Bạn đang đọc Vong Tiện Thiêu Lan Đăng – Chương 92-2
Tin tức tốt ở đây chính là lúc Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện chuẩn bị xuống núi thì tuyết cũng đã ngừng rơi.
Sắc trời cũng gần tối nên Vân Thâm Bất Tri Xứ đã đốt đèn lên, Ngụy Vô Tiện vừa bước ra khỏi cánh cửa Tĩnh thất thì đã nhìn thấy một hành lang mộc mạc có treo những cái đèn lồng sáng trưng.
Cũng không biết Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ đã mua bao nhiêu cái đèn lồng nữa, khung cảnh bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ đều là như vậy, rời khỏi sơn môn thì hắn thấy hai bên đường lên núi cũng treo nhiều lồng đèn không đếm xuể, thật giống như hai dòng suối màu đỏ từ đỉnh núi chảy xuống rồi tụ lại ở một mảnh rộn ràng của bầu không khí vui mừng dưới chân núi.
Năm nay, phần lớn đệ tử trẻ tuổi của Lam thị đã xuống núi từ sớm, Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ đi muộn nhưng vẫn bắt gặp không ít đệ tử vội vàng.
Đám đệ tử khi gặp Lam Vong Cơ thì đều phải hành lễ, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà hướng đến người bên cạnh Hàm Quang Quân.
Đi ra ngoài vào mùa đông, đơn nhiên Ngụy Vô Tiện sẽ mặc rất kín, ba tầng trong ba tầng ngoài, trong tay còn có túi nước ấm, đầu thì trùm mũ.
Lúc đầu cũng không tính là quá mức chú ý, nhưng hắn lại khoác thêm chiếc áo choàng màu hồng, còn đi chung với Hàm Quang Quân một thân tuyết trắng, thật giống hồng mai trong tuyết, vẻ đẹp ngây thơ bắt lấy ánh mắt người khác.
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới chợt nhớ tới những lời đồn đại trước đó vài ngày, bây giờ hắn mời Lam Vong Cơ xuống núi thì e rằng sẽ còn mồi thêm lửa cho những tin đồn ấy.
Dù sao thì Tết đến cũng có rất nhiều người, trên núi và dưới núi có nhiều ánh mắt như vậy mà.
Thế là hắn vô thức núp ở sau lưng Lam Vong Cơ, kéo mũ trùm xuống, hắn mất tự nhiên cứ nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, lòng có chút băn khoăn.
Nhưng sau khi Lam Vong Cơ gật đầu với bọn tiểu bối thì gọi “Ngụy Anh”.
Ngụy Vô Tiện đành phải bỏ mũ xuống, sợ hãi ngước đầu nhìn y.
Còn Lam Vong Cơ đứng cạnh hắn, y nói “Đi thôi”
Ngụy Vô Tiện cố thả chậm từng bước chân, hắn muốn đem mình giấu dưới bóng tối, nhưng Lam Vong Cơ cũng đi thật chậm, từ đầu đến cuối vẫn luôn sóng vai với hắn.
Hai người càng bước chậm như thế thì lại càng thu hút ánh mắt hiếu kỳ của những người đi đường.
Ngụy Vô Tiện do dự mãi nhưng cuối cùng vẫn hỏi cho ra lẽ “Lam Trạm, nếu người khác nhận ra ta thì…”
Nhưng Lam Vong Cơ lại bình tĩnh ngắt lời hắn “Không sao”
Nhất thời, Ngụy Vô Tiện cũng không biết nói thêm gì.
Hắn thấy mắt của Lam Vong Cơ hơi rủ xuống, vẻ mặt im lặng lộ ra một tia cố chấp, không vui, thế là hắn không còn quan tâm đến ánh mắt người ngoài nữa, cười vài tiếng, hắn liền bước nhanh để theo sát đối phương.
Hắn nghĩ: Đã là Lam Trạm thì hắn nhất định phải đi cùng, vậy còn không đi nhanh lên, tốt nhất là nên thoát khỏi những ánh mắt này.
Cứ như vậy, không bao lâu thì hai người đã xuống núi, cách đó không xa chính là một phiên chợ náo nhiệt của thành Cô Tô.
Bên trong phiên chợ cũng là một mảnh vui mừng cùng với những chiếc lồng đèn đỏ, còn chưa đến gần thì đã có một mùi hương tiến thẳng vào cánh mũi, tiếng rao hàng không dứt, người người dẫn theo người thân của mình qua lại trên con đường, đều là những bộ y phục mới, những vẻ mặt vui mừng khi Tết đến.
