Đọc truyện Vong Tiện Hà Giải Vi Ưu FULL – Chương 76
76.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, yến hội của Lam gia thì tuyệt đối không giống với hai chữ “yến hội”.
Tuy rằng hắn cũng rất không thích tác phong của Lan Lăng Kim thị, nhưng đúng là, thà lên Kim Lân đài nghe mắng cũng không muốn đến Lam gia uống trà.
Một bữa yến hội mà không hề có không khí tiệc tùng tí nào hết.
Đừng nói đến tô lớn bát nhỏ đựng đồ ăn nóng hôi hổi như ở Vân Mộng hay ca múa rượu ngon trên Kim Lân đài, ngay cả lúc ngồi trên yến hội trò chuyện nhìn qua cũng phải thật sự cẩn thận, hệt như là sợ chính mình bất cẩn nói ra câu gì đó đụng chạm đến gia quy của Lam thị, khiến người nhà người ta không thoải mái.
Ngụy Vô Tiện mấy năm nay được Lam Vong Cơ nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên, nhưng mỗi lần tham dự loại trường hợp nghiêm túc như thế này cũng chỉ có thể nhẫn nại, sau đó nhân lúc không ai để ý làm chút chuyện mờ ám.
Thân phận của hắn lúc này không được ngồi ở ghế trên, Lam Vong Cơ liền không nói một lời cùng hắn ngồi ở chỗ dành cho khách nhân ở bên ngoài.
Lam Khải Nhân vừa ngồi xuống liền nhìn thấy màn này, nhưng cũng chỉ trừng mắt liếc hai người một cái, không nói gì thêm.
Đúng như Lam Vong Cơ nói, đây không phải là gia yến của Lam thị.
Ngoại trừ người của Lam gia còn có không ít người của những gia tộc khác.
Vào tiệc không uống rượu, chỉ bàn thế sự, xem ra không khác Thanh Đàm hội là bao.
Lần này Kim Quang Dao cũng không thừa nước đục thả câu nữa, sau khi hỏi han lẫn nhau theo thông lệ thì liền đi thẳng vào vấn đề, cùng mọi người bàn chuyện Loạn Táng Cương.
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng vểnh tai lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ: Thế quái nào hết lần này đến lần khác đều là Loạn Táng Cương xảy ra chuyện không may thế nhỉ?
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, ngoại trừ Loạn Táng Cương ra, muốn tính đến trên đầu hắn thì làm gì còn chỗ nào khác đâu.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, ở hiện thực lúc Kim Quang Dao bị dồn đến bước đường cùng liền bắt hết đám tiểu bối mấy nhà lại, sau đó đổ lỗi cho hắn.
Nhưng mà lần này hình như lại không mạnh tay đến vậy.
Nói đi nói lại, cùng lắm cũng chỉ nhắc tới tà linh trên đó gây rối rồi trận pháp bị phá hư vài chỗ vân vân.
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, cảm thấy có chút nhàm chán, nhân lúc mọi người không chú ý đến bên này liền lén lút đem bàn ăn của mình dịch lại phía Lam Vong Cơ một chút.
Lam Vong Cơ thấy thế cũng im lặng mà đem bàn ăn trước mặt đẩy gần lại phía hắn.
Ngụy Vô Tiện lấy khuỷu tay huých huých eo Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói:
“Lam Trạm ngươi nói xem, Kim Quang Dao vạch trần thân phận của ta thì hắn được lợi lộc gì chứ?”
Lam Vong Cơ buông mi hạ mắt, lông mày nhíu lại, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Ngụy Vô Tiện lại nhỏ giọng hỏi:
“Kim Quang Dao lúc này đã làm tiên đốc chưa?”
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện nói:
“Vậy vừa khéo.
Tóm được ta là hắn có thể đương chức rồi.”
Lam Vong Cơ: “…”
Nhưng mà phiền phức ở chỗ, người bị hắn “đoạt xá” đúng là người Kim gia, lại còn cùng thế hệ với Kim Quang Dao, vậy nên Kim tông chủ mới không thể không tự mình ra tay.
Cũng không biết Mạc Huyền Vũ chân chính đã nhìn thấy bút ký của hắn viết về cấm thuật hiến xá trong mật thất của Kim Quang Dao hay chưa, nếu không thì đây cũng là một vấn đề khó giải quyết.
Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây, không khỏi cười khổ, gì chứ cái lư hương này có thể bày ra trò như vậy thật đấy.
Chờ sau khi thoát khỏi đây, bằng cách nào thì hắn cũng phải nghiên cứu kỹ một phen.
