Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 54
Edit: Nynuvola
Buổi sáng ngày thi đại học, mặt trời khuất sau những cụm mây, không khí khá thoáng đãng mát mẻ.
Các phòng thi trong thành phố đều được sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng may mắn là Hoa Hành và Thúc Thần lại được phân thi ở cùng một trường học.
Thúc Thần sớm đặt xong khách sạn, hắn ở một phòng, Hoa Hành và Hoa Ánh Hà một phòng.
Buổi sáng ba người ăn bữa sáng đơn giản trong khách sạn, Thúc Trung Niễn đã lái xe tới chờ sẵn, đưa hai thí sinh thi đại học cùng Hoa Ánh Hà đến trường thi.
Chung Bội có công việc nên không thể tới được, xem ra là tin tức tốt nhất.
Hoa Ánh Hà vốn rất lo lắng nhưng bà không dám nhiều lời trước mặt con trai, chỉ có thể cố nín nhịn xuống, âm thầm nôn nóng.
Có điều trong bữa sáng, khi bà lén quan sát Hoa Hành và Thúc Thần, phát hiện hai người bình tĩnh tự tin, tựa hồ như đây là một buổi sáng như bao buổi sáng bình thường khác chứ không phải ngày thi đại học quyết định cuộc sống tương lai sau này của bọn họ.
Lúc lên xe, Hoa Ánh Hà thấy Thúc Trung Niên cũng vô cùng bình tĩnh.
Bà biết Thúc Trung Niên là cha của Thúc Thần, đồng thời là ân nhân trợ giúp mẹ con hai người.
Trước đó bà từng gọi ông là “Giám đốc”, về sau Hoa Hành nhắc nhở bà đổi thành tiên sinh.
Bà hỏi Thúc Trung Niên không lo lắng ư?
Ngữ điệu mà Hoa Ánh Hà dùng không phải là giọng phổ thông, chủ yếu là giọng địa phương.
Thúc Trung Niên nhìn Thúc Thần qua kính chiếu hậu, nói: “Vì sao phải lo lắng?”
Giống như nhìn ra sự bất an của Hoa Ánh Hà, Thúc Trung Niên bổ sung: “Hai đứa rất xuất sắc, những lần thi trước đều đạt điểm cao, cho nên lần này sẽ không khác là bao, đừng vì thế mà lo lắng.
“
Hai người ở trong xe kiểm tra giấy bút văn phòng phẩm một lượt, sau đó một trước một sau xuống xe.
Thúc Trung Niên đứng bên xe nhìn theo hai thanh niên khuất xa dần, trong lòng Hoa Ánh Hà còn băn khoăn nên không dám xuống, chỉ ngồi trong xe nhìn bóng dáng một cao một thấp sải bước dưới nắng sớm.
Bà nhớ như in dáng vóc của Hoa Hành trước đây, vừa nhỏ con vừa gầy guộc, làn da tái nhợt, trầm mặc kiệm lời.
Hiện tại nhìn lại chính là một thiếu niên phơi phới thanh xuân, không khác gì so với những bạn học xung quanh, thậm chí còn chói mắt hơn đa số người khác.
Khóe mắt bà chợt ửng đỏ.
Thúc Trung Niên làm như không thấy, chỉ cúi đầu liếc di động, dẫn Hoa Ánh Hà chuẩn bị thu xếp cơm trưa cho bọn nhỏ.
Hai người vốn dĩ không liên quan đến nhau, bây giờ lại cùng đồng hành vì mục đích chung nhưng vẫn cực kỳ hòa hợp.
Hoa Ánh Hà ban đầu còn câu nệ và thiếu tự nhiên, sau nhận thấy thái độ của Thúc Trung Niên vẫn thản nhiên bình thường thì gác lại bận tâm ra sau đầu, bắt đầu thảo luận về bữa trưa và bữa tối hôm nay.
Thúc Thần và Hoa Hành vừa đi tới cửa liền bắt gặp lão Hà.
Nhất Trung khuyên học sinh nên mang đồng phục khi đi thi đại học nhưng không hề ép buộc, chỉ là hy vọng các em giữ vững tâm thế, miễn có thể mang theo sự tự tin và niềm tự hào của Nhất Trung là được.
Hoa Hành cảm thấy rất có lý, vì vậy đã mặc.
Thúc Thần không có vấn đề gì cả, thấy Hoa Hành mặc cũng mặc theo.
Cho nên trong vô vàn thí sinh và phụ huynh ở trường thi, những bạn học mặc đồng phục rất dễ nhận biết, các giáo viên chẳng tốn bao nhiêu thời gian để tìm thấy.
Lão Hà —— Một trong những giáo viên không được xếp đi giám sát thi, đã tập hợp thành nhóm rồi đến các địa điểm thi nhằm cổ vũ động viên học sinh.
Lúc bắt gặp Thúc Thần, không chỉ ông mà những giáo viên khác ở Nhất Trung cũng vô cùng kinh ngạc vui mừng.
Mọi người đều dùng ánh mắt từ ái nhìn hai người, đặc biệt là Thúc Thần, thiếu điều muốn nói với hắn rằng: “Thi cho tốt, Nhất Trung năm nay dựa vào em đó!”
Lão Hà khụ một tiếng, nói: “Chứng minh thi và thẻ dự thi đều phải mang theo.”
Thúc Thần cười đáp: “Vâng ạ.”
Lão Hà cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Cứ phát huy như bình thường là được.” Dứt lời hếch cằm vào phía bên trong, ý bảo hai người mau đi vô.
