Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 27: Quá Vãng


Bạn đang đọc Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu – Chương 27: Quá Vãng


(过往: quá vãng.

Trong ngữ cảnh trong truyện thì ý nghĩa là về thăm chốn cũ, hay nói về quá khứ đã qua.)
Ngụy Vô Tiện nói là mình sống trên núi, nhưng Lam Vong Cơ thật không ngờ, “núi” mà hắn nói lại là một tòa thi sơn hoang dã âm u như thế này.
Nơi này oán khí rất nặng, tà khí hoành hành lan tràn khắp nơi, từng tiếng kêu rên thê lương của cô hồn dã quỷ khiến cho cả ngọn núi đều hơi chấn động.

Đừng nói là người bình thường, ngay cả bản thân Lam Vong Cơ, ở chỗ này lâu cũng cảm thấy áp lực, trong không khí đều là khí tức áp chế, đè ép y đến khó chịu.
Phát hiện có người sống xâm nhập, oan hồn nơi đây đều đang điên cuồng kêu gào, oán khí màu đen dần dần ngưng đọng lại, bao vây lấy hai người, phát ra những thanh âm đáng sợ, nghe như gào thét thê lương, cũng nghe như tiếng cười âm tà quỷ mị.
Lam Vong Cơ nhíu mày, còn chưa kịp ra tay thì y đã thấy Ngụy Vô Tiện tay cầm Trần Tình, xoay một vòng giữa những ngón tay thon dài, hai mắt sắc lạnh cường thế trừng một cái, hạ giọng ra lệnh: “Cút”
Trong nháy mắt, tầm nhìn trước mắt hai người liền rộng rãi, sáng sủa hơn nhiều, tất cả oan hồn tại đây đều ngoan ngoãn lui ra nhường đường cho bọn họ, dưới chân núi cũng an phận xuống, không gào thét ầm ĩ nữa.
Ngụy Vô Tiện nói: “Không sao rồi Lam Trạm, có ta ở đây rồi.”
Nhưng hai hàng lông mày Lam Vong Cơ lại càng nhíu chặt hơn khi nãy, Ngụy Vô Tiện có thể luyện được bản lĩnh năng lực như thế, nhất định đã phải trả một cái giá rất lớn.
Bây giờ Ngụy Vô Tiện cũng đã có được bản lĩnh hiểu được ít nhiều suy nghĩ của Lam Vong Cơ thông qua biểu cảm cùa y rồi, hắn kéo y lại gần mình, nói: “Không có việc gì, ta chỉ dùng một chút thôi, ở đây, ta không cần dựa vào đạo này.”
Nói vậy nghĩa là, trước kia, phải dựa vào?
Ngụy Vô Tiện chỉ vào sơn động phía trước, giới thiệu với y: “Sơn động này, chính là phòng của ta, bên trong lớn lắm, ta đặt tên cho nó là Phục Ma động.” Sau đó hắn kéo Lam Vong Cơ đi thêm một lát nữa, lại chỉ vào một chỗ cho y xem: “Còn nơi này, là nơi ở của Ôn Tình.”
Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhìn lại, Ngụy Vô Tiện liền cười, nói: “Cách rất xa có phải không? Cho nên ta mới nói là hàng xóm thôi mà, lần này không ghen nữa rồi chứ?”
Loạn Táng Cương rất lớn, hai nơi quả thật không gần, Ngụy Vô Tiện lại kéo y đi đến một chỗ khác, nơi đó có một tảng đá bằng phẳng rất lớn, hai người cùng ngồi lên tảng đá ấy, hắn nói với y: “Chỗ đất đó, là ruộng rau của bọn ta, mà ta thường xuyên ôm một đứa nhóc con, cùng nó lăn lộn chơi đùa trên tảng đá này.”
Lam Vong Cơ nói: “Các ngươi trồng trọt trên thi sơn?”
“Lam nhị công tử không hiểu hết ta rồi, ta lợi hại lắm nha.

Đừng nói là trồng rau, đến trẻ con ta cũng trồng qua rồi.” Ngữ điệu này của Ngụy Vô Tiện, vừa nghe là biết nói hươu nói vượn rồi.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ liếc mắt hắn một cái.

