Vọng Thần Hoa

Chương 60


Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 60


Edit: Nynuvola
Thúc Thần là người biết thành tích sớm nhất toàn khối.
Chiều hôm đó khi hắn đang ngả người trên sô pha thì lão Hà gọi điện tới.
Thúc Thần sớm dự đoán trước, bình tĩnh ấn nghe, giọng nói kích động của lão Hà lập tức vang vọng trong căn phòng, ngay cả Hoa Hành cũng bị giật mình.
Người thi khoa học tự nhiên năm nay được trên 700 điểm nhiều nhưng lại rất ít người dành được điểm cao, Thúc Thần là người duy nhất đạt trên 720 điểm.

Hoa Hành nhạy bén bắt trúng từ ngữ mà lão Hà dùng: Lỏa phân Trạng Nguyên.

(Điểm cao nhất khi chưa tính điểm cộng khác)
“Là cái gì?” Hoa Hành chọt ngang.
Thúc Thần thấy Hoa Hành lại gần bèn mở loa, thanh âm của lão Hà cũng vì vậy mà dừng giữa chừng, hiển nhiên không đoán trước cậu sẽ ở đấy, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Đứa trẻ đứng thứ hai toàn tỉnh có điểm cộng, cho nên cao hơn Thúc Thần ba điểm……!”
Thúc Thần nhìn vẻ mặt hận sắt không thể rèn thành thép của Hoa Hành cực kỳ muốn cười, nghĩ thầm chắc lão Hà phía bên kia điện thoại cũng không khác là bao so với cậu.
Hắn nói cảm ơn với ông rồi cúp điện thoại, không vội gọi thông báo cho Thúc Trung Niên mà vươn tay nắn nắn khuôn mặt Hoa Hành: “Biểu cảm gì đây? “
Hoa Hành thở dài giống một ông già: “Trạng nguyên tỉnh đó, tiếc thật.”
Thúc Thần chẳng mấy bận tâm: “Không sao cả, không đáng tiếc.

Anh có thể lấy được bao nhiêu điểm đều đã lấy hết rồi, chuyện thế này đúng là khó lòng khống chế.”
Hoa Hành ngồi trên ghế sô pha nhìn Thúc Thần, lại đảo sang trần nhà, qua một hồi lâu, vẫn nặng nề thở dài: “Haizz, chính là trạng nguyên tỉnh đó.”
Thúc Thần nhéo mặt cậu: “Anh vẫn là lỏa phân Trạng Nguyên mà! Sao nào, thi được hạng hai nên ghét bỏ anh?”
Hoa Hành bị đau, vỗ vỗ tay hắn như đang đập muỗi, đoạn trừng hắn rồi hướng ra ngoài cửa sổ, nói: “Toàn tỉnh nhiều thí sinh là thế, có thể thi đạt hạng nhất thật sự rất lợi hại.

Vốn anh là người giỏi nhất, kết quả vì điểm cộng mà phải nhường lại vị trí đó.”
Trong lòng cậu là cả một bầu trời thiên vị, tất nhiên hiện tại phải bênh vực kẻ yếu Thúc Thần.
Thúc Thần cười nói: “Nếu là hạng hai toàn tỉnh, vậy chứng tỏ cũng rất lợi hại.


