Bạn đang đọc Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu – Chương 30: H Say Tình
Hắn cố ý dùng giọng điệu ái muội nhất để câu dẫn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ sau khi say vốn đã thẳng thắn, ngay cả dục vọng biểu lộ ra ngoài cũng trắng trợn hơn.
Y nghiêng đầu, cách Ngụy Vô Tiện rất gần, nhìn vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp mỉm cười đến cong cong kia, trong từng hơi thở nơi đầu mũi đều là hương thơm ngọt ngào của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ không kiềm được mà hôn lên đôi môi cong đầy dụ hoặc kia.
Môi răng kịch liệt tương giao, y thuận thế đè Ngụy Vô Tiện lên bàn, xé rách vạt áo vốn đã có chút lỏng lẻo của hắn ra, Ngụy Vô Tiện phối hợp rút tay ra khỏi tay áo, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn quàng lên cổ Lam Vong Cơ, tận tình đáp lại nụ hôn nhiệt tình cực bá đạo của y.
Như đã sớm quen với kiểu động tình, hoan ái này, hai chân Ngụy Vô Tiện chủ động quấn lấy thắt lưng của Lam Vong Cơ, tự mình ưỡn eo lên, cọ cọ vào cự vật khiến mình dục tiên dục tử kia, cọ đến mức khiến dương v*t hai người càng lúc càng cương cứng, cao cao dựng thẳng.
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa mặc lại quần, rất nhanh liền nhỏ ra chút thanh dịch, thấm ướt lớp vải quần đã bị đội thành một cái lều trại cao cao của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cắn xuống môi dưới của hắn một cái rồi mới nhả ra, kéo theo sợi chỉ bạc trong suốt rơi xuống khóe miệng Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên khóe miệng một cái, nhìn thấy ánh nước trên môi của Lam Vong Cơ thì lại ngẩng đầu lên liếm sạch.
Đầu lưỡi run run, ấm nóng ma sát qua lại trên môi Lam Vong Cơ, khiến cự vật bên dưới y run lên giật giật.
Ngụy Vô Tiện khẽ cười rộ lên: “Lam Trạm, mới vậy thôi mà đã có cảm giác rồi sao?”
Đối với Lam Vong Cơ mà nói, Ngụy Vô Tiện có làm thế nào thì y cũng cảm thấy thích đến muốn mạng, chứ đừng nói tới hắn quần không mặc, áo bị lột, được đai lưng giữ lại treo trên eo.
Lam Vong Cơ một tay xé xuống toàn bộ quần áo trên người hắn, ném sang bên cạnh, khiến cả người Ngụy Vô Tiện trơn bóng không chút vải vóc dư thừa.
Ngụy Vô Tiện ngược lại không thấy ngại chút nào, còn mở miệng trêu chọc y: “Lam nhị công tử, quần áo ta bị ngươi xé hư hết rồi, ngày mai ta chỉ có thể trần truồng khỏa thân mà ra ngoài thôi.”
Ai nghe cũng biết ngay đây chỉ là nói đùa, nhưng lại có thể dễ dàng chọc giận đến Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhíu mày, cúi người vùi đầu vào ngực hắn, đem từng đóa mai rải rác ửng hồng đã nhạt màu mút mạnh, khắc sâu thêm ấn ký, lại trên từng đóa mai đó hé răng cắn xuống.
Lam Vong Cơ luôn rất thích cắn hắn.
Ban đầu Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy đau, nhưng bây giờ quen rồi thì lại từ cái đau ấy tìm ra một khoái cảm kỳ lạ mà tuyệt diệu.
Giữa cái đau tê tê là những cái liếm mút ướt át từ đầu lưỡi trơn mềm của Lam Vong Cơ, khiến hắn cảm thấy vừa đau vừa ngứa, lại vì uống quá nhiều mà toàn thân Ngụy Vô Tiện nóng hơn bình thường.
Những nơi bị Lam Vong Cơ liếm qua, vốn đang khô nóng, vì nhiễm ánh nước mà rất nhanh trở nên mát lạnh, thoải mái đến mức cả người hắn lâng lâng, choáng váng.
