Bạn đang đọc Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu – Chương 42: Bé Con
Tệ nhất là đây không phải là cái bàn bình thường, đây là án kỷ trong Tàng Thư Các.
Ai mà không biết Lam Khải Nhân quý cái Tàng Thư Các này cỡ nào, ngay cả làm hư một cây bút trong đây cũng phải báo lại với ông, huống chi là một cái án kỷ lớn đến thế.
Nên tất nhiên, hai người cùng bị phạt quỳ ở từ đường.
Lam Khải Nhân xanh mặt đứng trước bọn họ, hình như tức giận cực kỳ, giận đến mức không nói được gì.
Lam Hi Thần nghe tin chạy tới, Lam Khải Nhân lại ra hiệu không cho y nói, vậy nên mọi người ở đó trầm mặc thật lâu.
Ngụy Vô Tiện quỳ lâu mệt vô cùng, hắn không được như người Lam gia bọn họ, quỳ lâu mà không hề gì, thật sự chống đỡ không nổi nữa, liền nhích nhẹ người.
Động tác này thành công châm ngòi hỏa khí trong người Lam Khải Nhân bùng phát, ông quát lớn: “Ngụy Anh! Vì sao ngươi lại chạy tới Tàng Thư Các?”
Nguyên nhân thật sự thì đương nhiên không thể nói rồi, hắn chỉ đáp: “Con có việc tìm Lam Trạm, nhưng sau đó tự nhiên con buồn ngủ quá, nên con ngủ quên ở đó luôn.”
Tàng Thư Các có thể là nơi cho hắn tới ngủ sao, Lam Khải Nhân càng giận hơn: “Chỉ ngủ thôi thì sao án kỷ sập được?! Chẳng lẽ các ngươi đánh nhau trong Tàng Thư Các?!”
Ngụy Vô Tiện le lưỡi trong lòng, thầm nghĩ: Lam lão đầu, là người không biết đấy thôi.
Lúc “ngủ”, cháu trai của người có cái gì mà không làm sập được, một cái án kỷ nhỏ nhoi thì có là gì.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn nói: “Không có, tuyệt đối không có đánh nhau, có thể là án kỷ dùng lâu quá, cũ rồi nên không được chắc chắn nữa.”
Tất cả án kỷ trong Tàng Thư Các đều được làm bằng gỗ lim thượng đẳng do Lam Khải Nhân đích thân lựa chọn kỹ càng, sao dễ dàng sụp được, bởi vậy Lam Khải Nhân không thể chấp nhận được lý do này.
Lam Khải Nhân tay cầm thước, tức giận đùng đùng, thổi râu trừng mắt.
Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy cây thước kia, theo bản năng run lên mấy cái, dù sao năm xưa đến cầu học hắn đã bị đánh một lần, cái đau ấy không phải là cái đau bình thường dễ dàng miêu tả được.
Lam Vong Cơ hành lễ với Lam Khải Nhân, nói: “Thúc phụ, gần đây Ngụy Anh không được khỏe, Vong Cơ nguyện ý thay hắn chịu phạt.”
Như thế sao Ngụy Vô Tiện đồng ý được, đánh Lam Vong Cơ, so với đánh chính hắn còn đau hơn, hắn nói: “Lam Trạm, ta có không khỏe chỗ nào đâu, ta rất tốt, không cần ngươi gánh giúp ta.”
Lam Hi Thần cũng khuyên nhủ: “Thúc phụ, có thể thật sự là án kỷ có vần đề, ở Tàng Thư Các, Vong Cơ với Ngụy công tử còn có thể làm được gì.”
Biết là Lam Hi Thần có ý tốt, nhưng càng nói Ngụy Vô Tiện càng chột dạ, không phải không thể làm gì khác, mà là làm được một nửa thì bàn sập nên ngừng giữa chừng.
Nhưng cũng may Cô Tô Lam thị đều là những người thật thà, không có suy nghĩ sâu xa.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng, Ngụy Vô Tiện quỳ thả lỏng hơn một chút, Lam Khải Nhân thấy mà càng bốc hỏa hơn, lớn tiếng quát: “Ta thấy nó có tinh thần vô cùng! Quỳ ở đây mà còn dám nhích tới nhích lui, căn bản không biết hối cải! Hôm nay dù có Thiên Vương lão tử đến cầu tình, ta cũng phải phạt nó!”