Cảnh tượng nhộn nhịp trước mắt khiến Ngụy Vô Tiện ném những chuyện khi nãy ra sau đầu hết, hắn hào hứng nắm tay Lam Vong Cơ chạy vào trong phiên chợ.
Đã hơn bốn tháng hắn chưa được đi chơi, huống hồ là chợ đêm náo nhiệt như vậy, hắn như cá trong nước mà chen vào đám người để nhìn xem những điều mới mẻ thú vị.
Lúc trưa hắn ăn không nhiều nên bây giờ cảm thấy đói bụng, hắn nhìn thấy các quầy ăn vặt đang bốc khói thì bắt đầu thấy thèm.
Quầy có nhiều người xếp hàng thì chắc hẳn là quầy đó bán ngon, hắn đảo quanh trước quầy hàng nhiều người đấy.
Nhưng lại nhớ tới túi tiền ở trên người Lam Vong Cơ nên hắn đành quay đầu, nhìn chằm chằm y với vẻ mặt mong đợi, hy vọng Hàm Quang Quân có thể cho hắn ăn một chút.
Lam Vong Cơ hỏi hắn “Muốn ăn gì?”
Lúc đầu Ngụy Vô Tiện rất thèm que cay với chân gà nhưng hắn cũng biết những món cay này thì cũng chỉ có thể ngửi thôi, hắn suy nghĩ một chút nhưng cũng không thắng nổi cái bụng.
Thế là nhìn quanh một vòng, nói muốn ăn bánh hải đường với bánh ủ rượu.
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, y nhấc chân tính đi về phía đám người.
Ngụy Vô Tiện nhìn vị bạch y tiên khí như này nhưng lại tính đi xếp hàng thế nên hắn đành vội vàng ngăn cản, nói “Ta đi xếp hàng là được rồi”
Nhưng vừa đi về phía trước hai bước thì đám đông tự nhiên nhường ra một con đường, ông chủ của quầy hàng thấy một người toàn thân áo trắng thì cung kính gọi một tiếng tiên trưởng, rồi nhanh chóng đưa cái bánh nóng qua.
Lam Vong Cơ lấy túi tiền ra, trả số tiền gấp ba lần.
Nhưng ông chủ kia hoảng hốt từ chối, nói không được không được, nhưng Lam Vong Cơ vẫn để tiền lên quầy hàng.
Ra khỏi đám người, Ngụy Vô Tiện cắn cái bánh hải đường nóng hổi, hắn tò mò hỏi “Sao lại có chuyện như vậy?”
“Thành Cô Tô với các trấn nhỏ gần đó, nếu gặp tu sĩ Lam thị thì sẽ ưu tiên” Lam Vong Cơ lấy từ tay áo một cái khăn sạch đưa đến cho Ngụy Vô Tiện “Đại khái là họ cảm thấy mình được chiếu cố nhiều nên…bọn ta nhận thì ngại nhưng lại khó từ chối”
Ngụy Vô Tiện nhìn quanh bốn phía một chút, đúng là những đệ tử Lam thị đi ăn uống, mua đồ ở các sạp hàng khác cũng gặp tình huống tương tự.
Vốn là đã xếp hàng rất quy củ, nhưng lại bị người bán nhiệt tình gọi tới gần sau đó nhét những bọc bánh vào tay.
Những tiểu bối Lam gia này rất khó xử: Vừa không muốn cự tuyệt ý tốt của người ta nhưng lại chen ngang nhận đồ như vậy là phạm gia quy…Cũng không ít người giống Lam Vong Cơ khi nãy, họ cho thêm chủ quán một ít tiền, còn nếu sợ đối phương cự tuyệt thì cứ để đó rồi chạy.
Vẻ mặt của bọn họ trở nên khổ sở khi mà tự nhiên lại bị hao hụt một ít tiền tiêu vặt.
Ngụy Vô Tiện tách bánh hải đường ra một nửa, dùng giấy thấm dầu bọc lại rồi đưa Lam Vong Cơ, hắn nghĩ: Cô Tô Lam thị gia quy nghiêm ngặt, đám đệ tử nhỏ tuổi ngoài săn đêm ra thì hiếm khi có dịp đi dạo ở những phiên chợ như vậy.