Hơn nữa bây giờ điểm cộng cực kỳ khó lấy, người kia dệt hoa trên gấm vượt qua anh, cũng không còn gì để nói.
Dù bảo thế nhưng nguyên cả một ngày trời, mỗi khi Hoa Hành nhìn hắn đều sẽ không tự chủ được mà thở ra.
Thúc Thần dở khóc dở cười.
Sau đó điện thoại của Thúc Thần nhanh chóng trở nên ầm ĩ, toàn là lời chúc mừng, còn có người ở trường học gọi đến mời mọc.
Thúc Trung Niên và Chung Bội đều muốn tìm một người có chuyên môn phân tích giúp hắn, Thúc Thần cứ ậm ừ, cố gắng ứng phó với những cuộc điện thoại liên tục, đau đầu tới mức phải uống chút nước.
Hoa Hành bên cạnh quan sát hắn, trên mặt đầy vẻ hâm mộ vô vàn.
Điểm của cậu cũng đã có, hai người ngồi xổm trước máy tính cùng dò.
Cậu lo lắng cứng đờ người, cuối cùng vẫn là Thúc Thần kéo chuột qua, click mở ô tra cứu.
Nói thật, hắn lo lắng cho cậu còn hơn cả lúc lão Hà thông báo điểm điểm.
Cũng may trời đãi kẻ cần cù, Hoa Hành vừa thấy điểm xong liền hét vang lên đánh vào lồng ngực Thúc Thần.

Hắn bị đánh đau nhói, nhưng cũng chỉ cắn răng trợn mắt cúi đầu nhịn, còn Hoa Hành thì nhào vào lòng hắn khóc to.
Lúc Hoa Ánh Hà nhận được điện thoại vô cùng hoảng sợ, Hoa Hành đầu dây bên kia nức nở mơ hồ nói chuyện, Thúc Thần không nhìn nổi, ấn cậu lên trên ghế sô pha, nhét khăn giấy vào tay cậu, bản thân thì báo điểm cho Hoa Ánh Hà biết.
“Dạ đúng vậy, thi rất tốt, cậu ấy khóc vì quá vui.”
“Báo danh trường học nào ạ? Cái này chắc phải suy nghĩ kĩ một chút, ngày mai bọn cháu sẽ tới trường học trước nghe ý kiến các thầy cô.

Với số điểm này của Hoa Hành, cậu ấy có thể nộp vào nhiều trường, còn phải xem cậu ấy muốn học gì.”
“Được, đợi suy xét kỹ xong sẽ báo với cô ạ.”
Cúp điện thoại, Hoa Hành ngồi trên ghế đã miễn cưỡng ngừng khóc, chóp mũi đỏ bừng không ngừng khụt khịt.
Cậu đang ôm hộp khăn giấy hình cá sấu nhỏ, làn da màu xanh đậm, khóe miệng đỏ chót, cái đuôi mềm mại lung lay theo từng động tác của Hoa Hành
Thúc Thần nhìn vừa đau lòng vừa buồn cười.
Nhưng hôm sau khi đến được trường học, Thúc Thần cười không nổi nữa.
Trên màn hình điện tử trước cổng trường Nhất Trung hiện: Chúc mừng bạn học Thúc Thần của chúng ta đạt được 721 điểm, trở thành lỏa phân Trạng Nguyên của tỉnh! Phía sau là Trạng Nguyên khoa văn, tên hai người kèm theo điểm số liên tục bay nhảy chớp lóe trên màn hình lớn kia.
Hoa Hành lôi di động ra định chụp hình lại, Thúc Thần lặng im không nói gì nhìn chằm chằm cậu.

Ngay khi dòng chữ bất động một lát, Hoa Hành nhanh tay lẹ mắt ấn chụp vội, Thúc Thần chậm rì rì nói: “Cần phải chụp à?”
Hoa Hành cười tươi: “Lỏa phân Trạng Nguyên đó.”
Thúc Thần chán nản: “Đột nhiên có chút không muốn đi vào nữa.”
Hoa Hành an ủi: “Dù sao cũng phải để lão Hà và trưởng bộ môn phổng mũi đi khoe đã chứ, tuy rằng chuyên ngành ở Nhất Trung rất khá, nhưng 3-4 năm rồi chưa từng có Trạng Nguyên khoa học tự nhiên.

Tên của anh phỏng chừng còn được đưa lên chiêm ngưỡng cả năm.”
Thúc Thần thở dài: “Aizz.”
Hoa Hành phá lên cười.