Lam Khải Nhân đã dạy học mấy chục năm, được xưng là Thiết Diện tiên sinh, ở ngay dưới mí mắt ông lại xảy ra chuyện hoang đường như vậy, không phạt, để truyền ra ngoài, mặt mũi thanh danh của Lam Khải Nhân ông sẽ mất sạch.
“Mấy đứa các ngươi, một đứa cũng đừng hòng chạy thoát, đưa tay ra đây.”
Đến cả Lam Vong Cơ mà Lam Khải Nhân cũng muốn đánh, xem ra ông thật sự rất tức giận, vậy là không ai cứu được nữa rồi.
Ngụy Vô Tiện không tình nguyện mà xòe tay ra, Lam Khải Nhân đen mặt giơ thước cao lên, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng? Sao Lam Khải Nhân lại lắc lư qua lại vậy?
Nhưng người không ổn không phải là Lam Khải Nhân, mà là hắn đang hoa mắt, sau đó phát ra một tiếng: “Ọe.”
Thước trên tay Lam Khải Nhân rơi xuống giữa chừng liền dừng ở không trung, căn bản không dám hạ xuống, Ngụy Vô Tiện bị choáng, ba người Lam thị trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, Ngụy Vô Tiện nói: “Con lỡ ăn hơi nhiều, chứ không phải cố ý không có giáo dưỡng mà ợ trước mặt mọi người.
Con…”
Biểu tình của Lam Khải Nhân vẫn không thay đổi, vẫn kinh ngạc như cũ, nhưng đã buông thước xuống, Lam Vong Cơ cũng kinh ngạc như ông, nói: “Ngụy Anh, hình như không phải ợ hơi…thì phải?”
Ngụy Vô Tiện nói: “À, đúng thật không phải là ợ, nên nói là buồn nôn thì đúng hơn, mấy ngày gần đây cứ hay như vậy, chắc là ăn nhiều quá.”
Lam Hi Thần phản ứng nhanh nhất, dùng âm lượng lớn nhất nhưng vẫn trong phạm vi lễ nghĩa, hô về phía cửa: “Người đâu, mau gọi y sư tới đây!”
Nghĩ tiếp lại thấy chưa ổn thỏa, y cũng không cần xác nhận lại mà nói tiếp với môn sinh canh ở cửa: “Gọi hai vị y sư, một người qua Tĩnh thất chờ trước, một người lại đây cứu thúc phụ!”
Quay đầu lại, quả nhiên đã thấy Lam Khải Nhân ôm ngực, chỉ vào hai người bọn họ, thở không ra hơi: “Hai đứa, hai đứa các ngươi…”
Lam Hi Thần vội vàng qua vuốt ngực thuận khí cho ông, khuyên nhủ: “Thúc phụ, đây là chuyện vui, là chuyện vui mà!”
Đây đương nhiên là chuyện vui, chỉ là rốt cuộc người Cô Tô Lam thị không “thật thà” được bằng Vân Mộng Giang thị, nghĩ một chút liền hiểu ngay, hai người này còn có thể làm “chuyện tốt” gì mà có thể làm sập cả án kỷ.
Lam Khải Nhân tức đến bùng nổ: “Án kỷ của ta…” Hơi thở nghẹn lại trước ngực, ông cảm thấy chóng mặt nhức đầu, mắt lật lòng trắng lên.
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ mười hai, Lam Khải Nhân, mặt mũi mất hết, thành công bất tỉnh nhân sự.
*******************
Tay Lam Hi Thần cũng rất khỏe, rất nhanh đã đỡ được ông, môn sinh ở cửa cũng chạy vào hỗ trợ, Lam Hi Thần với môn sinh cùng nhau đỡ Lam Khải Nhân dậy, rồi lại quay qua nói với hai người còn đang quỳ trên mặt đất: “Được rồi, đừng quỳ nữa.
