Vong Tiện Hà Giải Vi Ưu

Chương 100


Đọc truyện Vong Tiện Hà Giải Vi Ưu FULL – Chương 100


100.

Ngụy Vô Tiện vốn dĩ hạ quyết tâm muốn đi gặp Lam Khải Nhân thật, nhưng đi đến nửa đường thì đột nhiên nghĩ: Lam Khải Nhân đang ở Lan thất, lúc này không phải còn đang trong giờ giảng bài sao? Hắn qua xem náo nhiệt làm gì chứ?
Khoan đã, nếu như vậy thì hình như Lam Vong Cơ cũng không nên đến đó chứ nhỉ.

“…”
Hắn túm đuôi tóc suy nghĩ, cuối cùng quyết định ngược lại đường cũ quay về Tĩnh thất.

Mấy loại chuyện như bái kiến trưởng bối này, vẫn là nên đợi Lam Vong Cơ đi cùng thì tốt hơn.

Một thân một mình đi loanh quanh một vòng lớn trong Vân Thâm Bất Tri Xứ xong, Ngụy Vô Tiện mới lững thững trở về, về đến nơi thì hai tên tiểu bối kia đúng là đi rồi.

Ngụy Vô Tiện chán muốn chết mà ngáp một cái, đang muốn đẩy cửa vào.

Nhưng tay còn chưa đụng đến cánh cửa liền nhận ra: Lam Vong Cơ đang ở bên trong.

Hắn chớp chớp mắt, đổi sang ý khác, không làm kinh động cái chuông gió treo trước cửa nữa mà đi vòng sang bên cạnh, lặng im không một tiếng động mà từ cửa sổ chui vào.

Sau bình phong, Lam Vong Cơ đang đứng bên giường sắp xếp cái gì đó, có vẻ như không chú ý đến người vừa mới lẻn vào.

Ngụy Vô Tiện nheo mắt, rón ra rón rén mà bước lại phía sau y, hai tay vô thanh vô tức vươn ra, đang muốn ôm chầm một cái.

Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ đang quay lưng về phía hắn không hề báo trước mà xoay người lại, trở tay ôm lấy hắn trước.

Lam Vong Cơ vòng tay qua eo hắn, kéo người vào trong lòng, hỏi:
“Làm gì đấy.”
“…” Ngụy Vô Tiện đánh lén bất thành, chính mình sững người một chút rồi cười hì hì nói: “Đúng là không dọa được ngươi của bây giờ!”
Lam Vong Cơ: “…”
Sắc mặt y khẽ thay đổi, cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Cánh tay đang vòng sau lưng Ngụy Vô Tiện siết chặt một chút, đem người đè xuống cái giường bên cạnh.


Ngụy Vô Tiện chủ động thuận theo, đang muốn nói gì đó, Lam Vong Cơ lại không chút lưu tình mà đưa tay nhéo lên chỗ mẫn cảm trên lưng hắn vài cái, khiến hắn không thể tử tế mà nói chuyện.

Ngụy Vô Tiện bị y bóp phải, không ngừng né tránh, vừa cười vừa nói:
“Đừng mà ha ha ha ha ha ha ha! Buồn lắm! Đừng nghịch! Lam Trạm ngươi sao đấy!”
Giày vò hắn một phen xong, tay của Lam Vong Cơ mới bị Ngụy Vô Tiện bắt lấy, ngừng động tác lại, ánh mắt thâm trầm mà nhìn người dưới thân.

“…” Ngụy Vô Tiện nuốt khan một ngụm, hỏi: “Sao thế?”
Lam Vong Cơ nói:
“Ngươi đúng là…”
“Ta đúng là cái gì? A…”
Lam Vong Cơ lật người một cái, nằm đè lên trên hắn, dùng sức mà ôm.