Hình như chợt nhớ ra chuyện gì, Ngụy Vô Tiện cười cười, lại nói: “Ta không có gạt ngươi thật mà, nhóc con đó, ngươi ở thế giới kia còn từng bế qua.

À, đúng rồi, nó còn gọi ngươi là cha nữa ha ha ha ha!”
Lam Vong Cơ nghe vậy, ánh mắt dời đi chỗ khác, hỏi: “Đứa nhỏ ở đâu ra?”
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, quan sát Lam Vong Cơ một chút, rồi nói: “Là ta sinh chứ đâu.”
Lam Vong Cơ ánh mắt có chút hoảng loạn quay lại nhìn hắn.

Đừng nói chứ, thật ra nhìn kỹ, vẻ mặt y hiện giờ cùng với vẻ mặt của y trên đường phố Di Lăng ngày đó quả nhiên giống nhau như đúc.

Tiểu cổ hủ này thật là, chậc chậc.

Ngụy Vô Tiện cười cười: “Đùa ngươi thôi! Là con của người ta, ta thấy chán, nên thường xuyên mang theo chơi.”

Lam Vong Cơ nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại mang một giọng nói vô cùng tiếc hận hỏi hắn: “Ta ở đó, sao có thể để ngươi ở chỗ này…”
Nơi này điều kiện kém như thế, con người sao có thể sống ở đây được? Y không rõ Lam Vong Cơ kia đến tột cùng là đang làm cái gì mà lại để cho Ngụy Vô Tiện lưu lạc đến mức đường này.

Đúng là càng nghĩ thì càng giận, nhưng cách một thế giới, y có thể làm được gì đâu, đành phải cuộn chặt nắm tay trong tay áo rộng: “Nếu là ta thì…”
Y tuyệt đối sẽ không để Ngụy Vô Tiện chịu loại ủy khuất này.
Lam Vong Cơ trẻ tuổi của thế giới hòa bình này, hẳn là sẽ không thể nào hiểu được, không thể nào lý giải được những thống khổ cùng bất đắc dĩ của Lam Vong Cơ ở thế giới kia.

Sau khi hiểu được tâm ý của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện ngược lại thoải mái hơn, hắn nói: “Lam Trạm, đây không phải là lỗi của ngươi, ở thế đạo kia, cũng không ai có thể làm tốt hơn được nữa.” Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nói: “Ngươi đã nói qua, là ta không thích nghe mà thôi.”
Lam Vong Cơ kỳ thật không hề biết chán mà nói đi nói lại với hắn rất nhiều lần rồi, muốn Ngụy Vô Tiện cùng y trở về Cô Tô, là Ngụy Vô Tiện không có tinh lực để đi phỏng đoán tâm ý của y, thế nên thật ra, là hắn đã chà đạp lên tấm chân tình của Lam Vong Cơ.
May mà bây giờ hắn đã được ban thêm một cơ hội, đã có thể quang minh chính đại sánh bước bên cạnh Lam Vong Cơ rồi.

Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y, chậm rãi đem nắm đấm cuộn chặt ấy mở ra từng ngón một mà vuốt ve xoa nắn, nghịch ngợm nhéo nhéo mấy cái trong lòng bàn tay y, sau đó trở tay nắm lấy.

Nhiệt độ ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền đến, hắn nghĩ, có Lam Vong Cơ ở đây, lần này hắn đã có thể đường hoàng đối mặt với những quá khứ đã qua kia rồi.
Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, nói: “Phải bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Hay bắt đầu từ đó đi, lúc chúng ta gặp lại nhau ở Kỳ Sơn Giáo hóa ti.


Sau đó Ngụy Vô Tiện nói cho y biết, chuyện của Kỳ Sơn Ôn thị, chuyện Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đại hỏa thiêu rụi như thế nào, chuyện ở Mộ Khê sơn Huyền Vũ động, sau đó đến chuyện Liên Hoa Ổ bị diệt tộc chỉ trong một đêm, hắn và Giang Trừng liều mạng bỏ trốn.