Cảm giác nhồn nhột xuyên qua làn da, thấu vào trong tim khiến hắn tê dại cả người, khiến Ngụy Vô Tiện không khỏi kích động.
“Ô…! A…..!A…Ha….” Hắn không những không phản kháng mà ngược lại chủ động ưỡn ngực lên, gọi Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ngứa, giúp ta, mút cho ta đi.
“
Hạt đậu màu hồng sưng to trước ngực, theo nhịp thở ngày càng dồn dập của hắn mà nhấp nhô lên xuống, càng lúc càng ửng đỏ, càng lúc càng run mạnh hơn.
Ngụy Vô Tiện thật sự ngứa đến khó chịu, vặn trái vẹo phải, hai tay ôm cổ Lam Vong Cơ chặt hơn, ráng rướn người lên đưa sát vào miệng y: “Lam Trạm, mút cho ta, A! A!”
Lam Vong Cơ dùng sức nhéo lên đầu nhũ của hắn, hai ngón tay nắm lấy hạt thịt nhỏ đã se cứng mà kéo ra, rồi lại vân vê vò nát, kích thích Ngụy Vô Tiện lập tức la to: “A! Ôi, ôi! A!”, nhưng rất nhanh lại biến thành tiếng rên rỉ thoải mái, “Ưm…!Ha, ha…!Ưm.”
Thân thể Khôn Trạch trời sinh để thụ hưởng hoan ái, cho nên đặc biệt mẫn cảm, ngày thường Ngụy Vô Tiện cũng thích y “chơi” mình như vậy, chỉ là hôm nay có lẽ là do đã uống rượu, toàn bộ cảm quan đều được phóng đại hơn một chút, cho nên phản ứng của hắn cũng kịch liệt hơn so với bình thường.
Lam Vong Cơ sờ lên thân thể nóng bỏng như than hồng của Ngụy Vô Tiện, tới gần hơn còn có thể ngửi được một ít hương rượu say lòng người kia.
Lam Vong Cơ say rồi thì rất thẳng thắn, muốn hỏi cái gì thì liền hỏi ngay: “Uống bao nhiêu rồi?”
Ngụy Vô Tiện nỉ non: “Không có bao nhiêu, với tửu lượng của Ngụy ca ca ngươi, thêm mười mấy vò nữa cũng không thành vấn đề….!”
Lam Vong Cơ lần theo cơ thể hắn lướt xuống, sờ qua xương sườn của hắn, vuốt xuống vòng eo nhỏ gọn mà rắn chắc, theo đường cong duyên dáng kia mà lần xuống chân, xoa vào bên trong đùi hắn, nói: “Nóng quá.”
Không uống bao nhiêu, sao có thể nóng đến vậy được? Ngụy Vô Tiện đương nhiên cũng biết, cái nóng của hơi rượu kia càng lúc càng lên men trong cơ thể, bốc lên, thiêu hắn đến váng vất.
Ngụy Vô Tiện cười khẽ bên tai y: “Chẳng phải bởi vì nóng, nên mới muốn Lam nhị công tử giúp ta hạ hỏa sao? Lam Trạm, ngươi liếm ta thoải mái lắm, mát mát, lạnh lạnh, liếm nữa đi, nha?”
Hắn giục Lam Vong Cơ tiếp tục công việc đang dang dở kia, hai chân cũng ôm lấy thắt lưng y chặt hơn.
Lam Vong Cơ men vào mặt trong đùi hắn sờ xuống, bỗng nhiên ép hai chân hắn banh rộng ra, Ngụy Vô Tiện tưởng y muốn tới, ham muốn được lấp đầy bên trong của hắn đã ngo ngoe rục rịch từ lâu, gấp không chịu nổi rồi, đang chờ hưởng dụng thì đột nhiên cảm nhận được hơi ấm của Lam Vong Cơ rời xa khỏi giữa hai chân hắn.
Ngụy Vô Tiện mơ hồ mở mắt ra nhìn, thấy Lam Vong Cơ khom lưng xuống, nhặt vò rượu cùng Thanh Tâm Linh vừa rồi bị hất xuống dưới đất lên, vân vê thưởng thức chuông bạc trong tay mình.
