh tử tù vào, kéo xệch lão nhân này tới cạnh lão Chưởng môn nhân Thanh Thành cho nằm chung đó.
Chúng môn đồ, cao thủ Địa Ma giáo cất tiếng cười vang dội, tỏ sự khinh bỉ đối với các đại môn phái.
Lão Môn chủ Hoa Sơn giận dữ tiến lên không nói một lời, chấn một chưởng vào tâm huyệt Tây Môn giáo chủ.
Tây Môn giáo chủ cười khà :
– Ha ha… Lại thêm một lão nạp mình nữa đây.
Cánh hữu chưởng của Tây Môn giáo chủ cất lên.
Ầm!
Lão Môn chủ Hoa Sơn rú lên một tiếng, lảo đảo lui lại phía sau liền liền.
Bịch… bịch…
Tây Môn giáo chủ thừa thế lắc mình tới bắn ra hai đạo chỉ điểm huyệt lão Môn chủ Hoa Sơn.
Không chờ Giáo chủ Triệu Võ ra lệnh, tên cao thủ phóng tới, hành động như vừa rồi với hai vị Chưởng môn nhân, lôi lão Chưởng môn nhân Hoa Sơn lại nằm chung với đồng bọn.
Qua ba trận giao đấu, tất cả ba vị Môn chủ Thanh Thành, Tung Sơn và Hoa Sơn đều không phải là đối thủ của lão Tây Môn giáo chủ võ công quỷ thần vô lượng.
Giá nếu bên phía tám đại môn phái đưa ra các lão Môn chủ Nga My, Bạch Hạc, và Côn Luân xuất trận chắc chắn cũng trong tình trạng của ba vị Môn chủ nằm bất động kia.
Dĩ nhiên, tám đại môn phái Bạch Đạo đã rơi vào tình trạng vô cùng nguy ngập.
Lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm dùng bí pháp “truyền âm nhập mật” nói vào tai lão Môn chủ Võ Đương :
– Hiền hữu! Tình hình diễn ra đã quá bất lợi cho chúng ta, nếu để cho các vị hiền hữu kia lâm trận chỉ sợ e thính danh của nhị thập đại môn phái sẽ bị chôn vùi tên tuổi trong đêm nay. Giờ hiền hữu có ý định gì không?
Lão Môn chủ Võ Đương cũng dùng bí pháp đáp :
– Minh chủ! Giờ đã đến lúc bản môn nhập cuộc chứ chẳng còn cách nào khác hơn được. Chúng ta cần phải cứu vớt lại thính danh.
Chấm dứt câu, lão Môn chủ Võ Đương từ từ bước tới sân trường, mặt đối mặt cùng Tây Môn giáo chủ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.