Vong Tiện Thiêu Lan Đăng

Chương 5-2


Bạn đang đọc Vong Tiện Thiêu Lan Đăng – Chương 5-2


Mỗi ngày hắn đều ở trong phòng, mà Lam Vong Cơ vì để cho hắn dưỡng bệnh cho tốt nên đều đóng chặt cửa sổ, còn dùng pháp khí để giữ một ít nhiệt độ ấm áp ở đầu giường của hắn.

Vậy nên hắn chỉ biết khi nào sáng lúc nào tối, còn tháng với mùa thì không rõ lắm.

Trước khi ngủ, hắn đã nghĩ “Lần sau phải hỏi Lam Trạm mới được…!nhưng đến lần sau khi hắn yếu ớt tỉnh lại, thì không còn tỉnh táo như lần trước, chỉ uống một ngụm nước sau đó nhanh chóng thiếp đi.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, có khi tỉnh giấc trong thời gian dài, nhưng đôi khi cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Có khi Lam Vong Cơ ở đấy, nhưng cũng có khi là Tĩnh thất thiếu vắng bóng người, chỉ còn mùi thuốc ngập tràn khoang mũi.

Giấc ngủ dài đã kéo đi ý thức, ký ức và những giác quan của hắn trôi đi như những mảnh vỡ…!Thỉnh thoảng hắn sẽ nằm mơ, mơ tới những chuyện xưa năm cũ, hết chuyện này lại đến chuyện khác.

Chờ tới lần sau khi hắn tỉnh lại, nhìn lên trần nhà trống rỗng của Tĩnh Thất, những suy nghĩ vụn vỡ khó mà nhặt lên được, mơ hồ khó phân biệt được đâu là mộng đâu là thực, tuy rằng đã tỉnh nhưng cũng khó gọi có thể gọi là hoàn toàn tỉnh táo – chỉ có Lam Vong Cơ nói chuyện cùng hắn, nắm lấy tay hắn, họa tiết mây cuốn trên ống tay áo lướt qua, chóp mũi được bao quanh bởi mùi đàn hương nhàn nhạt cùng với hương thơm của thảo dược – do vậy hắn mới có thể tỉnh lại trong chốc lát và hoàn toàn thoát khỏi giấc ngủ của chính mình.
“Ngươi đã ngủ quá lâu” Lam Vong Cơ nói “Mặc dù có thể dùng đan dược cầm cự, nhưng…ngươi vẫn nên ăn chút gì đó”
Ngụy Vô Tiện cười nói “Được” hắn vươn tay về phía Lam Vong Cơ, để đối phương đỡ mình dựa vào đầu giường.

Lam Vong Cơ mang chén cháo ấm đến.

Hắn oán trách nói “Muốn ăn đồ cay”.

Nhưng y sư đã sớm dặn dò, hắn chỉ có thể ăn một chút đồ thanh đạm, có thể bổ sung một số đồ bổ theo hướng dẫn.


Trong quá khứ hắn thích nhất là ăn cay uống rượu, bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ mà không thể ăn.
Hắn đang nhạt miệng chán ăn, chỉ ăn được nửa chén cháo, một lát sau sẽ phải uống thuốc.

Nhưng Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn húp cháo, thế là hắn đặt chén cháo xuống, mím môi cười với đối phương, giống như chén cháo trong tay còn ngon hơn so với rượu và mấy món cay “Dễ uống”
Đáy mắt Lam Vong Cơ hiện lên ý cười, ánh nến trước giường lấp lóe vài điểm sáng.

Ngụy Vô Tiện không biết đã là mấy giờ, nhưng hẳn là đã rất muộn rồi.

Hắn thấy chỗ cổ tay của Lam Vong Cơ bưng cháo cho hắn có một vệt đỏ, chút bụi còn đọng lại trên những đầu ngón tay – nếu là Hàm Quang Quân nhã chính của ngày thường thì vạn lần cũng không để điều này xảy ra trên người mình.
Ngụy Vô Tiện chớp mắt, không nói, vươn tay nhận lấy chén thuốc kia, giống như lần trước, hắn uống một hơi, nhăn mặt lại sau đó được Lam Vong Cơ cho một viên kẹo.