Từ nhỏ hắn đã ăn hết những quầy hàng nhỏ, quán rượu ở Vân Mộng thì đơn nhiên cũng biết được suy nghĩ của những người bán hàng này: Có được một tu sĩ ghé vào, không cần là Cô Tô Lam thị thì phần lớn những người này sẽ nhiệt tình, bởi họ nghĩ đây là điềm tốt, cảm thấy có tiên trưởng ghé vào sạp hàng nhỏ này thì năm sau sẽ càng thịnh vượng.
Ngụy Vô Tiện dùng khăn lau miệng, hắn cười nói “Không phải rất tốt sao”
Mặc dù những người bán hàng này có chút chất phác và mê tín nhưng cũng rất chân tình: Cô Tô Lam thị khiến cho người khác kính yêu.
Mà cảnh tượng náo nhiệt, hòa thuận vui vẻ này cũng có công lao của Tiên đốc góp vào.
Hắn dời ánh mắt lên người Hàm Quang Quân, lòng hắn cảm thấy vài phần kiêu ngạo cũng như thỏa mãn.
Lúc Lam Vong Cơ bánh hải đường do Ngụy Vô Tiện đưa thì Ngụy Vô Tiện đang tìm kiếm quầy bán bánh ủ rượu trong đám người nhộn nhịp, hắn nhìn xung quanh thì chợt bắt gặp mấy vị tu sĩ cách đó không xa, ánh mắt của bọn họ rơi vào trên người Lam Vong Cơ, dường như muốn bước tới chào hỏi nhưng lại do dự.
Vì sao lại do dự? Ngụy Vô Tiện dời tầm mắt về người bên cạnh, lúc này hắn mới phát hiện ra: Tiên đốc trong miệng Bách gia, Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị đang vừa đi vừa ăn điểm tâm tại cái phiên chợ náo nhiệt này, đúng là có hơi kỳ quái, cũng không trách được đối phương lại do dự như vậy.
Hắn nhắc nhở “Lam Trạm, bên kia có người đang nhìn ngươi”
Lam Vong Cơ trả lời hắn “Ta biết.
Đó là Bồ Thành Trần thị” nói xong thì y cũng không vội vàng mà vẫn lễ nghi ăn từ tốn, khi ăn xong nửa cái bánh kia thì y lấy khăn ra để lau miệng, lau tay, rồi nói với Ngụy Vô Tiện “Chờ ta một lát”.
Bước chân y đổi phía, đi về hướng đám tu sĩ kia sau đó tự nhiên gật đầu chào hỏi đối phương.
Ngụy Vô Tiện cũng không đến gần nhưng lại đứng ở xa nhìn bọn họ hàn huyên.
Các thế gia gặp nhau vào những dịp lễ hội đều xã giao với nhau như vậy, cũng khó trách Lam Trạm được.
Người của Bồ Thành Trần thị vạm vỡ, cao lớn, ánh mắt thì luôn quan sát tìm tòi, còn không ngừng nhìn về phía hắn.
Ngụy Vô Tiện thấy vậy thì nghiêng người qua, hắn đi vào đám người để né tránh những ánh mắt dò xét, tiện thể tiếp tục đi tìm bánh ủ rượu của hắn.
Chẳng qua là mới bước hai bước thì hắn ý thức được trên người mình không có tiền, hắn đi dạo lung tung.
Hắn thở dài, bụng cũng không no, hắn quan sát những sạp hàng đó, không biết bên trong là món thịt gì, những hương liệu thì sôi trào bên trong nồi nước súp, hương thơm tản ra bốn phía.
Hắn ngẩng người một hồi nhưng khách đến quầy hàng đó vẫn nối liền không dứt, hắn buồn chán đứng ở một nơi hẻo lánh để chờ đợi.
Đúng lúc gió lạnh thổi qua, tuyết trên mái hiên rơi xuống cổ áo hắn.
Ngụy Vô Tiện đưa tay phủi đi tuyết lạnh ở cổ, hàn ý thấu xương khiến hắn khó giữ lại một chút tỉnh táo.
Đột nhiên hắn lại nhớ đến một chuyện quan trọng bị hắn quên mất.
Vui vẻ đi dạo đâu không thấy mà chỉ thấy bối rối: Hỏng bét, sao hắn lại quên được mục đích mời Lam Vong Cơ xuống núi chứ? Hắn vốn định nói chuyện rõ ràng với Lam Trạm.
Nhưng đi dạo nửa canh giờ thì chủ đề của hai bọn họ cũng chỉ có ăn và ăn, căn bản là chẳng nhắc đến chuyện chính…Cũng là do hắn quá đắm chìm vào bầu không khí náo nhiệt này.
21/03/2022.