Vọng Thần Hoa

Chương 57


Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 57


Hoa Hành ngủ một giấc thật sự sâu, giữa chừng còn mơ thấy vô số thứ lung tung rối loạn.
Đầu tiên cậu mơ mình bị Thúc Thần đè lên người, sau đó Chung Bội xuất hiện, Thúc Trung Niên, Hoa Ánh Hà cũng xuất hiện, cậu vừa nhìn thấy Chung Bội đã hoảng lên, xoay người bỏ chạy, chạy một nửa sực nhớ ra Thúc Thần không theo kịp.
Sau đó cảnh tượng chuyển tiếp, không biết tại sao lại biến thành mọi người chơi game ở nhà Triệu Minh, màn hình trò chơi chợt lóe chợt tắt, bọn họ ngồi bên nhau tranh cãi ồn ào.

Triệu Minh trước mặt đám đông hỏi Hoa Hành: “Hoa Hành, cậu thích Thần ca hả?”
Thích ai?
Thần ca?
Thúc Thần!
Hoa Hành đột nhiên mở mắt.
Đập vào mắt là một mảnh tối tăm, nhìn không rõ đang là mấy giờ.
Cả người cậu và Thúc Thần trần trụi, ôm rặt lấy nhau như bạch tuộc, vô cùng khăng khít.
Yết hầu Hoa Hành khô khốc, cậu cẩn thận trở mình, gắng sức thoát khỏi lồng ngực của Thúc Thần ra ngoài, muốn cầm di động để trên tủ đầu giường xem thời gian.
Lúc cậu đứng dậy xuống giường, Thúc Thần cũng bị làm cho tỉnh, vẻ mặt hắn mờ mịt, giọng cũng chẳng có bao nhiêu tỉnh táo: “Chuyện gì thế?”
Hoa Hành eo đau chân mỏi, đứng bên mép giường lấy hơi nửa ngày, nhìn qua người đầu têu vẫn còn nằm trên giường chưa tỉnh ngủ, khàn giọng nói: “Khát nước.”
Nửa khuôn mặt Thúc Thần vùi trong gối mềm, giống con nít mà lẩm bẩm: “Anh cũng muốn uống.”
Hoa Hành cạn lời, cậu nhớ rõ trong phòng khách có tủ để đầy đồ ăn thức uống.
Hoa Hành lấy theo một chai nước khoáng trở về, vặn nắp ngửa cổ uống, đợi yết hầu không còn khó chịu nữa mới đổ nước vào ly mang tới cho Thúc Thần.
Thúc Thần lười biếng uống mấy ngụm, cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh.
“Còn sớm mà em, không ngủ thêm một lát sao?”
Hoa Hành cầm di động nhìn, quả nhiên mới hơn 7 giờ.
Bọn họ tuy rằng đã thi xong, nhưng đồng hồ sinh học mọi khi thức dậy ôn thi đại học vẫn cố chấp vô cùng.
Nhưng bọn họ! Đã! Thi! Xong!!
Không cần phải ôn từ tiếng Anh nữa.
Trong lòng Hoa Hành nhẹ nhõm, nhưng chưa đợi cậu trả lời, Thúc Thần lại ngã xuống giường, giơ tay nhấc một góc chăn lên, ý bảo Hoa Hành mau chui vào: “Ngủ tiếp một lát đi, anh buồn ngủ muốn chết.”
Bức rèm chắn sáng tận chức tận trách, căn phòng tối tăm mờ ảo, độ ấm thích hợp, giường đệm mềm mại, chưa nói đến đang có người độc nhất vô nhị tốt nhất trong mắt Hoa Hành đang nằm đó chờ cậu.
Ý chí của Hoa Hành nháy mắt sụp đổ, cậu thả dép chui vào trong ổ chăn, Thúc Thần vươn cánh tay dài ra, mở chăn bao bọc cậu, hai người dựa sát vào nhau ngủ tiếp.

Lúc này không còn nằm mơ nữa.
Chờ tỉnh lại lần thứ hai, Hoa Hành bỗng nảy sinh một loại cảm giác kì lạ.
Cậu cảm thấy toàn thân vô lực, trong người như có lửa đốt làm bụng cồn cào, khó chịu không thôi.