Trường mục tiêu của cậu đó giờ vẫn luôn rõ ràng, cậu muốn nộp nguyện vọng vào Đại học sư phạm Bắc Kinh.
Cậu nói với lão Hà: “Em có thể đi đến hôm nay, ngoại trừ mẹ của em, người giúp đỡ em nhiều nhất chính là thầy, còn có thầy Chung.”
Thầy Chung là chủ nhiệm lớp cấp 2 của Hoa Hành, cũng là bạn của lão Hà.

Khi ấy ông đã cố gắng hết sức để cậu có thể đi một quãng đường thật dài.
Vấn đề này vốn chẳng có gì để lão Hà phải phản đối cả.
Thúc Thần càng không cần phải nói, còn phải xem hắn muốn chọn cái gì.
Sau khi Lão Hà rời đi, Hoa Hành đánh giá sắc mặt Thúc Thần.
Cậu tự hiểu trong lòng rằng dù cố gắng cũng khó mà đạt tới trình độ của hắn, vậy nên sớm chuẩn bị tốt tinh thần không thể học cùng một trường với hắn, nhưng ít nhất bọn họ sẽ ở cùng một thành phố.
Cậu không nói cho hắn suy nghĩ thật sự của mình, nhưng Thúc Thần chắc sẽ đoán được nhỉ?
Thúc Thần không ngạc nhiên trước sự lựa chọn của Hoa Hành.
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi cậu: “Em muốn học chương trình miễn phí cho sinh viên sao?”
Sinh viên sư phạm miễn phí, không chỉ miễn học phí mà còn được trợ cấp sinh hoạt hàng tháng.

Trước khi gặp Thúc Thần, Hành Hành đúng là từng tính như vậy.

Đối với lựa chọn của Hoa Hành, Thúc Thần không quá bất ngờ.
Cậu giải thích với Thúc Thần: “Em nghĩ thế.

Vốn dĩ em đã muốn làm thầy giáo, nghe thì có chút ngây thơ và buồn cười, nhưng bởi vì em chịu ơn của các thầy cô, cho nên sau này cũng muốn có thể đứng ở vị trí tương tự, chưa biết chừng còn có thể giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh giống em.

Với tiền đề đó, được miễn học phí quả thật không còn gì tốt hơn.”
Thúc Thần cười mỉm: “Ừm, rất khá, Hoa Hành giỏi lắm.”
Hoa Hành nghe hắn nói vậy thì vui vẻ, nhưng Thúc Thần cũng nhanh chóng chuyển giọng: “Nhưng có vấn đề em cần suy xét.”
Hoa Hành: “Cái gì?”
Thúc Thần nói: “Sinh viên sư phạm được miễn phí yêu cầu sau khi tốt nghiệp phải về quê nhà để làm việc.”
Hoa Hành nhất thời không hiểu rõ ý của Thúc Thần, mờ mịt hỏi: “Em biết, có vấn đề gì sao?”
Thúc Thần nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói: “Hoa Hành, em sau này vẫn muốn ở bên anh chứ?”
Hoa Hành cũng hoảng loạn nhìn quanh quất, dùng ánh mắt hỏi Thúc Thần:?
Khóe miệng Thúc Thần mang theo ý cười: “Nếu phải quay về đây, bạn bè người quen sẽ rất nhiều, đến độ tuổi nhất định, họ sẽ săn sóc hỏi em vì lý do gì mà không kết hôn.

Anh không định giấu giếm mối quan hệ của chúng ta, nhưng cũng không tính công bố cho toàn xã hội biết.

Không phải anh khoe khoang Hoa Hành, bố mẹ anh kinh doanh ở đây đã nhiều năm, quan hệ nhiều vô số.

Hơn nữa nếu anh về ở cùng mẹ nhất định tình hình sẽ trở nên phức tạp.

Vì vậy anh nghĩ, chúng ta sau này dứt khoát ở bên ngoài, trời cao hoàng đế xa, không ai bận tâm chúng ta là ai, cũng không ai quan tâm anh sẽ cùng ai đi hết đời này.