Hắn không nói điều gì cả: chén cháo kia, một bát thuốc, một viên kẹo ở trong miệng hắn cũng không có gì khác biệt.
Khoảng mấy ngày sau, Ngụy Vô Tiện rốt cục cũng biết được bây giờ là mùa gì.

Một ngày nọ, Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi đã chép xong gia quy đến thăm hắn, tiện thể bưng chén thuốc tới giường hắn, hắn nhìn thấy lọn tóc của Lam Cảnh Nghi còn dính một ít tuyết chưa tan.

Hắn nghĩ, đại khái là mình đã ngủ mấy tháng, ngủ qua Thanh Đàm hội luôn rồi.

Hiện tại đã vào mùa đông, cũng đã cuối năm, Lam Trạm thân là Tiên đốc, sợ là không hề nhàn hạ.Hắn hỏi Tư Truy, Tư Truy đáp “Ngụy tiền bối, gần đến Tết rồi.

Hàm Quang Quân không có việc gì, tối nay liền có thể ở bên cạnh người”
Hắn giật mình, mở to mắt nhìn quanh Tĩnh Thất sạch sẽ “Tới, tới Tết?”
“Đúng vậy a” Lam Cảnh Nghi bưng thuốc cho hắn, để ở trên giường, quệt miêng nói “Một năm tốt trôi qua, ta thức một đêm, chép xong gia quy…vì để xem pháo hoa 30 Tết ở ngoài thành Cô Tô a”

Ngụy Vô Tiện có chút không tin được “Nhà các ngươi ăn Tết lại không treo thiếp đỏ, bùa đào sao?” trong Tĩnh Thất vẫn mộc mạc như vậy, bình thường chẳng có gì khác biệt, một chút sắc màu chỉ là nhánh hồng mai cắm trên án thư.

Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi ngược lại vẫn cảm thấy quen thuộc.

Vân Thâm Bất Tri Xứ xưa nay vẫn vậy.

Đại sảnh sẽ treo hai cái đèn lồng tượng trưng, đêm 30 sẽ cùng nhau ăn cơm tối, mùng một thì các trưởng bối sẽ tặng cho bao lì xì.

Ngoài những chuyện này ra thì cũng không có gì khác ngày thường.

Bọn tiểu bối hoạt bát thì thỉnh thoảng sẽ trang trí một chút thiếp đỏ bùa đào.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy, Lam gia đúng là luật lệ nghiêm khắc, hắn than thở vì cái gia quy hà khắc này.

Lam Cảnh Nghi muốn xuống núi chơi sợ là hơi khó a.

Nghĩ như vậy, hắn liền nhìn hai đứa nhỏ nói “Được rồi, nói Hàm Quang Quân cho các ngươi tiền mừng tuổi đi, nói là còn có phần của ta”
Hắn uống thuốc, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ, không lâu sau liền thiếp đi.

Cũng không biết Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi đã rời đi từ khi nào, hắn mơ hồ nghe được tiếng động trong Tĩnh Thất, hẳn là Lam Vong Cơ đã về.

Ngày mai là 30 Tết, hắn muốn Lam Vong Cơ gọi mình dậy, nếu không thì sẽ ngủ hết năm mất thôi.


Nhưng Lam Vong Cơ đứng bên giường nhìn hắn một chút, sờ lên trái rồi lại rời đi.

Bọn hắn không ngủ cùng một chỗ, hắn ngủ trong phòng ngủ chính của Tĩnh Thất, mà Lam Vong Cơ lại ngủ ở thiên phòng.

Hắn mệt đến mở mắt không nổi, nói không ra lời, mê man nhìn bóng trắng kia khuất xa, nhắm mặt lại tiến vào mộng cảnh.
Nhưng chắc do trong tiềm thức của hắn luôn nghĩ về năm mới nên hắn ngủ cũng không quá ngon giấc.

Một hồi lại nhớ tới nắm mới ở Liên Hoa Ổ, hắn cõng tiểu sư đệ cùng những hài tử khác đi treo lồng đèn hoa sen, được sư tỷ gọi đi ăn cơm cuối năm, cắn phải sủi cảo có đồng xu bên trong…!Một lúc sau, lại nhớ lại lúc ở Bãi Tha Ma, hắn bỏ sủi cảo vào trong chén cho a Uyển.