Càng nghe, Lam Vong Cơ càng nắm tay hắn chặt hơn, cuối cùng nhè nhẹ run lên.
Ngụy Vô Tiện tựa như an ủi y, khẽ buông lỏng rồi trở tay đổi thành tay lồng tay vào nhau, mười ngón đan chặt, nói: “Lam Trạm, ở thế giới này, phụ thân ngươi cùng Vân Thâm Bất Tri Xứ đều đang rất tốt, ngươi phải biết quý trọng nha.”
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ, trong sơn động tối đen như mực ấy, Lam Vong Cơ lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt đầy phẫn uất và bất lực, không một tiếng động, nhưng lại như có dằm đâm vào trong tim hắn, khiến cho Ngụy Vô Tiện bối rối không biết làm gì, rồi lại cảm thấy bi thương không tả được, thế nên một người thích trêu đùa, mồm mép tép nhảy như hắn, lại không nói được ra được một lời nào.
Lam Vong Cơ ấy vậy mà lại mở miệng nói: “Ngươi, ta cũng sẽ quý trọng.”
Không chỉ có nhà và người thân, Ngụy Vô Tiện đối với y cũng rất quan trọng.

Y so với Lam Vong Cơ kia may mắn hơn rất nhiều, y ở thế giới này, đã có được cơ hội trân quý như thế, thì y nhất định sẽ hảo hảo quý trọng hết mình.
Ngụy Vô Tiện cười cười với y: “Sau đó Ôn Ninh đã cứu chúng ta, Ôn Tình thu lưu chúng ta.

Sau đó, để Giang Trừng có thể sống sót, ta…” Cho dù đã hạ quyết tâm, nhưng khi nói tới đây, hắn cũng vẫn dừng một chút, mới có đủ dũng khí nói tiếp: “…Ta đem kim đan của mình, mổ cho hắn.”
Hai mắt Lam Vong Cơ tràn đầy nỗi khiếp sợ, bỗng nhiên y lập tức hiểu hết thảy tất cả mọi chuyện, vì sao Ngụy Vô Tiện lại từ bỏ kiếm đạo, tu hành quỷ đạo, vì sao mỗi lần nhắc tới những gì liên quan đến chuyện đó, hắn luôn nở một nụ cười mang theo nỗi cô đơn, hay là dùng sự tức giận để giấu đi cảm xúc thật của mình.
Ngay cả bàn tay đang nắm lấy tay của hắn cũng cứng cả lại, Ngụy Vô Tiện cảm nhận được, liền tựa vào vai của Lam Vong Cơ cọ cọ: “Ta bây giờ có kim đan trong người mà, đều đã qua cả rồi, Lam Trạm, ngươi đừng thương tâm nữa.


Kim Đan đối với người tu tiên là thứ quan trọng cỡ nào chứ! Giang Trừng không còn thì liền sống không nổi nữa, vậy mà người này chỉ qua loa vài câu vài chữ là đã nói xong, nói như thể chuyện này nhẹ tựa lông hồng, mà còn có thể bận tâm đi an ủi người khác.
Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy đau lòng cực kỳ, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu hắn, hỏi: “Có đau không?”
Ngụy Vô Tiện ngữ khí nhàn nhạt: “Thật ra đau chết đi được, nhưng ta không có nói.”

Lúc ấy, hắn có thể nói với ai đây chứ? Hắn phải thuyết phục Ôn Tình cầm đao mổ đan cho hắn, phải an ủi Ôn Ninh để hắn hỗ trợ giúp mình, còn phải nghĩ hết mọi biện pháp để lừa gạt một Giang Trừng đang tuyệt vọng.

Ngụy Vô Tiện lúc đó quả thực vô cùng bận rộn, bận đến mức quên mất mình đã đau đến thế nào.
Khi Ngụy Vô Tiện còn đang hồi tưởng lại quãng thời gian khó khăn sau đó, Lam Vong Cơ đã ôm lấy vai hắn, ấn hắn dựa vào lòng mình, không cho hắn đứng dậy.

Ngụy Vô Tiện liền nghe lời không đứng dậy, đầu ngả hẳn lên vai y, tiếp tục kể.
Sau đó hắn bị ném vào Loạn Táng Cương, lại mạng lớn không chết.