Ngụy Vô Tiện không hiểu y định làm gì, thử gọi: “Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ lạnh mặt, không trả lời, mỗi lần Lam Vong Cơ bày ra thái độ lạnh lùng như vậy, Ngụy Vô Tiện đều có dự cảm chẳng lành, hắn theo bản năng liền co chân lật người lại, nhưng đầu gối hắn vừa động, Lam Vong Cơ liền vọt đến trước người, chặn giữa hai đùi hắn, đè Ngụy Vô Tiện trở lại bàn.
Giọng nói của Ngụy Vô Tiện có chút run lên: “Lam Trạm, làm gì vậy?”
Lam Vong Cơ cầm vò rượu, đổ vào nơi giữa đùi của Ngụy Vô Tiện.
Dòng nước lạnh lẽo tưới lên dương v*t mẫn cảm của hắn, khiến Ngụy Vô Tiện run lên một trận: “A! A! Lạnh quá, a!”
Tiếp đó, y lại rót một ít trên tay mình, tiến vào giữa đùi hắn dò xét.
Rượu theo túi bìu của hắn nhỏ giọt xuống, trượt đến giữa cổ tay y, lăn xuống hòa cùng dòng rượu trên ngón tay Lam Vong Cơ, y liền đem ngón tay nhuốm lạnh của mình ấn lên tiểu huyệt khẩu mềm mại của hắn.
Nơi mà đêm qua vừa nhận được hoan ái tận tình, hiện giờ bởi tác dụng của rượu mà trở nên nóng bỏng dị thường, nhưng cũng lại vì bị rượu tẩm ướt, nơi đó vừa tản ra cảm giác nóng bỏng, lại băng lạnh lạ thường.
Nóng lạnh đan xen làm cho Ngụy Vô Tiện càng thêm khó nhịn gọi to: “A! Lam Trạm, ngươi muốn làm gì vậy?!”
Hắn vừa gặp kích động, huyệt khẩu kia liền co rút lại, thít chặt lấy đầu ngón tay của y.
Lam Vong Cơ liền dùng lực, đâm ngón tay của mình vào, hơi cong ngón tay lại, cọ xát vào huyệt nhục mềm mại bên trong hắn.
Lam Vong Cơ ngửi hương rượu say lòng người kia, nghe Ngụy Vô Tiện run rẩy kêu rên, nhẹ giọng hỏi: “Không phải còn uống được nữa sao?”
Ngụy Vô Tiện nóng nảy khó chịu, la lên: “Ta nói là miệng phía trên, không phải phía dưới….!A…!Phía dưới, không phải dùng để uống rượu!”
Ngón tay Lam Vong Cơ dừng lại, nghĩ một chút: “Cũng có lý.”
Thấy y rút ngón tay ra, Ngụy Vô Tiện liền nói: “Chẳng phải còn thuốc mỡ của Ôn Tình…??”
Hắn còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ đã nhanh chóng kéo quần mình xuống, đem cự vật đã cương cứng đến đỏ tím, dữ tợn kia của y, trực tiếp đâm thẳng vào tiểu huyệt khẩu của Ngụy Vô Tiện.
“A! Ôi, ôi! A!” Y mạnh mẽ đâm vào tới tận gốc.
Thô to cương cứng thì cũng thôi đi, tốc độ của Lam Vong Cơ còn rất nhanh, đâm thọc Ngụy Vô Tiện đến phải ô ô a a kêu to.
Ngụy Vô Tiện sợ đến ngây người! Hắn nói bên dưới không phải dùng để uống rượu, vậy nên Lam Vong Cơ liền cảm thấy, miệng dưới của hắn hẳn phải nên nuốt lấy cự vật khổng lồ của y, vậy nên mới thốt ra “cũng có lý” sao?!
Hắn vội nói: “Đúng là có thể nuốt, nhưng cũng không phải nuốt như vậy!!!……!Ôi, ôi! Chậm một chút, cái đồ ma men nhà ngươi!”