Hoa Hành sững sờ vài giây mới nhận ra đây là đói bụng.
Cậu ngồi dậy nhìn điện thoại: 11:48, sau đó trở mình đẩy đẩy Thúc Thần.
Thúc Thần im lìm bất động, sau một lúc lâu mới hơi hé mắt, Hoa Hành liền hét lớn với hắn: “Dậy thôi, em muốn ăn cơm trưa!”
Thúc Thần lật người, nằm thẳng trên giường nhắm mắt lại, vẻ mặt yên bình.
Hoa Hành bùm bùm bùm chạy đi vơ vét một vòng, phát hiện không có gì để ăn, lại bùm bùm bùm chạy về, cầm di động Thúc Thần tìm đồ ăn.
Cậu đối diện màn hình suy nghĩ khổ não nửa ngày nhưng không biết muốn ăn gì, chỉ có thể gọi Thúc Thần, cũng giơ điện thoại ra trước mặt hắn: “Thúc Thần, anh muốn ăn cái gì?”
Thúc Thần cuối cùng mở mắt.
Hắn nhìn di động, lại đảo mắt sang Hoa Hành, nâng tay đẩy điện thoại qua một bên, ngồi dậy ngáp một cái.
“Chờ anh.” Hắn nói xong, mở tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ bằng lụa mặc vào, lắc lư đi ra ngoài.

Lúc Hoa Hành theo chân hắn ra ngoài, thấy Thúc Thần đang ngồi trên sô pha, tay cầm menu, nói vào microphone kẹp trên vai: “Ừm, được, lấy hai phần ăn giống vậy.”
Nói xong thì cúp điện thoại xoa xoa mặt, nhìn qua Hoa Hành đứng dựa cửa nãy giờ.
Hắn vẫy tay: “Lại đây.”
Hoa Hành đi qua, Thúc Thần lúc này thoạt nhìn là thật sự thanh tỉnh.
“Anh sao có thể ngủ……!Như thế.


Hoa Hành vốn định bảo anh ngủ nhiều như heo ấy, nhưng cậu cố nhịn xuống.
Thúc Thần tinh tường phát giác khoảng trống im lặng của cậu: “Nãy em định nói gì với anh đó?”
Hoa Hành ngồi nghiêm chỉnh: “Không có gì?”
“Không có gì?” Thúc Thần đột nhiên vươn tay chọc chọc cậu, Hoa Hành vừa cười vừa trốn, hai người nằm trên sô pha lăn qua lăn lại.
Cuối cùng, Thúc Thần dành được thắng lợi đè Hoa Hành trên ghế, nói: “Anh phát hiện gần đây lá gan em càng lúc càng lớn nha?”

Hoa Hành cũng không biện minh, chỉ nhìn Thúc Thần cười.
Bọn họ đùa qua bỡn lại mãi cho đến khi người phục vụ đẩy xe đồ ăn tới gõ cửa mới dừng lại.
Lúc món ăn được đưa lên, đôi mắt Hoa Hành lập tức sáng rỡ.
Cơm tây ở khách sạn này khá ngon, Thúc Thần không chút khách khí gọi một đống.
Người phục vụ rời khỏi, Thúc Thần mới cười cười múc ra một muỗng tôm hùm phomai và thịt đút cho Hoa Hành ăn, Hoa Hành ăn mà mắt tỏa sáng, miệng chóp chép không ngừng, mỗi món đều thử qua một miếng, sau đó ngờ vực hỏi hắn: “Có phải đắt lắm không?”
Thúc Thần đang bận cắt bò bít tết thành đừng miếng rồi đút cho Hoa Hành, nghe vậy thuận miệng nói: “Ai biết được, chắc là vậy, em không cần bận tâm, khách sạn sẽ gửi hóa đơn đến đồng chí Thúc Trung Niên.”
Buổi chiều, nhà hàng buffet mở cửa, Hoa Hành và Thúc Thần một trái một phải đánh giá dòng chữ trên tấm biển chào mừng.
Bên trái một đoạn hướng dẫn có nội dung: Chào mừng học sinh cấp ba Nhất Trung tốt nghiệp! Trường cao trung số một thành phố.