Vong Cơ, đệ mau dẫn người về đi, huynh lo cho xong thúc phụ xong sẽ qua thăm các đệ sau.”
Dứt lời, y liền dìu Lam Khải Nhân đi như bay, tiểu môn sinh đến hỗ trợ cũng không biết phải giúp gì, chỉ đành chạy theo sau Lam Hi Thần.
Ngụy Vô Tiện không biết sao trăng gì cả, bị hành động của bọn họ làm cho ngu người luôn.
Lam Vong Cơ theo sau đứng dậy, Ngụy Vô Tiện sững sờ, nói: “Lam Trạm, chuyện gì vậy? Sao Lam lão tiên sinh lại ngất xỉu? Chuyện vui là chuyện gì thế?”
Hèn chi gần đây Ngụy Vô Tiện vẫn cứ luôn mệt mỏi, còn vô cùng dính người.
Cũng trách Lam Vong Cơ y, gần đây quá bận rộn không chú ý nhiều, bản thân Ngụy Vô Tiện ấy thế mà cũng không nhận ra.
Lam Vong Cơ nói: “Ngụy Anh, Vũ Lộ kỳ, vẫn không tới, có phải không?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không phải Vũ Lộ kỳ một tháng mới có một lần sao, lần trước…” Hắn nhẩm đếm một chút, phát hiện không đúng: “Nhưng mà, đã hơn hai tháng rồi, sao lại…?”
Lam Vong Cơ thật phục người này sát đất, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, rồi từ cổ một đường lần xuống phía dưới, xẹt qua đầu ngực, cuối cùng dừng lại nơi bụng nhỏ của Ngụy Vô Tiện, bồi hồi một lúc lâu, nhẹ nhàng vỗ mấy cái.
Đôi mắt lưu ly nhạt màu kích động đến mức tỏa sáng lấp lánh, thanh âm của Lam Vong Cơ giống như nhẹ nhàng hơn không ít: “Ngươi nói xem?”
“A a a a!” Bây giờ đôi mắt của Ngụy Vô Tiện còn trợn to hơn cả bọn họ hồi nãy, hắn há hốc miệng, lắp bắp nói: “Chẳng lẽ, là là có cái đó?!”
Hắn sờ lên bụng mình, lại càng sửng sốt hơn nữa.
Giờ hắn mới nhớ ra, đúng rồi! Ở thế giới này, hắn có thể sinh con, chẳng phải vì thế nên hắn mới bị ép đi xem mắt sao?
Nhưng hắn và Lam Vong Cơ vừa mới yêu nhau, quá hưng phấn, mà trên giường cũng quá vui sướng, nên hắn hoàn toàn quên mất chuyện đó, suốt ngày điên loan đảo phượng với Lam Vong Cơ.
Phóng túng đã đời, bây giờ bị hiện thực đập cho tơi bời.
Hắn có thể sinh, hắn có thể mang thai, mẹ nó, hắn thật sự có thể mang thai a a a a a!!!
Lam Vong Cơ biết nhất định hắn đang chịu đả kích không nhỏ, nên tiến tới đỡ hắn.
Cả người Ngụy Vô Tiện cứng đờ, chỉ kéo tay y, nói cũng không được hoàn chỉnh: “Lam Lam Lam Trạm, ta ta ta, trong bụng ta có nó, ta, ta không dám cử động.” Một hồi sau lại nói: “Nhỡ, nhỡ ta, ta cử động, làm bé con bị nát, thì làm sao bây giờ?!”
Ngụy Vô Tiện đúng là bị dọa tới ngốc luôn rồi.
Đó là một sinh mạng có da có thịt, chứ có phải là miếng đậu hủ đâu, làm gì mà dễ nát như vậy.
Nhưng Lam Vong Cơ lại nói: “Được, không động.” Vì thế y xoa xoa đầu hắn, cúi người xuống, bế hắn lên.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy vạt áo y, nói: “Không được, Lam Trạm.”
“Được.” Lam Vong Cơ vững vàng trả lời, ôm hắn rời đi.