Lời này khiến Lam Vong Cơ vô cùng bất mãn, y vuốt lên nơi đang tương liên giữa hai người, miết lên miệng huyệt bị ép đến căng phẳng tất cả nếp gấp, chật vật ngậm lấy cự vật của mình, nói với hắn: “Ngươi mới là con ma men.” Dường như y còn muốn xác nhận thêm gì đó, ngón tay y nhẹ nhàng len một chút vào cái miệng nhỏ bên dưới, lại nói: “Nóng quá.”
Khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện, không bị rượu hun đỏ, mà lại bị lời này của Lam Vong Cơ kích thích đến đỏ bừng lên.
Ngụy Vô Tiện dùng gương mặt như quả cà chua chín của mình, bất mãn giương lên, nói: ” Làm như của ngươi không nóng vậy, muốn làm bỏng chết bên trong của ta sao?!”
Ý của hắn là, xem như hắn thật là con ma men đi, thì cũng không có nghĩa là Lam Vong Cơ không như vậy, hai người đều như nhau, hắn sẽ không chịu thua kém.
Nhưng có ai mà không có tâm lý hơn thua, sau khi uống say, Lam Vong Cơ đều đem những tâm tư bình thường mình luôn giấu kín đều thẳng thắn biểu lộ ra ngoài.
Y đỉnh vào trong, dùng đầu khấc thiên phú dị bẩm vốn hơi cong lên của y xoay chuyển trong huyệt động của Ngụy Vô Tiện, ở gồ thịt mẫn cảm hơi nhô lên kia của hắn, nghiền thật mạnh vào.
Đồng thời y cũng cúi người xuống, nói vào tai hắn: “Bên trong cũng rất nóng.”
Ngụy Vô Tiện thật nghi ngờ, không biết có phải Lam Vong Cơ bị đoạt xá rồi hay không, thế này cũng khác bình thường quá xa rồi! Nhưng nhìn vào đôi tai ửng hồng của y cũng đủ hiểu rõ, dù chịu nói ra miệng, Lam Vong Cơ cũng vẫn rất xấu hổ.
Chiêu này Lam Vong Cơ học từ đâu ra thế, dễ thương chết đi được, con tim bé bỏng của Ngụy Vô Tiện không chịu nổi nữa rồi! Trong lòng đã chống đỡ không nổi, cơ thể khẳng định càng không chống đỡ được, hắn ngẩng đầu lên hôn Lam Vong Cơ một cái, thở gấp, cả giận nói: “Thôi bỏ đi.
Nhưng mà Lam nhị công tử này, cũng đừng trách ta không nhắc ngươi trước, hôm nay tùy ý làm bậy làm bạ thế này, sáng mai tỉnh rượu, ngươi nhất định sẽ xấu hổ đến chết cho xem.”
Lam Vong Cơ dường như nghe không hiểu, hơi nghiêng đầu, bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo chút trẻ con này thật quá đáng yêu, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy đáng yêu đến muốn mạng.
Ngụy Vô Tiện một tay gãi gãi cằm y, giống như đang cưng nựng một con mèo con, tay còn lại luồn vào vạt áo y kéo xuống, nhếch khóe miệng nói: “Lam nhị công tử, ngươi cũng phải cởi ra nha, để ta sờ ngươi, dập lửa cho mình nào, nếu không, nhỡ ta đem tiểu Lam Trạm của ngươi làm nóng đến bỏng rồi thì biết làm sao bây giờ?”
Muốn so độ càn rỡ với hắn à, Ngụy Vô Tiện tất nhiên vui vẻ phụng bồi, vì hắn đủ tự tin vỗ ngực tuyên bố, so về mặt dày, khắp tiên môn bách gia này, nếu hắn đứng hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Nhưng Lam Vong Cơ cũng chỉ “Ừ” một tiếng, đứng thẳng người lên, cũng không cởi quần áo trên người ra.
Ngụy Vô Tiện lại nghe thấy tiếng “đinh đang” quen thuộc, ngẩng đầu thì thấy Lam Vong Cơ cầm Thanh Tâm linh lên.
Lúc này lấy tiên môn pháp khí ra để làm gì vậy trời? Ngụy Vô Tiện không hiểu mô tê gì cả, hỏi: “Lam Trạm, ngươi định làm gì vậy?”