Bên phải viết: Mai sau sang giàu chớ đừng quên! Vay tiền qua WeChat đừng block, kết hôn mời khách mong bạn sẽ tới!
Hoa Hành cạn lời: “Cái này do ai viết?”
Thúc Thần nói: “Có thể sử dụng văn phong kiểu này, ngoại trừ Triệu Minh ra còn ai nữa?”
Người phục vụ nhận thiệp xong thì dẫn Thúc Thần cùng Hoa Hành đi vào.
Nhà hàng không lớn, ban ngày người ra vô cũng không nhiều, cho nên gần như bị bọn họ bao thầu.
Hai người đi từ cửa chính vô trong, trái phải bọn họ trải dài những bàn bày đồ ăn bên cạnh.
Ở giữa đặt một chiếc bàn tròn, bên trên là bánh kem đắp thành hình ngọn núi nhỏ, mỗi ngóc ngách đều trang trí rực rỡ, Triệu Minh vô cùng cẩn thận gắn ảnh chụp chung tốt nghiệp của họ ở nơi cao nhất.
Thúc Thần nhìn thoáng qua: “Ảnh chụp có rồi à?”
Triệu Minh hết sức chăm chú nhìn ảnh chụp, tấm ảnh kia nằm giữa những sợi ruy băng rực rỡ lay động, cảm giác chỉ thổi một cái là có thể bay đi.
Cậu ta cẩn thận lùi về phía sau, ngắm nghía ngọn núi nhỏ trên bánh kem kỷ niệm đã đại công cáo thành, đoạn quay sang nói với Thúc Thần: “Có rồi, ở chỗ Tiền Giai.

Hai người các cậu sao bây giờ mới đến?”
Buổi tiệc dự định bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, nhưng tối hôm hai người lăn lộn đến nửa đêm, tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Chờ ăn cơm, tắm rửa, thay quần áo xong rồi kêu taxi chạy tới, kim đồng hồ đã nhảy tới 3 giờ rưỡi.
Thúc Thần mặt không đổi sắc nói: “Buổi sáng ngủ nướng.


Tiền Giai đâu?”
Vừa dứt lời, Tiền Giai người chưa xuất hiện mà giọng đã oang oang.
Hoa Hành trước hết nghe thấy tiếng cười dài quen thuộc: “Hoa Hành! Mau đến lấy ảnh tốt nghiệp của cậu này! Túi của tôi hôm nay quá bé mang không vừa! Chỉ còn chờ cậu và Thúc Thần thôi đấy!”
Sau đó, một bóng dáng xinh đẹp mặc chiếc váy ngắn thanh thoát nhào ra trước mặt cậu, tay dúi hai tấm bìa cứng vào lòng Hoa Hành.
Hoa Hành nhìn Tiền Giai, tóc dài gợn xoăn pha chút ánh bạc, tà váy bồng bềnh xõa tung tựa hồ chiếc bánh kem ngọt ngào, tự đáy lòng không khỏi khen ngợi: “Tiền Giai, hôm nay cậu xinh lắm.”
Tiền Giai đắc ý ngẩng cao đầu, lại chạy sang chỗ khác khoe quả quá lộng lẫy của mình.
Hoa Hành nhìn trái phải, chợt phát giác các bạn học nữ trong lớp ngày hôm nay đều váy áo xúng xính, ai cũng xinh đẹp, dường như sau khi kỳ thi đại học kết thúc, vẻ đẹp bị phong ấn của họ che giấu bởi lớp đồng phục mới được bộc lộ ra.
Thúc Thần đi đến bên cạnh lấy ảnh trên tay Hoa Hành xem, hai người cùng nhau nhìn nó.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp hôm ấy không hề được dự báo trước, mọi người khi đó còn đang bận ôn thi, đột nhiên bị lão Hà gọi xuống dưới lầu xếp hàng.
Bạn học nữ muốn trang điểm chải chuốt cũng chẳng kịp nữa, ai cũng nháo nhác lộn xộn, còn nhảy loi nhoi trước giá để máy chụp ảnh.
Cuối cùng lão Hà cáu lên, đứng trước chỉ huy mọi người vào đúng vị trí đã sắp xếp.
Thúc Thần, Triệu Minh và những nam sinh có vóc dáng cao ráo đều bị xếp đứng cuối hàng, Hoa Hành thấp hơn nên đứng ngoài rìa hàng trên, cách khá xa so với Thúc Thần đứng giữa hàng cuối cùng.
Ổn định xong xuôi, Hoa Hành hơi tiếc nuối ngoái nhìn, không ngờ Thúc Thần lại lặng yên không một tiếng động đổi chỗ với người khác, chuyển thành đứng sau lưng Hoa Hành.
Tấm ảnh chụp dừng ở khoảnh khắc bọn họ đứng thật gần nhau, một trước một sau, tay Thúc Thần còn giống như tùy ý đặt lên vai cậu.
Đây là cử chỉ thân mật và tình ý chỉ có hai người hiểu với nhau, bọn họ đều tập trung nhìn vào máy ảnh, không hẹn mà cùng nở rộ nụ cười.
Lão Hà và mấy giáo viên khoa khác hàn huyên uống rượu, trong lòng không khỏi xúc động.
Triệu Minh cứ đòi ôm lão Hà chụp ảnh cho bằng được, lão Hà không chịu, chẳng ngờ Triệu Minh thi đại học xong đã sớm bung cánh, không nói hai lời tiến đến động thủ, lão Hà bị cậu ta đuổi theo liền nhấc chân chạy, hai người vòng quanh bàn ăn qua lại.