Đi cũng chậm hơn bình thường không ít, Ngụy Vô Tiện tựa vào ngực y, cảm nhận được tiếng tim đập của Lam Vong Cơ, mạnh đến mức sắp vọt ra khỏi lồng ngực.
Lam Vong Cơ chỉ là không biểu hiện ra mặt, nhưng thật ra cũng giống như hắn, xưa giờ chưa từng khẩn trương đến vậy.
Ngụy Vô Tiện vẫn là người làm dịu không khí lại, hắn hỏi: “Lam Trạm, nhỡ đâu chỉ là ăn nhiều thôi thì sao?”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói: “Vậy thì uống thuốc tiêu thực.”
Nhưng người ấy, người mà y đang ôm trong lòng, nhất định sẽ không bao giờ buông ra.
*****************
Tin vui của Cô Tô Lam thị thoáng cái là đã truyền khắp Tiên môn bách gia.
Ngụy Vô Tiện mới rời đi chưa được mấy ngày mà Vân Mộng Giang thị đã nhận được tin tức, Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly tất nhiên vui mừng vô cùng, luôn tay luôn chân vội vàng chuẩn bị quà mừng.
Giang Trừng thì lại trốn biệt trong phòng mình.
Ngụy Vô Tiện vừa về Cô Tô là đã báo mình có thai, như vậy, những ngày đêm cách vách phòng mình, nhất định là khi đó đã…!Hắn ôm đầu gối ngồi quay mặt vào tường, Phi Phi Tiểu Ái Hoa Nhài nhảy vào, chớp chớp đôi mắt to tròn màu đỏ của mình, cọ cọ lên người hắn.
Giang Trừng cảm thấy, trong thế giới u ám này, chỉ có Phi Phi Tiểu Ái Hoa Nhài mới mang lại cho hắn chút an ủi ấm áp.
Mà vài ngày sau, Vân Thâm Bất Tri Xứ nghênh đón một người.
Ngụy Vô Tiện đang thẳng lưng ngồi trong Tĩnh thất, trên bàn đặt một hàng chén thuốc đang bốc hơi nóng nghi ngút.
Ngồi cạnh hắn là mấy vị y sư, vẻ mặt vô cùng khó xử, mà Ngụy Vô Tiện lại mang vẻ mặt mất hứng, ngữ khí kiên quyết: “Đem đi đi, ta không cần uống.”
Mấy vị y sư khuyên nhủ: “Ngụy công tử, uống vào rất tốt cho cơ thể.”
Ngụy Vô Tiện hơi híp mắt, nhìn chằm chằm các vị trước mặt, không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia lại làm cho người đối diện không khỏi sợ hãi, ai nấy đều không khỏi lau mồ hôi đổ ra trên thái dương mình.
Tuổi của các vị y sư đều không nhỏ, cũng đã chăm sóc cho không ít dựng phu thai phụ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng lần đầu tiên họ mới gặp một người có sát khí nặng như vậy.
Trong lòng bọn họ không khỏi chờ mong: Lam nhị công tử, người về nhanh lên đi mà!
Vì lần trước làm sập bàn khiến vài trang giấy bị hư, nên Lam Vong Cơ phải đi bổ sung lại, dặn Ngụy Vô Tiện ở Tĩnh thất phải ngoan ngoãn nghe lời y sư.
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm, đáp “Được.” Nhưng, có Lam Vong Cơ thì Ngụy Vô Tiện như thế này, nhưng Lam Vong Cơ đi rồi thì lại biến thành một con người khác.
Khôn Trạch mang thai vốn đã mẫn cảm nghĩ nhiều, tính tình Ngụy Vô Tiện lại còn thất thường, những y sư này hoàn toàn hết cách với hắn, khuyên suốt nửa ngày cũng không không khiến hắn uống được một ngụm.
Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, ai nấy đều mừng rỡ, tưởng rằng Lam Vong Cơ đã về, tới cứu bọn họ, nhưng vừa quay đầu thì phát hiện không đúng, là một cô nương không quen biết, ai nấy đều rất ngạc nhiên.