Hắn còn chưa biết, các loại tiên môn pháp khí đều có thể có “công dụng thần kỳ” của nó, Lam Vong Cơ rất nhanh liền biểu diễn cho hắn xem những công dụng ẩn này.
Lam Vong Cơ cầm chuông bạc trong tay, để lên bụng nhỏ của hắn, đẩy nó lăn dọc theo cơ bụng, theo đường cong mê người chậm rãi lăn từng vòng từng vòng.
Xúc cảm lạnh băng của bạc lăn qua làn da nóng bỏng, cảm nhận được rõ ràng đến dị thường, khiến Ngụy Vô Tiện không nhịn được ưỡn eo lên mà “A a a…” rên rỉ.
Eo hắn vừa động là huyệt khẩu cũng co rụt lại theo, thịt huyệt bên trong cũng vì cảm quan mà chịu kích thích, run lên từng cơn.
Lam Vong Cơ hết rút ra rồi lại tiến vào, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng đến mê người bên trong cơ thể hắn, động tác đâm rút giữa hai chân không phút nào ngơi nghỉ, khiến từng đợt khoái cảm đến tê dại của Ngụy Vô Tiện không ngừng dâng trào, thân thể giật nảy, cả ngực lẫn bụng dưới đều ưỡn lên, đỉnh về phía trước.
Nhũ hoa vừa rồi bị vần vò, giờ đây diễm lệ như một quả anh đào đỏ mọng, nở rộ trên lồng ngực trắng như tuyết, theo nhịp thở dồn dập mà phập phồng lên xuống không ngừng.
Lam Vong Cơ trượt chuông bạc lên trên, lăn qua lăn lại quanh quầng vú của hắn.
Mặt ngoài lồi lõm của Thanh Tâm linh cọ tới cọ lui trên nơi nhạy cảm của Ngụy Vô Tiện, đem đầu nhũ sưng tấy ấn lõm xuống thành mấy vết hằn, bề mặt kim loại lạnh lẽo làm cho hắn cảm thấy quá kích thích, Ngụy Vô Tiện bắt lấy cổ tay của Lam Vong Cơ, kêu to: “Lam Trạm! Đừng…!Lạnh quá!”
Lam Vong Cơ vẫn không dừng tay, tiếp tục lăn chuông bạc lên nhũ tiêm của hắn.
Bề mặt của Thanh Tâm linh được chạm rỗng hoa văn hoa sen chín cánh, vừa hay có một khe rỗng lọt vừa đầu nhũ của Ngụy Vô Tiện, vậy là cứ thế kẹt vào.
Mà bởi vì động tình nên đầu nhũ của hắn ngày một sưng to, một khi đã lọt vào thì khó mà trượt ra được.
Lam Vong Cơ thích thú búng thử một cái lên cái chuông bạc đang treo trên nhũ hoa của hắn.
Từng tiếng “Đinh đinh đang đang” thanh thúy vang lên, kéo theo đó là tiếng rên lãng đãng của Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ nói: “Lạnh, có thể dập lửa.”
Dập cái đầu ngươi á! Tà hỏa ở bụng dưới Ngụy Vô Tiện càng thêm bùng cháy đây nè!!!
Giữa hai chân hắn, dương v*t đã cao cao ngóc đầu dậy, đã vậy Lam Vong Cơ còn cố tình ép người thấp xuống, để cho dương v*t của Ngụy Vô Tiện có thể chạm vào cơ bụng của y, còn mài tới mài lui lên đầu khấc của hắn.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, dương v*t nhỏ tí táp nhỏ ra thanh dịch, dính lên ướt đẫm bụng dưới của y, nhưng Lam Vong Cơ cũng không thèm để ý, ngược lại khi cắm vào, y còn cố tình dùng lực mạnh hơn để cọ lên dương v*t của hắn, khiến đầu nấm của Ngụy Vô Tiện càng thêm hưng phấn.