Để sống sót, hắn lại dây dưa đánh đấm với những cô hồn oán quỷ nơi đây rồi ngộ ra quỷ đạo, vừa hay tạo ra sức mạnh mới giúp hắn báo thù.

Sau đó là Xạ Nhật chi chinh, hắn không ngừng nổi lên tranh chấp với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ta cũng không sợ phải trả giá bất kỳ cái giá nào, ta khi ấy hận Kỳ Sơn Ôn thị vô cùng, ước muốn rửa hận phục thù khiến ta không còn để tâm đến chuyện nào khác nữa hết.”
Có lẽ Lam Vong Cơ đã hiểu được phần nào tâm trạng của hắn khi đó.

Khi y biết Ngụy Vô Tiện bị đối xử như vậy, còn bị ném xuống Loạn Táng Cương, nói không hận là không thể nào.

Lại nghe Ngụy Vô Tiện nói, sau khi chiến tranh kết thúc, ngoại trừ không có Kim Đan ra thì hắn cũng đã trải qua được một khoảng thời gian nhàn nhã ở Liên Hoa Ổ, cho đến ngày đó gặp phải Ôn Tình ở trên đường.
Hắn bất mãn với tác phong xử phạt, hành hạ những người vô tội liên đới kia của Lan Lăng Kim thị, vì thế hắn đã cứu tộc nhân của Ôn Tình, mang bọn họ chạy lên Loạn Táng Cương.

Từ đó về sau, hắn chính là kẻ thù chung của tiên môn bách gia, là tà ma ngoại đạo trong mắt bọn họ.
Nói xong, hắn lại thân mật cọ cọ vài cái lên vai của Lam Vong Cơ.

Đối với những chuyện Ngụy Vô Tiện đã làm, Lam Vong Cơ không thể nói được một lời nào.

Những chuyện Ngụy Vô Tiện đã làm, vẫn luôn vô cùng minh xác, đúng đắn, cho dù biết rằng sau này sẽ hứng chịu đủ mọi ủy khuất, thống khổ cùng bi thương, thì cũng không ngăn được hắn nghĩa vô phản cố, quyết tâm làm cho bằng được, tuyệt không quay đầu hối hận.
Sao lại có một thế đạo như vậy, bức bách một người thiện lương như hắn thành ra nông nỗi này? Nhưng nhìn lại một lượt, tựa hồ đúng như Ngụy Vô Tiện đã nói, cũng chỉ có thể làm như vậy, không thể làm gì hơn.
Thật lâu sau, Lam Vong Cơ mới nói: “Ngụy Anh, ngươi không sai.” Y siết chặt vòng tay của mình hơn, ôm chặt người trong lòng, lại nói: “Ngươi rất lương thiện.”
Ngụy Vô Tiện lại cười một chút, nói: “Kỳ thật ta cũng không phải lương thiện, cũng không phải muốn làm anh hùng gì cả, ta chẳng qua chỉ là có ân tất báo mà thôi.”
Vân Mộng Giang thị có ân đối với hắn, cho nên hắn mổ ra kim đan, trao cho Giang Trừng.

Tỷ đệ Ôn Tình Ôn Ninh có ân đối với hắn, cho nên hắn cứu bọn họ, bảo vệ họ, cho họ một con đường sống.

Đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, đạo nghĩa chỉ đơn giản như vậy thôi.
Thế nhưng thế đạo kia, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy, muốn quán triệt cũng không hề dễ dàng.
Chuyện xưa của mình, Ngụy Vô Tiện đã kể xong, nhưng hắn lại rất bình tĩnh, hắn tự cảm thấy thần kỳ thật sự.


Hương đàn hương từ trên người Lam Vong Cơ chỉ nhàn nhạt phảng phất, lại lạnh lùng, nhưng luôn có thể an ủi vỗ về, khiến tinh thần hắn thoải mái thư thả.
Hắn nói: “Lam Trạm, đây chính là tất cả bí mật của ta, cho tới bây giờ, ta chưa từng có ý định nói cho ai biết cả.”
Có và chỉ có Lam Vong Cơ, mới có thế khiến hắn nguyện ý chia sẻ tất cả mọi thứ của mình.
“Nếu như không có ngươi, ta sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.” Ngụy Vô Tiện nhớ tới ngày hôm ấy, hắn tiễn Lam Vong Cơ xuống núi, đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ ở thế giới kia, hắn nghĩ lần ấy, có lẽ hắn đã làm cho y thương tâm nữa rồi.