Cô nương kia tay cầm mấy cây kim bạc, trực tiếp lướt qua bọn họ, khi Ngụy Vô Tiện nhìn thấy nàng thì hắn đã không thể nào tránh được nữa, lập tức bị đâm kim vào người, hắn la lên: “Ôn Tình! Sao ngươi lại tới đây?!”
Ôn Tình dùng kim châm khiến hắn không động đậy được lại trước, sau đó qua bắt mạch, lại nhét mấy viên thuốc vào miệng hắn, xong xuôi hết mới nói: “Ta nghe nói nơi này có một vị dựng phu tính tình õng ẹo khó chiều cần ta tới trị liệu, nên ta tới thôi.”
Ngụy Vô Tiện nuốt xuống mấy viên thuốc mà nàng nhét vào, lại hỏi: “Có chắc là ngươi tới để trị liệu cho ta không? Sao lại xuống tay nặng như vậy?” Hắn muốn cử động, nhưng hắn hiểu rất rõ châm pháp của Ôn Tình, căn bản không thể nhúc nhích được, liền mềm giọng: “Tỷ tỷ, Tình tỷ, thương xót cho ta đi mà.
Người ta cứng đờ như vậy làm ta mệt lắm.”
Lúc này lại có người bước vào, mấy vị y sư đều đứng lên hành lễ: “Lam đại công tử.”
Lam Hi Thần nói: “Sau này chuyện của Ngụy công tử sẽ do Ôn cô nương phụ trách, mọi người vất vả rồi.”
Mấy vị y sư vừa nghe thấy thế liền như được giải thoát, chuồn nhanh hơn ai hết.
Ngụy Vô Tiện nói: “Trạch Vu Quân, là huynh mời Ôn Tình đến à?”
Lam Hi Thần cười cười, nói: “Ta thấy Ngụy công tử không uống thuốc được, lại nghe Vong Cơ nói Ôn cô nương y thuật cao minh, ta nghĩ Ôn cô nương nhất định sẽ có biện pháp, nên đã mời tới đây.”
Ngụy Vô Tiện chửi thề một tiếng trong lòng, huynh đệ hai người liên thủ với nhau để đối phó ta đây mà!
Nhưng có Ôn Tình ở đây, quả thật Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn hơn, cũng an tâm hơn nhiều, dù sao khi ở thế giới kia, Ôn Tình chính là y giả mà hắn tín nhiệm nhất.
Đến khi trong phòng chỉ có Ôn Tình và hắn, Ngụy Vô Tiện mới mở miệng hỏi: “Ôn Tình, nghe nói sinh con rất khó, ta cùng con sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Đứa nhỏ này là con của hắn và Lam Vong Cơ, thật sự là quá trân quý, Ngụy Vô Tiện cứ luôn cảm thấy mình ôm trong bụng một thứ rất ghê gớm, cả ngày đều đứng ngồi không yên.
Ôn Tình nói: “Ta đã tới rồi, ngươi có thể có nguy hiểm gì được.”
Dù sao Ngụy Vô Tiện cũng không có kinh nghiệm, đến nữ sinh như thế nào hắn còn không biết, huống chi là nam, nên nói: “Có khi nào hai tháng nữa nó sẽ xé rách bụng ta chui ra ngoài không?”
Dù sao sức lực Lam Vong Cơ rất lớn, mà Ngụy Vô Tiện hắn cũng rất “tà”, ngẫm lại cũng rất có khả năng nha!
Ôn Tình cạn lời nhìn hắn, nói: “Chuyện thiêng liêng ấm áp như thế mà sao ngươi nói cứ như chuyện kinh dị vậy? Trong đầu ngươi suốt ngày nghĩ cái quái gì thế?”
Càng nói chuyện với nhau, Ôn Tình càng thấy hắn kỳ lạ.
Thật ra từ nhỏ mọi người đã được học những kiến thức về giới tính thứ hai này rồi, nhưng những gì mà Ngụy Vô Tiện biết, đến một kẻ ngốc cũng không bằng, nói hắn không hề biết chút gì thì cũng không quá.