Tay của y nắm lấy Thanh Tâm linh, đẩy tới kéo lui, khiến đầu nhũ bị kẹt trong chuông bạc của hắn bị chơi đến muốn biến dạng, từng tiếng “đinh đinh đang đang” vang lên, phảng phất như tăng thêm tình thú cho cuộc giao hoan này, khiến Ngụy Vô Tiện càng thêm nhiều khoái cảm, mút chặt lấy dương v*t của Lam Vong Cơ hơn, ngửa cổ rên to.
Nửa đêm, bên trong Liên Hoa Ổ một mảnh tĩnh lặng, Ngụy Vô Tiện lại kêu la đến khàn cả giọng, sắp cả tắt tiếng thế này, dĩ nhiên có người sẽ bất mãn.
Phòng Giang Trừng cách phòng hắn rất gần, vốn sau khi tỉnh rượu lại một chút thì mơ mơ màng màng tự mò về phòng mình, choáng váng mà ngủ thiếp đi, ai ngờ đang nửa tỉnh nửa mê thì bị tiếng rên la này đánh thức.
Giang Trừng hai mắt vô thần ngồi dậy, xác nhận là giọng của Ngụy Vô Tiện, liền ở trong phòng rống to: “Ngụy Vô Tiện! Nửa đêm nửa hôm kêu gào cái gì?! Giết heo sao?! Có cho người ta ngủ nữa hay không?!”
Tuy nhiên, Giang Trừng quả thực quá say quá mệt rồi, vừa rống xong liền ngã xuống giường ngủ thiếp đi liền.
Nhưng Ngụy Vô Tiện nào có biết đâu, cả người cứng đờ ra, giờ mới nhớ ra là mình chưa hạ bất kỳ cấm chế nào, vội vàng vỗ vỗ lên người Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, cấm chế! Mau, hạ cách âm phù…!A…”
Lam Vong Cơ ưỡn hông đâm vào trong, đập thật mạnh vào mông hắn, một phát xông thẳng vào cung khang của Ngụy Vô Tiện.
Cung khang của hắn sớm đã quen với sự thô bạo của Lam Vong Cơ, càng đâm mạnh càng sinh ra tư vị tuyệt vời, Ngụy Vô Tiện nhịn xuống khoái cảm tiêu hồn kia, run run nói: “Không hạ, sẽ bị nghe được…!A, a! Ta nhịn không được…!A!”
Lam Vong Cơ lại đâm mạnh thêm một cái, Ngụy Vô Tiện không nhịn được lại rên to thêm một tiếng, lập tức che miệng lại, nghe thấy y nói: “Không có.”
Ngụy Vô Tiện cố nén giọng, nói: “Sao lại…!A, a…không có, ô a…….!Chúng ta khi dã chiến, cũng, cũng đâu có hạ…”
Nào có ai ra ngoài săn đêm mà không mang theo cấm chế, hai người khi bên ngoài “dã chiến” cũng không hạ cách âm phù, sao có thể hết hay không có được chứ!? Ngụy Vô Tiện liền tự mình mò đến túi Càn Khôn treo trên thắt lưng Lam Vong Cơ, bỗng nhiên y đánh một cái “bốp” lên bàn tay hắn rồi tự mình cởi xuống, sau đó lấy một tá phù triện ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện tưởng y chịu hạ phù rồi, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay giây tiếp theo, máu nóng của hắn liền vọt lên tới cổ họng.
Lam Vong Cơ thi triển chiêu thức mà hắn từng thấy một lần ở Tàng Thư các năm xưa, công phu bạo kích một phát, xé nát xuân cung đồ.
Chỉ thấy tay y lóe sáng một cái, một luồng linh lực hùng hậu trào ra ngoài, trong nháy mắt, toàn bộ phù triện trong tay liền bị xé nát thành từng mảnh nhỏ.
Từng mảnh giấy nhỏ màu vàng tung bay khắp phòng, đảm bảo đẹp không thua gì quang cảnh mưa hoa đầy trời trong gió xuân, nhưng giây này phút này, Ngụy Vô Tiện không có tâm tình nào để đi thưởng thức cảnh đẹp nữa!
Tiểu cổ hủ là đang muốn cho cả Liên Hoa Ổ này biết y nửa đêm ở trong phòng giết heo sao?!
Nhưng còn có chuyện vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn hơn nữa.