Tiền Giai cười chảy cả nước mắt, vừa chụp ảnh vừa hỏi Vương Tĩnh khê xem kẻ mắt của mình đã mất chưa.
Hoa Hành vô cùng kinh ngạc khi thấy cảnh này, thầm dựng ngón tay cái với Triệu Minh.
Cuộc đuổi bắt kia cuối cùng được định đoạt với phần thắng thuộc về Triệu Minh, lúc lão Hà bị cậu ta đè xuống, khuôn mặt tái xanh.
Ăn xong cơm chiều các giáo viên liền chào tạm biệt, dặn dò sấp nhỏ nhớ chú ý an toàn.
Một đám người ồn ào rời khỏi chiến trường.
Triệu Minh bảo muốn đi KTV, Thúc Thần hỏi cậu ta không phải ngũ âm không được đầy đủ sao?
Triệu Minh trả lời tốt nghiệp không uống chút rượu thì cảm giác vẫn thiếu thiếu gì đó.
Tiền Giai cười nhạt, dẫn mọi người đến một nhà hàng.
Nhà hàng này nằm bên bờ hồ, tổng cộng bốn tầng, tầng cao nhất thông ra ngoài ban công lộ thiên thoáng đãng trống trải.

Ông chủ mang lên rất nhiều đồ nướng BBQ và mấy thùng bia, Triệu Minh cảm động xém chút nữa quỳ xuống lạy Tiền Giai.

Rượu quá ba vòng, mọi người đều hơi ngà ngà say.
Nam thanh nữ tú bắt đầu nương theo cảm giác lâng lâng, dù sao nếu có lời muốn nói mà vẫn giữ trong lòng, e là không còn cơ hội nào nữa.
“Hoa Hành! Tôi trước nha, tôi thích cậu lắm đó!” Tiền Giai nhìn Hoa Hành, khuôn mặt đỏ bừng.
Hoa Hành hoàn toàn không biết ứng xử như thế nào trong trường hợp kiểu này, chân tay cậu luống cuống.

Thúc Thần không thèm để ý, thản nhiên lật que nướng.
Tiền Giai xách theo bia, lúc gần lúc xa: “Ngày đầu tiên phân ban gặp cậu, tôi đã thấy cậu cực kỳ đẹp trai! Vừa trắng vừa ưa nhìn, có điều tính tình không tốt lắm, cũng ghét nói chuyện với người khác, giống như bị câm vậy.”
Vương Tĩnh Khê kéo Tiền Giai ngồi xuống ghế dựa, sợ cô vấp ngã.
Tiền Giai nhìn chằm chằm Hoa Hành, tiếp tục nói: “Cho nên tôi cảm thấy cậu á, ngoại trừ đẹp ra chẳng còn gì cả.

Mà đẹp có cà ra được cơm ăn không, tôi thèm vào mặt lạnh dán mông nóng cậu.”
Vương Tĩnh Khê vừa quay video vừa nói: “Là mặt nóng dán mông lạnh.”
Tiền Giai đập chai bia lên bàn: “Hiện tại ổn rồi! Cậu bây giờ khá lắm.

Mọi người cùng chơi với nhau, cùng học hành, đó mới là một tập thể.

Cậu cũng sẽ, sẽ cười.

Sau khi Thần ca đến, cậu mới chịu chơi chung với tụi tôi.

Cậu nói thử đi, có phải cậu khinh thường mọi người, chỉ để mắt Thúc Thần phải không?!”
Bàn tay Vương Tĩnh Khê run lên vì cười.
Tiền Giai lại trừng Hoa Hành: “Ha ha ha, càng nhìn càng đẹp trai mà.”
Vương Tĩnh Khê cùng mấy người bạn bên cạnh rốt cục không nín nổi nữa, phá lên cười vang.
Thúc Thần đặt xiên nướng lên dĩa chia cho mọi người.

Sau đó cầm đoạn cánh gà nướng làm bộ muốn nâng cằm Hoa Hành.
Hoa Hành né tránh hỏi: “Anh tính làm gì?”
Thúc Thần cong môi: “Để anh xem nào, ồ, Hoa Hành nhà ta quả là đẹp trai thật nha.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.