Cho nên Ngụy Vô Tiện mới đưa Lam Vong Cơ đến nơi này, hắn muốn ở nơi đây, nói hết những gì hắn che giấu, bày ra tất cả những gì mà hắn có, trao lại hết cho Lam Vong Cơ.
Ngay cả khi chuyện này không còn ý nghĩa gì nữa, hắn cũng muốn làm chút gì đó để bù đắp lại phần nào nào những thương tổn mà hắn đã gây ra cho Lam Vong Cơ.
Mà Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, gác cằm lên đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngươi không cần phải tới nơi này nữa.” Dừng một lúc, Lam Vong Cơ lại nói: “Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô đi.”
Lam Vong Cơ vẫn không thay đổi, sau khi hắn hiểu ra rất nhiều chuyện, mới phát hiện, Lam Vong Cơ sớm đã đem toàn bộ ôn nhu cả đời mình, hết thảy đều trao cho Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười đến cong cong, đôi con ngươi sáng long lanh, trong đêm tối mù mịt giữa Loạn Táng Cương mà vẫn đặc biệt trong suốt sáng ngời, hắn nhẹ nhàng rướn người lên, chạm nhẹ một cái lên môi của Lam Vong Cơ.
Hương sen thơm ngát phất vào mặt, y nghe hắn nói một tiếng: “Được.”
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.

Mong mọi người ủng hộ chính chủ.

Thân!
*******************
Hai người ngồi đó thật lâu, cọ cọ lẫn nhau, ngươi “đánh lén” ta một chút, ta “đánh lén” lại ngươi một chút, thời gian hôn tới hôn lui giữa hai người còn dài hơn cả thời gian Ngụy Vô Tiện kể chuyện nữa.

Đợi đến khi cảm thấy không còn sớm nữa, hai người mới không tình nguyện đứng lên, nhưng hai bàn tay kia vẫn chưa từng rời xa nhau nửa tấc.
Đi trên đường, cho dù có người hai tai lại ửng đỏ, thì vẫn nhất quyết không buông đôi bàn tay đang nắm chặt nhau giữa hai người ra nữa.
Di Lăng rất náo nhiệt, buổi tối người ra ngoài dạo chợ đêm cũng nhiều, nhưng phần lớn đều tụ tập trên con đường dài mà Ngụy Vô Tiện hay đến dạo trước kia, cho nên bọn họ ở chỗ này gặp được người quen cũng không có gì là lạ.
Ôn Tình nhìn cặp vợ chồng son trước mặt mình, thật ra vừa mới từ biệt mấy ngày mà đã gặp lại, Ôn Tình cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng nhìn hai người tay trong tay thế kia, tự nhiên nàng lại không cảm thấy bất ngờ nữa, chào hỏi xong liền nói: “Tình cảm của hai vị vẫn tốt như vậy ha.”
Ôn Tình xưa nay là một người rất thẳng thắn, có gì nói đó.

Nhưng thật ra nàng cũng không nói gì sai, ngay từ lần đầu nhìn thấy hai người này, nàng đã từ tín hương mà đoán được tình cảm giữa hai người rất tốt, nhưng biểu tình hai người khi ấy vẫn có gì đó không đúng lắm.

Ôn Tình cũng không để tâm lắm, chỉ cho rằng hai người vừa mới kết hôn nên còn thẹn thùng, ở trước mặt người khác không tiện thể hiện ra ngoài thôi, nhưng bây giờ thấy hai người đường hoàng nắm tay nhau trên phố như vầy, xem ra giữa hai người đã có bước tiến lớn rồi.
Nghĩ đến đó, nàng lại nói: “Lam nhị công tử, thứ kia của nhà ta dùng không tệ, đúng không? Ngày đó ngươi đến mua, ta đã kêu ngươi mua thêm mấy hộp rồi mà, thứ đó dùng nhanh hết lắm.