Lam Vong Cơ thấy hắn bỗng dưng bật cười, nói:
“Sao thế?”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Không sao, nghe bọn họ nói chuyện nhàm chán quá thôi.”
Lam Khải Nhân đồng ý để hắn tham gia yến hội cũng có nghĩa là đã chấp nhận cái thân phận bằng hữu của Lam Vong Cơ.
Cho dù trên yến hội lúc này có nói đến cái gì thì cũng không phải là chuyện liên quan đến hắn.
Kim Quang Dao đang trò chuyện cùng với người nhà họ Lam, mỗi câu mỗi chữ đều tuân thủ nề nếp của Lam gia, e rằng kiểu trưởng bối giống như Lam Khải Nhân thích nhất là nghe những điều này.
May mà Ngụy Vô Tiện hắn ngồi xa, cũng không cần phải tham gia vào cuộc trò chuyện buồn tẻ vô vị kia.
Càng ngày, những thứ mà bọn họ đề cập đến càng buồn chán, cuối cùng Ngụy Vô Tiện dứt khoát không nghe nữa, đưa mắt nhìn xuống bàn, đuôi mắt cong cong, chỉ vào một loại đồ ăn trên bàn Lam Vong Cơ, nói:
“Lam Trạm, ta muốn ăn cái kia.”
Lam Vong Cơ cũng liếc mắt nhìn cái bàn trước mặt hắn một cái, nói:
“Ngươi cũng có mà.”
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:
“Của ngươi nhìn ngon hơn.”
Lam Vong Cơ khẽ mím môi, một tay nâng lên, tay còn lại vén gọn tay áo dài rộng, đem đĩa bánh trên bàn mình đưa qua trước mặt Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện đạt được mục đích thì liền vừa lòng thỏa ý, với tay nhón lấy một khối rồi cho vào miệng.
Lam Vong Cơ hỏi:
“Thế nào?”
Ngụy Vô Tiện chép chép miệng, nói:
“Đắng thật!”
Lam Vong Cơ: “…”
Y đưa tay vào trong ống tay áo, tìm kiếm một lúc.
Ngụy Vô Tiện cũng ném sang chỗ y một ánh mắt tò mò, chỉ thấy Lam Vong Cơ lấy ra một cái túi gấm nhỏ tinh xảo, đưa cho hắn.
Ngụy Vô Tiện: “???”
Hắn nhận lấy túi gấm, vừa mở ra liền thấy bên trong toàn là mứt quả và kẹo đường, loại nào cũng có, cực kỳ phong phú.
Ngụy Vô Tiện: “…”
Hắn trầm mặc một lúc.
Từ cái lần hắn cật lực kháng cự chuyện uống thuốc, Lam Vong Cơ vẫn nhớ thật kỹ hắn không chịu được đắng.
Lam Vong Cơ thật sự là đối với hắn quá tốt.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, hắn tuyệt đối sẽ không để Lam Trạm phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, một chút cũng không được.
Hắn cất túi mứt quả mà Lam Vong Cơ cho hắn đi, sau đó chống tay xuống bàn mà đứng dậy.
Lam Vong Cơ vừa thấy thế liền vội hỏi:
“Ngươi đi đâu?”
Ngụy Vô Tiện nhu thuận cười với y một cái, nói:
“Đi giải quyết rắc rối đấy!”
Ngụy Vô Tiện làm bộ làm tịch mà bưng một chén trà lên, thản nhiên đi qua chư vị khách quan đang ngồi, cũng không để ý đến ánh mắt tò mò hoặc cái nhìn khác thường của mấy người đó, đến gần Kim Quang Dao thi lễ một cái, nói:
“Kim tông chủ, ta kính ngài một chén.”
Kim Quang Dao ung dung mà nhận lấy, đặt chén trà xuống, cười nói:
“Sao thế Huyền Vũ? Ngươi đây là đồng ý theo ta về phải không?”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Kim tông chủ, có thể dời bước sang chỗ khác nói chuyện được không?”
Nghe thấy vậy, Kim Quang Dao có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nói:
“Được.”
Hai người cũng không rời khỏi khách thính quá xa, chỉ đi tới một chỗ ít người qua lại bên ngoài Nhã thất, Ngụy Vô Tiện liền dừng bước.
Kim Quang Dao đứng ngay phía sau, cách hắn không xa, hỏi:
“Huyền Vũ, ngươi muốn một mình ta ra đây, là định cùng ta nói chuyện gì?”
Ngụy Vô Tiện xoay người, khoanh tay trước ngực, đầu mày khóe mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo mà cười cười với hắn, mở miệng liền nói một câu long trời lở đất:
“Ta chính là Ngụy Vô Tiện.”
Kim Quang Dao: “…”.