Lam Vong Cơ đột nhiên kéo hắn đứng dậy, để hắn ngồi lên cạnh bàn, đẩy sâu vào trong cung khang của hắn mà khuấy đảo.
Ngụy Vô Tiện sướng đến cong cả người dậy, ưỡn ngực mình lên, chuông bạc treo ở đầu nhũ, theo từng cơn run rẩy của hắn, không ngừng vang lên từng thanh âm thanh thúy.
Lam Vong Cơ giơ tay búng lên Thanh Tâm linh một cái, tiếng Ngụy Vô Tiện rên lên theo tiếng chuông ngân lại càng dễ nghe hơn.
Y vuốt vuốt dây tua rua thật dài kia, giữa hai chân Ngụy Vô Tiện liền truyền đến cảm giác ngứa ngáy, lúc này mới phát hiện y đang làm gì.
Dây tua rua màu tím quen thuộc, độ dài dây tua vừa đủ dài từ ngực đến dương v*t đang cương cứng lên của hắn, đầu nấm hơi bị đuôi tua rua che lại.
Lam Vong Cơ lại búng một cái lên chuông bạc, dây tua rua lắc lư, nhẹ nhàng quét qua quét lại lên đầu nấm của Ngụy Vô Tiện.
“Ô! Ô, a! A, a! Aaa…!Ngứa! Lam Trạm! Ngứa quá!” Thật sự ngứa vô cùng, phía trước hắn vốn chưa được thư giải, bây giờ lại thêm tà hỏa tràn đầy, thiêu đốt hắn đến tim gan cồn cào.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy bả vai Lam Vong Cơ, run lên không ngừng, nhịn không được ngửa đầu ra sau, “A” lên một tiếng liền vội cắn chặt răng lại, nước miếng không kiềm chế được mà men theo khóe miệng chảy xuống.
Lam Vong Cơ dùng tay tách hai cánh mông hắn ra, dương v*t càng đâm sâu hơn vào bên trong hắn, rượu lạnh hòa cùng thanh dịch bị ép chảy ra ngoài, men theo bắp đùi, ướt đẫm hai chân.
dương v*t Lam Vong Cơ tận tình đâm thọc trong cơ thể hắn, vang lên từng tiếng “phốc phốc” đầy dâm mỹ, thân thể Ngụy Vô Tiện cũng lắc lư theo tiếng “Đinh đang đinh đang” mà từ nhỏ hắn đã luôn nghe, Lam Vong Cơ ở bên cạnh lại phát ra từng tiếng thở dốc đầy sung mãn, khiến khoái cảm của hắn càng dâng trào mãnh liệt, bụng dưới nóng lên, giật một cái, thứ giữa hai chân liền bùng nổ, bộc phát ra ngoài.
Nhìn Thanh Tâm linh quen thuộc, rồi lại nhìn dây tua rua màu tím bị bạch trọc của hắn bắn đến dính nhớp, Ngụy Vô Tiện quả thực không còn mặt mũi nào để nhìn nữa, vừa nhấc mắt lên thì thấy ngay đôi mắt lưu ly đẹp đến nao lòng của Lam Vong Cơ ở một khoảng cách rất gần.
Ngụy Vô Tiện nức nở khóc nấc lên: “Lam Trạm, đây là quà ta tặng ngươi! Ngươi làm như vầy thì sẽ không dùng được nữa!”
Lam Vong Cơ vỗ vỗ lưng hắn, hôn lên tóc mai của hắn, lại nói: “Không sao.”
Y tháo chuông bạc xuống, Lam Vong Cơ phất phất tua rua bị dính nhớp kia, chạm nhẹ môi lên hoa văn hoa sen chín cánh kia: “Có thể dùng được.
“
Bởi vì là Ngụy Vô Tiện, nên y không ngại.
Quả nhiên mặt già của Ngụy Vô Tiện lập tức đỏ lên, bị y đột kích như vậy khiến hắn không khỏi thẹn thùng, hậu huyệt tự động thít lại, mút chặt lấy dương v*t của Lam Vong Cơ.
Y không khỏi nhíu mày, quan sát tới lui vài lần, quyết định đè hắn lại lên mặt bàn.