Ngày mai đến cửa hàng nhà ta lấy thêm mấy hộp nữa đi.”
Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy lòng bàn tay Lam Vong Cơ càng lúc càng nóng, sắp nóng đến mồ hôi luôn rồi.

Lam Vong Cơ vội vàng rút tay ra, không nắm tay hắn nữa, nhưng cũng không đáp lại lời Ôn Tình.
Ôn Tình vốn không có nhiều tâm tư nhỏ như bọn họ, chỉ là thấy có cơ hội liền ra sức chào hàng nhiều hơn, túi tiền của Lam Vong Cơ lớn như vậy, ắt hẳn trong đó chứa rất nhiều tiền! Nhìn Lam Vong Cơ mà xem, một thân từ trên xuống dưới đều toát ra hai chữ “có tiền”, nàng làm sao bỏ qua con mồi béo bở này được! Sau đó chợt nhớ tới lời Ngụy Vô Tiện từng nói trước kia, nàng liền nói: “Đúng rồi, Ngụy Vô Tiện, chẳng phải ngươi muốn tới đây để gặp Ôn Ninh sao?” Sau đó nàng liền hướng về phía sau hô to một tiếng: “Ôn Ninh! Mau lại đây!”
Một thiếu niên liền từ phía sau chạy tới, mặc gia bào giống hệt Ôn Tình, bưng hai chén đồ ăn vặt qua: “Tỷ tỷ, tới đây, tới đây.

” Sau khi nhìn thấy bọn họ thì rất là kinh ngạc, dừng một hồi lâu, Ôn Ninh mới nhớ là phải nên chào hỏi trước: “Ngụy, Ngụy công tử, Lam nhị công, công tử? Sao, sao, như thế nào, lại, lại, trùng hợp như vậy!”
Ôn Ninh vẫn như trước đây, có hơi nói lắp một chút, vừa thấy người liền khẩn trương, mà càng khẩn trương thì nói càng lắp.

Một người như vậy, lúc trước cũng không biết là lấy dũng khí từ đâu ra mà dám trà trộn vào trong Liên Hoa Ổ, qua mặt đám tay sai của Ôn Triều, cứu được bọn họ ra ngoài.
Đáng tiếc, người lương thiện nhân hậu như hắn lại rơi vào kết cuộc như vậy.


Ngụy Vô Tiện nhìn thiếu niên có chút thẹn thùng, căng thẳng trước mặt mình, cười cười nói: ” Ôn Ninh, chào ngươi nha, chúng ta là tới đây chơi, nhớ tới ngươi, còn đang bàn với nhau là tới y quán để thăm ngươi nè, trùng hợp làm sao, vừa nhắc tới là đã gặp được ngươi rồi! “
Ôn Ninh cũng có chút ngượng ngùng, nói: “Cám, cám ơn, Ngụy, công tử, còn nhớ, nhớ tới ta.”
Ngụy Vô Tiện lại nói: “Ôn Ninh, tiễn pháp của ngươi không tệ, đừng nên từ bỏ nha.”
Ôn Ninh nói: “Ừ, ta, ta vẫn luôn có luyện, luyện tập.

Bình thường thì theo, theo học với tỷ tỷ, học xong rồi đều, đều sẽ luyện.


Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười: “Vậy thật tốt quá, sau này có cái gì không hiểu thì có thể hỏi ta, viết thư cho ta cũng được.”
Ôn Ninh nói, “Có, có thể sao? Như thế có phải là làm, làm phiền…”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Chúng ta là bằng hữu mà, nào có phiền gì đâu chứ.”
Bởi vì tính cách hướng nội của mình, cho tới bây giờ Ôn Ninh chưa từng có bằng hữu nào ngoài người trong tộc của mình.

Ôn Ninh cảm thấy có chút thẹn thùng, lại có chút vui vẻ, liền đem một chén đồ ăn vặt trên tay của mình đưa cho hắn: “Ngụy, Ngụy công tử, cái này cho ngươi, rất ngon.” Nhưng khi thấy không có gì để cho Lam Vong Cơ, hắn lại thấy không ổn, vội vàng nói: “Chén này, ta, ta đã ăn qua…”
Chén này hắn đã ăn qua, không thể cho Lam Vong Cơ được, nhưng hắn lại quýnh lên, nói không nên lời.