“…” Hai mắt Ngụy Vô Tiện chớp chớp, vỗ vỗ lưng y, ra vẻ ung dung nói: “Nhị ca ca đây là nhớ ta sao?”
Lam Vong Cơ đáp:
“Ừ.”
Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Rõ ràng là ngày nào cũng thấy ta mà…!Ôi ôi ôi Lam Trạm! Lam Trạm! Chặt chặt chặt quá, ta, ta không thở được.”
“…” Lam Vong Cơ hoàn toàn không chịu buông lỏng tay, buồn bực nói: “Tự làm tự chịu.”
“???” Ngụy Vô Tiện kháng nghị: “Lam Trạm, ta phát hiện ra, trước đây ngươi đâu có như thế này…”
Lam Vong Cơ nói:
“Im miệng!”
Ngụy Vô Tiện dứt khoát không nói nữa, còn khó khăn mà nâng tay lên, ở trên môi mình làm một động tác kéo khóa.

“…”
Ôm như vậy một lúc lâu sau, Lam Vong Cơ mới chậm rãi lên tiếng:
“Lỗi của ta.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Hắn nghĩ: Được rồi, vẫn là không trốn được.

Đúng vậy, trong mộng xảy ra nhiều chuyện như thế, làm sao có thể cười ha ha hai tiếng rồi bỏ qua, đúng là nên tính toán rành mạch một chút.


Ngụy Vô Tiện nói:
“Ngươi thì có lỗi gì? Ta không biết ngươi sai chỗ nào.”
Lam Vong Cơ nói:
“Ta không biết là ngươi vẫn luôn…”
“A a a a a a!!!” Ngụy Vô Tiện khoa trương dài giọng kêu lên ngắt lời y, dọa Lam Vong Cơ có chút giật mình.

Hắn ngọ nguậy đẩy đẩy ngực Lam Vong Cơ, ý bảo y ngồi dậy, gương mặt vạn năm khó gặp mà trở nên ửng hồng, khoa chân múa tay nói:
“Lam Trạm, Lam Trạm tốt, chúng ta thương lượng một chút được không.

Ngươi cho ta chút mặt mũi, đem mấy cái việc ngu ngốc ta làm trong mơ quên đi được không?”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện chắp tay vào nhau, lẩm ba lẩm bẩm giống hệt niệm kinh:
“Đã quên đã quên đã quên đã quên đã quên…”
Lam Vong Cơ chém đinh chặt sắt nói:
“Không được.”
“…” Năn nỉ không xong, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức lật mặt, hằn học nói: “Không được chứ gì? À, ta nhớ ra rồi.

Lúc ấy ta đã nói, muốn đem cái lư hương kia nấu chảy.

Ngươi chờ ta, ta đi…!Ưm…”
Hắn vừa muốn xoay người xuống giường lại bị Lam Vong Cơ giữ lại, dùng sức đè nghiến xuống lần nữa.

Lần này Lam Vong Cơ cúi người, dùng môi mình chặn lại cái miệng đang lải nhải của hắn:
“Ư ư…!ưm…”
Ngụy Vô Tiện đang bị hôn ngấu hôn nghiến nghĩ, có phải vừa rồi Lam Trạm cũng muốn nói là y rất ngốc hay không?
Ý tưởng đã ngốc, hành động còn ngốc hơn.

Không nói với y là ngốc, tự mình hành động là ngốc nhất.


Lam Vong Cơ quả nhiên không thay đổi, nói cách khác, từ trước đến nay y vẫn luôn như vậy.

Nhưng đâu phải là y không ngốc đâu.

Hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân.

Ngụy Vô Tiện không hề phản kháng, nằm yên để mặc cho Lam Vong Cơ phát tiết một lúc.

Sau đó liền hừ hừ bắt đầu chủ động, cánh tay siết chặt, chân cũng vòng lên, ngay cả đầu lưỡi cũng không an phận mà bắt đầu vươn ra, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mà mở miệng:
“Khoan đã Lam Trạm, trước tiên ngươi…”
Lam Vong Cơ nói:
“Không cho phép dạy ta!”
“…” Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc, nói: “Ta đâu có muốn dạy ngươi cái gì…”
Đột nhiên nhớ đến những chuyện xảy ra trong mộng, hắn nhất thời cười như điên.

“Ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm ngươi ha ha ha ha ha ha ha ư ư ư…”
Vành tai của Lam Vong Cơ đỏ bừng, hung hăng mà đem tràng cười không kiêng nể gì của hắn nuốt hết vào bụng.

Lam Vong Cơ đè nghiến Ngụy Vô Tiện dưới thân, muốn như thế nào liền làm như thế, mỗi động tác lúc này đều hiện ra dục vọng chiếm hữu gần như có chút thô bạo của y.

Trong mộng cảnh Ngụy Vô Tiện đã quen đối phó với thiếu niên Lam Vong Cơ rồi, bây giờ hoàn toàn không thể chống lại được y, nức nở mà bị ăn đến sạch sẽ.

“Lam Trạm, ngươi…!ngươi quá hung ác…”
Xong việc, Ngụy Vô Tiện hữu khí vô lực mà dựa vào người Lam Vong Cơ, đến đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích.

Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, cũng không để ý một thân mồ hôi ẩm ướt của Ngụy Vô Tiện, từng chút từng chút một chậm rãi vuốt ve mái tóc cùng với tấm lưng của hắn.

Ngụy Vô Tiện lầm bầm mà ngọ nguậy thắt lưng, Lam Vong Cơ lập tức cảnh cáo:
“Đừng nghịch.”
Lần này đến lượt Ngụy Vô Tiện điếc không sợ súng, nhướng mi nói:
“Nghịch thì làm sao?”
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm mà nhìn hắn.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Ngụy Vô Tiện vẫn là rụt cổ lại, nói:
“Ta đói rồi, bây giờ muốn ăn cơm, buổi tối chiến tiếp.”

Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:
“Lam Trạm, thúc phụ cũng hết giờ giảng bài rồi phải không? Chúng ta đi gặp người trước đi.”
Lam Vong Cơ nói: “Ừ.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Thúc phụ tốt lắm.”
Lam Vong Cơ đáp: “Ừm”
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
“Đại ca cũng vậy.” Hắn từ trong ngực Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Ta nói thật đấy, từ nay về sau ta tuyệt đối sẽ không chọc giận thúc phụ nữa.”
Lam Vong Cơ nhìn ánh mắt cực kỳ chân thành của hắn, hơi nhướng mày lên, có chút buồn cười.

Y nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện cũng siết chặt lại tay y.

Có những thứ vốn dĩ không cần nói ra, chỉ cần nhìn sâu vào mắt đối phương là đã tìm được đáp án rồi.

Ngụy Vô Tiện tựa vào lồng ngực Lam Vong Cơ, ngón tay vẽ vòng vòng lên vạt áo y, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nhập mộng này.

Ban đầu hắn cảm thấy, người như hắn chắc chắn không có tâm ma, chẳng có gì phải nghi ngờ cả.

Nhưng sau đó nghĩ lại, mười ba năm mà Lam Vong Cơ phải một mình cô độc trải qua kia vẫn là cái gai trong lòng hắn.

Có lẽ dù sớm hay muộn, hắn cũng đều muốn cùng y trải qua một lần.

Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện nhớ lại, trước kia chính hắn thậm chí nghĩ đến không chỉ một lần, rằng nếu hắn có thể sống lại sớm hơn một chút, gặp lại Lam Vong Cơ sớm hơn một chút thì tốt rồi.

Nghĩ đến đây, hắn lắc lắc đầu, nhịn không được mà cười thành tiếng.

Lam Vong Cơ hỏi:
“Sao thế?”
Ngụy Vô Tiện vươn ngón trỏ ra, gãi gãi cằm y, mỉm cười nói:
“Lam Trạm, bây giờ ta lại cảm thấy bản thân mình có chút may mắn.”
Lam Vong Cơ hỏi:
“May mắn chuyện gì?”
Lam Vong Cơ nói:
“May là, mười ba năm sau, mới gặp lại ngươi.”
___CHÍNH VĂN HOÀN___.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.