Ôn Tình có chút trách cứ: “Lam Vong Cơ đang làm cái quái gì vậy, ngươi không biết mà y cũng không nói cho ngươi sao?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không phải là lỗi của Lam Trạm, y có đưa sách cho ta đọc, nhưng ta không có đọc, bây giờ cuốn sách đó ta quăng đâu mất rồi, kiếm không ra.”
Cái người này, một chút kiến thức cũng không có, nhưng chuyện Khôn Trạch nên làm vẫn rất biết đường làm, Ôn Tình còn chưa nói được hai câu mà người này đã khăng khăng bảo vệ Càn Nguyên của mình rồi.
Ôn Tình đành đi tìm mấy quyển sách, đưa cho hắn, nói: “Lần này nhất định phải xem, đọc cho kỹ vào, không chỉ vì cho lần mang thai này, mà còn có ích cho ngươi về sau.”
Trước kia hắn luôn cảm thấy Ôn Tình dong dài, mạnh mẽ, nhưng bây giờ hắn còn cảm thấy Ôn Tình còn rất tỉ mỉ, dịu dàng.
Ngụy Vô Tiện biết Ôn Tình sẽ không bao giờ hại hắn, nên gật đầu, lại tùy ý hỏi thêm vài chuyện khác.
Lúc Lam Vong Cơ trở về, thấy Ôn Tình trò chuyện rất vui vẻ với Ngụy Vô Tiện trong Tĩnh thất, trong lòng cũng yên tâm, nhưng vẫn nhanh chân bước tới.
Ngụy Vô Tiện thấy y, lập tức tươi cười: “Lam Trạm! Ôn Tình tới rồi nè!”
Hai bên cùng gật đầu xem như là chào hỏi.
Vì thời gian mang thai của Khôn Trạch có chút phiền toái, cần Càn Nguyên phải cẩn thận hơn, nên Ôn Tình dặn dò kỹ lưỡng rất nhiều chuyện với Lam Vong Cơ.
Tuy rằng sau khi nàng tới, Ngụy Vô Tiện thả lỏng hơn không ít, nhưng như thế chẳng là gì so với khi được thấy Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cũng như vậy, dù tai đang nghe nàng nói, nhưng ánh mắt kia vẫn luôn hướng về Ngụy Vô Tiện, ngồi ngay kế bên mà làm như sợ nhìn không rõ không bằng.
Tình cảm nhão dính của hai người này nàng đã sớm biết, nhưng sau khi từ biệt ở Di Lăng, chẳng qua chỉ hơn một tháng, mà Ngụy Vô Tiện cũng mang thai gần một tháng, thế này căn bản là ngay cả Vũ Lộ kỳ tiếp theo cũng không có.
Tuy nàng nói bình thường có thể làm nhiều hơn, nhưng hai người này cũng “ra sức” quá rồi.
Ôn Tình nghĩ, quả nhiên là như thế, thật may nàng đủ thông minh, lúc tới đã có chuẩn bị.
Nàng lục lọi hòm thuốc của mình, lấy ra một đống hộp sứ nhỏ, nói: “Lam nhị công tử, cái này là dùng trong thời kỳ mang thai, hiệu quả vô cùng tốt.
Thai nhi Ngụy Vô Tiện rất ổn định, hoàn toàn không có vấn đề gì, ngươi có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút.”
Cái này, dù màu sắc và hoa văn của hộp khác nhau, nhưng Ngụy Vô Tiện hắn đã dùng nhiều như vậy, còn có thể không biết đó là cái gì sao! Hắn nói: “Ôn Tình! Ngươi nói gì vậy? Ta…”
Hắn mới nói được một nửa thì thấy Lam Vong Cơ đã lấy bạc ra, hoàn thành giao dịch.
Ngụy Vô Tiện ôm bụng mình, nói: “Ta, ta đang có thai đó! Sao làm chuyện, chuyện đó được! Trong bụng ta đang có bé con mà!”
Ôn Tình nói: “Vậy nên mới nói ngươi không biết gì hết á.
Khôn Trạch thì khác.
Lúc mang thai, nhu cầu của Khôn Trạch rất lớn, mấy thứ này rất cần thiết.”