Hắn loáng thoáng nhớ lại mùi vị ngọt ngào kia, vô thức chép chép cái miệng khô khốc.

Nhưng trong lúc đó lại nghe thấy tiếng a Uyển khóc.

Hắn đi tìm, nhưng lại không thấy rõ được năm ngón tay trong bóng tối.

Tiếng khóc văng vẳng tứ phía, không chỉ có a Uyển, còn có tiếng của các sư đệ, còn có Giang Trừng khi còn bé…Hắn sờ loạn, lại đụng phải một bọc vải trắng, thì ra là Kim Lăng đang nắm lấy kiếm của phụ thân, khóc đến tê tâm liệt phế.

Toàn thân Ngụy Vô Tiện run lên, lập tức bị đánh thức, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rơi vào cái chăn màu trắng.
Đúng lúc đó, Lam Vong Cơ bưng thuốc tới, thấp giọng hỏi “Ngươi tỉnh rồi”
Ngụy Vô Tiện chớp mắt một cái, vẫn chưa thoát ra khỏi mộng.

Lam Vong Cơ thấy trên trán hắn có mồ hôi, liền bỏ thuốc xuống, lấy khăn lau sạch cho hắn.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn động tác của y, ống tay áo màu trắng tựa như cánh bướm quét qua cánh mũi của hắn, rồi lại bay lên.

Hắn nói “…Tết rồi, ta có phải cần tắm rửa không?”
Tay Lam Vong Cơ hơi ngừng lại “Tư Truy nói với ngươi?””Nếu không hỏi, có phải ngươi sẽ không nói cho ta?” Ngụy Vô Tiện bĩu môi “Vì không muốn cùng ta đón giao thừa sao”

Lam Vong Cơ đem khăn ướt bỏ vào chậu gỗ, đáp lại “Cũng không, vốn muốn nói cho ngươi, nhưng mấy ngày nay ngươi còn mê man, chưa tìm được cơ hội”
Ngụy Vô Tiện vươn tay, tìm thuốc ở mép giường, muốn thử xem mình có cầm được không – tay của hắn bây giờ không còn khỏe như trước nhưng vẫn có thể cầm được chén, nhưng vẫn ngồi dậy không nổi, cuối cùng vẫn phải nhờ Lam Vong Cơ giúp mới có thể ngồi dậy uống thuốc.Theo thường lệ ăn xong viên kẹo kia, Ngụy Vô Tiện nhìn ánh nắng bên ngoài, hỏi Lam Vong Cơ “Bên ngoài có tuyết rơi không?”
Lam Vong Cơ cầm lấy cái chén không cùng chậu gỗ nói “Hết rồi”
Hắn cũng không nói gì thêm, an tĩnh nhắm mắt, giống như sắp ngủ.

Lam Vong Cơ đem chén và chậu đi, lúc trở về lại thấy Ngụy Vô Tiện không có ngủ, ánh mắt y rơi vào phía sau hắn: Cánh cửa đã mở ra, nhận lấy một chút nắng đông ấm áp.
“Lam Trạm” hắn mở to mắt, bày ra bộ dạng đáng thương “Ta muốn ra ngoài phơi nắng”
Nằm ở trên giường quá lâu, như thể bị nhốt trong lồng giam.

Mong muốn được ra ngoài càng mãnh liệt hơn khi nhìn thấy những tia nắng này.

Hắn muốn xác nhận, bây giờ hắn đang ở hiện thực chứ không phải đang rơi vào tầng mộng cảnh nào cả.


Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, liền từ chối “Bên ngoài rất lạnh, dễ bị cảm”
“Cho ta mặc thêm y phục, đưa thêm lò sưởi nữa” Ngụy Vô Tiện mềm giọng năn nỉ “Trước cửa Tĩnh Thất thôi mà, không đi xa đâu, nhìn tuyết phơi nắng thôi được không?”
Lam Vong Cơ do dự.

Tia nắng ấm kia cũng đã rơi xuống trên lưng, mang đến một cảm giác ấm áp.

Mùa đông năm nay cũng không tính là lạnh, 30 Tết khó có được thời tiết tốt như vậy.

Ngụy Vô Tiện đúng là đã ở trong phòng quá lâu, có lẽ ra phơi nắng, hít thở không khí trong lành cũng là một chuyện tốt.

09/10/2021.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.