Hoa Hành chớp chớp mắt không nói chuyện, nhưng Thúc Thần biết cậu nghe hết.
Thúc Thần tiếp tục: “Chuyện học phí em không cầ lo lắng, đại học có rất nhiều chính sách giúp em có thể tiếp tục sự nghiệp học hành.

Học phí một kỳ hẳn không quá 5000, em chăm chỉ học tập như thế, học bổng nhất định đủ cho em đóng học phí.


Hơn nữa, em còn có anh.

Muốn anh nói thì đó là do anh ích kỷ, tốt hơn hết để anh trả học phí đi, như vậy anh đang bao dưỡng em, về sau em phải bán mình cả đời cho anh, có biết chưa?”
Hoa Hành nhỏ giọng quát: “Anh đừng nói bậy.”
Thúc Thần cười cười, không dây dưa nữa.
Buổi tối Hoa Hành quay về nhà một mình —— Chung Bội cuối cùng lộ diện, mặc dù trong lòng ngàn lần không muốn, nhưng Thúc Thần cũng phải đi đến bữa tiệc.
Hơn 9 giờ hắn mới trở về, vừa đổi dép xong lập tức lao nhanh tới như một chú cún bự ôm Hoa Hành vào lòng.
“Đang coi cái gì đó?” Hắn hỏi.
Màn hình điện thoại của Hoa Hành là trang web chính thức Đại học sư phạm Bắc Kinh, cậu đang xem danh mục học bổng.
Thúc Thần bật cười thành tiếng.
Đôi mắt Hoa Hành tỏa sáng lấp lánh, cậu không thể nào ngờ học bổng ở đại học có thể nhiều như thế! Vào đại học thật sự rất tốt.
Cậu rạo rực hạnh phúc ném điện thoại sang bên, hỏi Thúc Thần: “Cơm tối anh ăn gì rồi?”
Thúc Thần nói: “Cũng tàm tạm, dù sao chính là mọi người và anh vừa ăn cơm vừa xem mẹ anh biểu diễn.”
Hoa Hành: “……”
Cậu dò xét: “Người phân tích nói thế nào?”
Thúc Thần ưu nhã đảo mắt: “Mẹ anh nói gì thì ông ta theo đó, mẹ anh bảo bố anh là doanh nhân nên ông ta lập tức nói tài chính có tiền đồ nhất.

Mẹ anh bảo môn toán của anh khá, thế là ông ta bắt đầu phân tích nghề nghiệp chuyên ngành khoa học máy tính.”
Hoa Hành nghe Thúc Thần phun tào kể chuyện, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Vậy còn anh, anh muốn học cái gì?”
Thúc Thần nói: “Chưa nghĩ kĩ, tóm lại mấy thứ kia anh đều không muốn học.”
Hoa Hành rõ ràng không định buông tha hắn, đang định tiếp tục hỏi, Thúc Thần đã thuận thế ngã xuống, chôn mặt vào bụng Hoa Hành bắt đầu bày trò: “Không nói cái này nữa được không, nghe mấy người kia ồn ào cả một buổi tối, đầu anh phình ra hết rồi này.”
Hoa Hành quả nhiên bị dời đi lực chú ý: “Vậy anh nghỉ ngơi một lát? Thích ăn gì không? Em vừa rửa nho ướp lạnh, chút nữa anh nếm thử nha, ngọt lắm đó.”
Thúc Thần hùa theo ậm ừ.
Hoa Hành mặc áo ngủ dựa vào sô pha, vạt quần áo mềm mại bóng loáng, còn vương mùi nước giặt.

Thúc Thần giống con chó lớn ôm cậu, mặt cọ tới cọ lui trên áo ngủ của Hoa Hành, thoải mái đến mức không muốn đứng dậy.
Có vợ thật là tốt quá đi thôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.