Ôn Tình ở thế giới này thật đáng sợ, nói chuyện còn đáng sợ hơn Ôn Tình bên kia nhiều.
Cả người Ngụy Vô Tiện như muốn bốc hỏa, nói: “Ôn Tình! Con gái con lứa, đừng có suốt ngày nói mấy chuyện đó, được không?”
Ôn Tình chỉ lo thu tiền, nói: “Ta là Càn Nguyên.” Dứt lời nàng cũng không quấy rầy nữa, dù sao đây cũng là khách hàng lớn, phải biết điều một chút, lập tức xách hòm thuốc rời đi.
Ngụy Vô Tiện không hiểu nói thế là sao, vội vàng lật sách mà Ôn Tình vừa cho, lúc này mới hiểu ra.
Trong thời kỳ mang thai, Khôn Trạch sẽ không có Vũ Lộ kỳ, nhưng quả thật đúng như lời Ôn Tình nói, nhu cầu của Khôn Trạch trong suốt thai kỳ cực lớn, không có sự an ủi của Càn Nguyên, sẽ khổ sở vô cùng.
Ngụy Vô Tiện mắng to trong bụng, Khôn Trạch có còn là người nữa không?! Mang thai mà cũng không được nghỉ ngơi!? Đi học ở Cô Tô Lam thị còn có ngày hưu mộc (ngày nghỉ tắm gội) nữa mà! Có còn thiên lý hay không chứ!
Hắn vẫn bất bình, chưa thể bình tĩnh lại được, ở đó lẩm nhẩm lầm bầm suốt.
Lam Vong Cơ tiễn Ôn Tình xong, quay về, lấy quyển sách trên tay hắn đi, nói: “Sách từ đâu ra vậy?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ôn Tình cho.”
Lam Vong Cơ ngồi xuống cạnh hắn, lại nói: “Nói với Ôn cô nương những gì?”
Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói: “Chưa nói gì mà nàng đã chê ta ngốc rồi.” Trả lời xong hắn lại cảm thấy không đúng.
Bình thường Lam Vong Cơ sẽ không dò hỏi như vậy.
Hắn cười tủm tỉm, nói: “Sao nào Lam Trạm, lại uống giấm sao? Ôn Tình là hàng xóm của ta mà.”
Lam Vong Cơ vươn tay vòng qua eo hắn, ôm chặt cả người hắn lại, giọng cũng trầm xuống: “Nàng đã nói, ở đây nàng là Càn Nguyên.”
Lam Vong Cơ đã nói qua rất nhiều lần, nhưng Ngụy Vô Tiện trước sau cũng không hiểu nổi rốt cuộc y có ý gì, liền hỏi: “Càn Nguyên, đến tột cùng thì sao nào?”
Thời gian mang thai, cả người Ngụy Vô Tiện luôn tỏa ra một hương thơm ngọt ngào khác với hương hoa sen thanh nhã ban đầu, câu hồn vô cùng, nhưng vì Lam Vong Cơ vẫn chưa xác định được thân thể hắn hiện giờ thế nào nên có chạm cũng không dám chạm vào.
Giờ đây, hít vào hương thơm độc hữu kia, Lam Vong Cơ dùng ngón tay cái với lớp chai mỏng của mình, nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi môi của hắn, hỏi: “Trên sách không phải đã viết sao? Khôn Trạch đã kết khế, một mình ở trong phòng với Càn Nguyên khác, thì nghĩa là gì?”
Ngụy Vô Tiện không biết trong sách có viết hay không, hắn còn chưa xem mà, nên lắc đầu.
Lam Vong Cơ đột nhiên nhéo lấy cằm hắn, đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Không giữ phu đạo.”
Ngụy Vô Tiện không hiểu sao trăng gì hết, chớp chớp mắt, cái quái gì vậy?!!
TBC
__________________
Tác giả:
Bé con tới rồi, tôi cũng không rõ là có khi nào, nói chung hai người này là mỗi ngày mà.
Ở Vân Mộng thì họa tới Giang Trừng, về Cô Tô thì Lam lão nhân là nạn nhân, thật thảm…
Tiện Tiện, không giữ phu đạo là trọng tội đó..