Thấy Ôn Ninh gấp đến độ sắp ngất xỉu tới nơi rồi, Ngụy Vô Tiện liền cười rộ lên, giải vây cho hắn: “Không sao không sao, ta với Lam Trạm ăn chung một chén là được rồi, cảm ơn nha.


Sau khi bốn người chia tay, tâm tình của Ngụy Vô Tiện trở nên rất tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng, kéo Lam Vong Cơ tìm một nhà nghỉ ở lại qua đêm, sau khi trở về phòng liền lấy chén đồ ăn vặt mà Ôn Ninh cho ra, ăn vài miếng, tấm tắc khen ngợi: “Chính là mùi vị này! Vẫn ngon như trước!”
Trước kia khi cùng Ôn Ninh xuống núi, hắn thường xuyên mua đồ ăn vặt, nhưng lúc ấy Ôn Ninh là hung thi mà, không thể ăn được, luôn có chút hâm mộ mà nhìn hắn ăn ngon lành, thật không ngờ lại có ngày Ôn Ninh mời lại hắn ăn đồ ăn vặt.

Ở thế giới này, Ôn Ninh sống rất tốt, cũng tìm được con đường riêng cho mình, Ngụy Vô Tiện không còn gì phải lo lắng về hắn nữa cả, tất nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.
Hắn gắp lên một miếng, đưa qua sát bên miệng Lam Vong Cơ, định đút cho y ăn: “Lam Trạm, ngươi ăn một miếng thử xem, ngon lắm á.”
Lam Vong Cơ lại liếc hắn một cái, quay đầu đi: “Không ăn.


Bởi vì gần đây Lam Vong Cơ đối với hắn vẫn luôn rất ôn hòa chiều chuộng, hắn cũng không nhận ra được thái độ khác lạ của y, y không ăn thì Ngụy Vô Tiện ăn một mình, chẳng sao cả.

Lam Vong Cơ thấy hắn tỏ vẻ như không có chuyện gì, liền tức giận cực kỳ, buột miệng nói: “Ôn Ninh tuy là Trung Dung…”
Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút mới lạ, liền nói: “Ôn Ninh là Trung Dung sao? Hình như đây là lần đầu tiên ta quen biết một người là Trung Dung.

Trung Dung thì sao?”
Nhìn vẻ mặt “hiếu học” của hắn, Lam Vong Cơ không thể phát hỏa được, đành nói: “Trung Dung thực ra là người bình thường.”
Sau đó y không nói gì nữa, ngồi quay người sang một bên.

Ngụy Vô Tiện ăn đồ ăn vặt của mình, không hiểu gì cả, nếu đã là người bình thường, vậy sao Lam Vong Cơ còn nói tới làm gì? Nhưng mà bây giờ có chuyện khác khiến hắn hiếu kỳ hơn, nên quẳng mấy chuyện râu ria này ra sau đầu, hỏi y: “Lam Trạm, thuốc mỡ đó là ngươi mua à? Ta còn tưởng là của Ôn Tình đưa tới.” Bỗng nhiên hắn nổi lên tà tâm muốn chơi xấu, ghẹo một chút tiểu cũ kỹ cứ xuống giường là da mặt lại biến thành mỏng như lá lúa này, cố ý dùng ngữ điệu ngả ngớn, nói: “Lam nhị công tử, lén lút mua loại đồ vật này để chuẩn bị, có phải là có ý đồ xấu với ta từ lâu rồi phải không? Ngươi thật là, học thói hư hỏng này từ đâu thế? Hửm?”
Ai ngờ lần này Lam Vong Cơ lại một chút cũng không có xấu hổ, nhìn ngược lại hắn, lạnh lùng lên tiếng: “Cẩn tuân theo lời dặn của Ôn thần y, ngày mai phải mua nhiều thêm một chút.”
??? Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, thế này là…!Bây giờ hắn mới kịp phản ứng lại, vậy chẳng phải là hắn tự đào một cái hố lớn chôn mình rồi sao?
TBC.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.