Vong Tiện Hà Giải Vi Ưu

Chương 94


Đọc truyện Vong Tiện Hà Giải Vi Ưu FULL – Chương 94


94.

Lam Vong Cơ đứng đó, vẻ mặt cực kỳ cảnh giác, trong không khí tràn ngập mùi thuốc đắng nghét cùng mùi máu tanh nồng, Tĩnh thất không có một chút dấu vết nào chứng tỏ Ngụy Vô Tiện đã từng sống ở đây…!Cảnh tượng hiện tại, rất giống như lần đầu tiên hắn tỉnh dậy khi tiến vào mộng cảnh của lư hương này.

Nhưng cũng có chỗ khác nhau.

Chẳng hạn như, lúc này vết thương trên lưng Lam Vong Cơ còn chưa kết vảy.

Hoặc ví dụ như, lần này hắn lấy lại dáng vẻ của chính mình ở kiếp trước.

Đầu óc Ngụy Vô Tiện xoay chuyển thật nhanh, thầm nghĩ: nhìn qua hình như Lam Trạm không nhớ gì hết, đây là muốn ta nhắc lại mọi việc một lần nữa?
Những chuyện xảy ra trước đó ngay lập tức lướt qua trong đại não hắn.

Mấy đầu ngón tay của Lam Vong Cơ run nhè nhẹ, sau đó liền siết lại thành quyền.

Trong lòng hắn đã có dự tính.

Giọng nói của Ngụy Vô Tiện cực ôn nhu, nói:
“Lam Trạm, ta là tâm ma của ngươi.”
Lam Vong Cơ: “…”
Trong chốc lát, không một ai nói chuyện.

Ngụy Vô Tiện mỉm cười nhìn Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi trước mặt mình.

Lam Vong Cơ cũng có thể coi như bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Tiện đột nhiên xuất hiện trước mặt y.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay Lam Vong Cơ khẽ động.

“?!”

Bên tai vang lên một tiếng gió vút qua, Ngụy Vô Tiện theo bản năng nghiêng người né tránh, hình như có vật gì đó vừa bay sượt qua thắt lưng hắn.

Vật đó dừng ở trong tay Lam Vong Cơ, được y cẩn thận đón lấy.

Ngụy Vô Tiện nhìn chăm chăm, đúng là Vong Cơ cầm vừa được triệu đến.

Lam Vong Cơ bình thản nói:
“Có phải là tâm ma hay không, thử một lần là biết.”
Dứt lời, mấy đầu ngón tay liền lướt trên dây đàn.

Ngụy Vô Tiện “Ôi!” lên một tiếng, nhanh chóng nhoài người lên giữ tay y lại, nói:
“Được rồi được rồi, không cần gảy nữa.

Ta thừa nhận ta không phải là cái tâm ma gì gì đó.

Nguyên nhân ta xuất hiện ở đây, là bởi vì cả hai ta đều đang nằm mơ.”
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, đương nhiên là không tin rồi.

Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý, việc mình mình làm tiếp tục giải thích:
“Đây là một cái mộng cảnh.”
Hắn chỉ chỉ Lam Vong Cơ, sau đó lại chỉ chính mình: “Ngươi, ta, đều đang nằm mơ.

Thật ra bên ngoài mộng cảnh đã là mười ba năm sau rồi, chúng ta đã sống cùng nhau lâu rồi.”
“…” Lúc này mày kiếm của Lam Vong Cơ mới hơi nhướng lên một chút, đè nén tâm tình mà hỏi hắn: “Có chứng cớ gì không?”
“Chứng cớ? Ta biết rất nhiều chuyện nha.” Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng trên giường, ngoe nguẩy ngón tay trỏ trước mặt, nói: “Ta biết ngươi cái người này chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, một chữ cũng không chịu nói ra.

Ta biết ngươi đem đôi thỏ ta tặng ngươi nuôi ở sau núi.

Ta biết thật ra ngươi từ trước đến giờ luôn muốn cùng ta săn đêm.


Ta biết trong cuộc vây săn ở núi Bách Phượng, chính ngươi là người hôn trộm ta…!Lam Trạm, ta còn biết, ngươi yêu ta.”
Hắn nói ra một câu, sắc mặt của Lam Vong Cơ trở nên kỳ quái thêm một phần.

Cuối cùng, lúc nghe đến chữ “yêu” từ trong miệng hắn nói ra, Lam Vong Cơ rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, đầu mày nhíu lại, mấy ngón tay đang đặt trên cây thất huyền cổ cầm nhanh nhẹn dứt khoát mà gảy lên một âm…!
Nghe y gảy vài âm, khúc nhạc chỉ vừa đến đoạn dạo, Ngụy Vô Tiện đã nhận ra đây là Thanh Tâm âm.

Hắn kiên nhẫn đợi Lam Vong Cơ đàn xong một khúc, thấy đối phương một lần nữa lộ ra biểu tình khó có thể tin thì mới cười hì hì nói:
“Thế nào, ta không lừa ngươi phải không? Không phải là tâm ma của ngươi, nhưng lại có thể biết được nhiều tâm sự của ngươi như vậy, Hàm Quang Quân, ngươi chỉ có thể tin ta thôi.

Nơi này đúng là một giấc mộng quá khứ, có một thứ giống như pháp bảo đã khiến chúng ta lạc vào trong này.