Cảnh vật đột ngột bị đảo ngược, khiến Ngụy Vô Tiện trố mắt sững sờ, nhưng rất nhanh hắn liền rên to.
Giữa hai chân bị một vật lành lạnh chạm vào, chỉ nghe có tiếng “đinh đang” vang lên, Ngụy Vô Tiện chưa nhìn liền biết đó là thứ gì rồi.
“Lam Trạm!” Hắn hô lên nhìn qua, thấy Lam Vong Cơ đang lắc hông, ra sức đâm vào bên trong hắn, tay thì cầm Thanh Tâm linh, lăn lên trên dương v*t của hắn.
Mặt ngoài chạm rỗng của chuông bạc lăn qua lớp da yếu ớt trên dương v*t, mang theo hưng phấn chưa từng có, hậu huyệt thì bị cự vật điên cuồng công kích, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm giác cả người đều tê dại, hai chân đều bị làm đến mềm nhũn ra.
Nhưng cảm giác này không khó chịu chút nào, hắn cũng không bài xích, mà ngược lại, cả thể xác lẫn tinh thần của Ngụy Vô Tiện đều chìm ngập trong khoái cảm vô biên này.
Vật giữa hai chân hắn rất mau đã bị Lam Vong Cơ chơi đến hưng phấn bừng bừng, chủ động đỉnh lên, chuông bạc cọ lên lỗ chuông đến ướt đẫm, xuất tinh ra tới.
Ngụy Vô Tiện đong đưa nhấp eo, ưỡn mông nghênh đón cự vật của Lam Vong Cơ, trong lúc y ra ra vào vào, hắn vẫn luôn nũng nịu rên to.
Ngụy Vô Tiện đã động tình đến cực điểm, cảm giác hưng phấn cũng dâng trào đến cực điểm, nào còn nhớ tới Giang Trừng là đứa nào, huống chi là nhớ tới những vật đáng thương đã từng bị phá hư trong những lần hành sự trước giữa hai người.
Chợt nghe một tiếng “ken két” quen thuộc, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nhìn vào mắt nhau, trong lòng liền biết không hay rồi!
Cũng may thân thủ của Lam Vong Cơ xưa nay luôn rất tốt, kịp thời ôm cả người Ngụy Vô Tiện nhấc lên, để hắn đu lên người mình, ngồi hẳn lên cự vật của y.
Vật trong người hắn cũng vì thay đổi tư thế mà trượt vào sâu thêm.
Ngụy Vô Tiện vươn hai tay ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, tránh để mình ngã xuống, nhưng vì dương v*t của Lam Vong Cơ, theo tiếng bàn sụp xuống cùng tiếng chuông đinh đang mà thâm nhập càng lúc càng sâu, khiến hắn không nhịn được, ở bên tai y thở hổn hển rên lên: “A…!A, a! Ôi, a! Ưm…!”
Thanh âm kia, thật câu hồn muốn chết, Lam Vong Cơ sao nhịn nổi nữa! Y ôm Ngụy Vô Tiện đến bên cạnh tường, đem người ép lên mặt tường tiếp tục cày cấy.
Ngụy Vô Tiện đong đưa thân mình chịu người đỉnh lộng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về cái bàn nhỏ đáng thương của mình, mềm giọng nói: “Ô ô, bàn của ta, sụp rồi!!! “
Lam Vong Cơ cúi đầu xuống bên tai hắn, nói: “Không có bàn, cũng có thể.
“
Ngụy Vô Tiện đương nhiên biết là biết, nhưng hắn không phải có ý này! Hắn trừng mắt liếc y một cái, nhưng Lam Vong Cơ không hề cho hắn cơ hội phản bác, liền đưa môi mình lên bịt miệng hắn lại, chứng minh cho hắn xem, dù không có bàn, y cũng có thể làm hắn đến dục tiên dục tử.
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ mười, cái bàn, anh dũng hi sinh…
********************
Một phút mặc niệm cho cái bàn.
Yên tâm bàn ơi, em nơi chín suối sẽ sớm có đồng đội đến đồng hành cùng thôi….