Người trong mộng thì lại không biết là mình đang nằm mơ, cho nên ngươi mới thấy sự tồn tại của ta đúng là không thể tin được.”
Lam Vong Cơ: “…”
Đúng là y không thể phản bác những lời mà Ngụy Vô Tiện trước mặt mình nói, nhưng muốn y ngay lập tức tin vào những điều này, y lại không làm được.

Do dự một lúc, cuối cùng y cũng lựa chọn được vấn đề để hỏi, nói:
“Ngươi vừa nói…!chúng ta…!sống cùng nhau?”
Ngụy Vô Tiện vui vẻ gật đầu, nói:
“Đúng vậy, là sống cùng nhau đó.

Không chỉ ở bên nhau, chúng ta còn là đạo lữ danh chính ngôn thuận đấy, tên của ta cũng được ghi trên gia phả nhà ngươi với tư cách đó luôn.”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
“Ta biết ngươi đang nghi ngờ điều gì, là như thế này này.

Ta đúng là đã chết, chẳng qua là mười ba năm sau nhân duyên trùng hợp được người ta hiến xá, quay lại hậu thế.


Rồi ngươi tìm được ta, ta chẳng biết từ khi nào đã yêu ngươi thật sâu đậm, không thể tự kiềm chế.

Sau đó đại ca ngươi nói cho ta biết ngươi cũng yêu ta, chúng ta liền thuận lý thành chương mà ở bên nhau.”
Lam Vong Cơ: “…”
Những lời Ngụy Vô Tiện nói mỗi câu mỗi chữ đều thật hoang đường, khiến khóe miệng y không nhịn được mà giật giật.

Ngụy Vô Tiện cười cười, tiến lại gần y.

Lam Vong Cơ theo bản năng lui về phía sau, lại bị đối phương nhanh tay mà túm lại, nhắc nhở:
“Cẩn thận vết thương trên lưng ngươi.”
Ánh mắt của hắn thật chân thành, khiến trong lòng Lam Vong Cơ thực sự rối loạn.

Ngụy Vô Tiện nhìn y, nói tiếp:
“Lam Trạm, ngươi không tin ta cũng không sao.

Dù sao thì đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Dù sao chăng nữa, lúc này ta cũng đang đứng trước mặt ngươi, kết giới cấm chế của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không hề ngăn ta lại.

Ngươi nói thẳng ra đi, ngươi có muốn ta ở cùng ngươi hay không?”
“…”
Khóe môi của Lam Vong Cơ run rẩy, chậm rãi mà khó khăn phun ra một chữ, y nói:
“Muốn!”
Ngụy Vô Tiện khua chân múa tay, sung sướng nói:
“Vậy được rồi! Lam Trạm, rất thẳng thắn, rất thản nhiên, chuyện này cũng bớt rắc rối đi nhiều rồi.

Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện nói chuyện câu này chưa qua câu kia đã tới, giống hệt như một dây pháo nổ vậy, y đúng là không thể nói kịp hắn.

Chỉ thấy Ngụy Vô Tiện hạ tay xuống, lại hỏi:
“Vậy ngươi muốn ta làm gì cùng ngươi đây? Hay nói cách khác, ngươi muốn làm gì ta?”
Lam Vong Cơ: “…”
Lần này thì cho dù thế nào y cũng không thể nói ra được.


Lam Vong Cơ ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Ngụy Vô Tiện đang rất gần mình, người kia lại còn nháy nháy mắt trái cổ vũ y.

Lam Vong Cơ nuốt một ngụm nước bọt, bước gần lại Ngụy Vô Tiện hơn một chút, gương mặt hai người cách nhau ngày càng gần, cuối cùng, đến ngay cả hai chóp mũi cũng chạm vào nhau.

Nhưng mà, Lam Vong Cơ lại vẫn dừng lại ở thời điểm cuối cùng.

Y nói:
“Ta…”
Ngụy Vô Tiện không cho y cơ hội nói hết, chủ động khiến khoảng cách nho nhỏ cuối cùng này biến thành hư vô, hôn chụt lên môi y một cái.

Lam Vong Cơ: “!!!”
Ngụy Vô Tiện liếm môi, nói:
“Đã nói là ngươi làm ơn thẳng thắn một chút đi rồi mà.”
Lam Vong Cơ không biết phải phản bác thế nào, vành tai lại bắt đầu ửng hồng.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ bờ vai y, lần này trong giọng nói khoan khoái lại mang theo nhiều lo lắng cùng chút dè dặt, hỏi:
“Lam Trạm, vết thương trên lưng ngươi có ổn không?”
Lam Vong Cơ nói:
“Không sao.”
Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, nói:
“Có thể xuống giường đi lại không?”
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói:
“Đương nhiên có thể.”
Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái, nói:
“Vậy thì hay quá! Lam Trạm, Lam Trạm, ta mang ngươi ra ngoài dạo chơi được không?”
“…” Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người.

Mọi chuyện xảy ra thật bất ngờ, căn bản là y vẫn chưa theo kịp, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Ta đang bị cấm túc.”
Ngụy Vô Tiện phẩy phẩy tay, ra vẻ không thành vấn đề, nói:
“Không sao không sao, sẽ không ai phát hiện ra, ngươi còn không rõ ta là ai sao? Năm đó ta đến cầu học ở nhà ngươi, chuồn ra ngoài chơi rồi êm xuôi quay về không biết bao nhiêu lần, trừ ngươi ra có ai bắt được không? Cho nên chỉ cần ngươi đi theo ta rồi thì tuyệt đối sẽ không thể bại lộ nữa.”
Lam Vong Cơ: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.