Thúc Thần gật đầu, Hoa Hành trịnh trọng nói: “Cảm ơn thầy.”
Chào hỏi xong hai người cùng nhau đi về hướng phòng thi.
Hôm qua cậu và hắn đã đến trước xem qua phòng thi, lúc này địa điểm rõ ràng nên cứ thế mà đi thẳng tới, Thúc Thần thi ở lầu hai, Hoa Hành trên lầu bốn.
Ngay khúc ngoặt chỗ cầu thang lầu hai, Hoa Hành nhìn hắn, nhẹ giọng nhắn nhủ: “Anh mau vào đi.”
Thúc Thần nhìn cậu, chưa nói cố lên hay cổ vũ gì, chỉ hỏi: “Thi xong em định làm gì?”
Thấy Hoa Hành sửng sốt, Thúc Thần liền biết cậu căn bản chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, lập tức chặn ngang: “Được rồi đừng nghĩ nhiều, biết em chắc chắn chưa tính đến.
Thi xong em sẽ biết.”
Hoa Hành “Vâng” một tiếng, đi theo mấy thí sinh khác lên lầu.
Thúc Thần cười cười, chuyển qua xếp hàng kiểm tra an ninh.
Hắn vốn là người vô cùng nổi tiếng ở trường học cũ, khi chuyển đến Nhất Trung cũng vậy, người quen biết hắn rất nhiều.
Thí sinh trong đám đông không nhịn được đánh giá Thúc Thần, người biết hắn thì bị thu hút bởi điểm số của hắn, người xa lạ lại bị hấp dẫn bởi dáng vẻ bên ngoài.
Thúc Thần không mấy bận tâm, kiểm tra an ninh xong thì cầm theo bút giấy ngồi xuống, bắt đầu chờ phát đề.
Hoa Hành nối gót theo những bạn học khác lên lầu bốn, sau khi an vị vào chỗ lập tức hướng mắt nhìn ra bên ngoài trời.
Đây là ngày mà cậu từng mơ tưởng vô số lần.
Lúc còn học cấp hai bị bạn học bắt nạt, giáo viên nói với cậu cố gắng học tập rồi thi đại học cho thật tốt, sau này sẽ thay đổi cuộc sống của bản thân.
Gia cảnh nghèo khó, Hoa Ánh Hà thế nhưng vẫn muốn cậu phải nỗ lực học hành, đừng từ bỏ.
Phải đi khỏi nơi này, thoát khỏi con hẻm nhỏ tối tăm tồi tàn.
Khi cậu lên cấp ba, cô đơn ăn đói mặc rách, học tập vất vả là vậy, Hoa Hành vẫn luôn tự an ủi, tất cả đều đáng giá.
Vì thi đại học, cậu không còn lựa chọn nào khác, cậu phải không ngừng chăm chỉ vươn lên.
Hoa Hành nghĩ về cảnh tượng thi đại học không biết bao nhiêu lần, chờ cho ngày này thật sự đến, cậu ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Giống như một người leo lên ngọn núi cao, dọc đường đi dãi gió dầm mưa, mình đầy thương tích, đi tới kiệt sức chỉ mong một lần được nhìn thấy phong cảnh trên đỉnh núi.
Đợi đến lúc trải qua trăm khó vạn cay, đường xá mệt nhọc, hết thảy những đau đớn đều kết thúc ngay khoảnh khắc bàn chân đặt lên điểm đích.
Cậu nghĩ, hóa ra mình đã đến rồi ư.
Hoa Hành chìm trong suy nghĩ, chờ phát đề thi.
Cơm trưa ăn rau xào và cơm bình thường, buổi chiều cũng vậy, trưa ngày hôm sau cũng thế……
Cái gọi là “Chế độ ăn uống như ngày thường, không làm rối loạn dạ dày của thí sinh” linh tinh gì đó do trường học dặn dò, đều bị phụ huynh mọi nhà xem như khuôn vàng thước ngọc.
Ăn trưa xong Thúc Thần khẽ thở dài, Hoa Ánh Hà thấy vậy thì cho rằng sáng nay thi cử xảy ra chuyện gì, sợ tới mức cái chén trong tay suýt rơi xuống đất.
Không ngờ Thúc Thần nói: “Bố, cơm buổi tối nay bố đừng đụng tay vào.”
Thúc Trung Niên cười lạnh: “Chờ con thi xong rồi, ai thèm lo cho con nữa! Bố đầy việc chưa hoàn thành.”
Thúc Thần hài lòng, lại lễ phép nhìn Hoa Ánh Hà: “Dì ơi, buổi tối dì cũng trở về nghỉ ngơi đi ạ, để con mang Hoa Hành ra ngoài đi dạo.”
Hoa Ánh Hà sớm quen với đủ loại “Mang” mà Thúc Thần dành cho Hoa Hành, bà nghe thế chỉ gật đầu, không nhiều lời thêm cái gì.
Cơm nước xong xuôi hai người về nghỉ ngơi một lát, sau đó quay lại trường học thi nốt môn cuối cùng.
Thời gian đáp đề trôi qua nhanh chóng, giây phút chuông báo hiệu vang lên, Hoa Hành đứng dậy bước ra khỏi lớp trong tiếng ồn ào, giờ khắc này cậu mới bừng tỉnh phát hiện: Kết thúc rồi.
Sự nghiệp cấp ba đã đặt dấu chấm kết thúc.
Hoa Hành dường như nhớ ra điều gì, vội vã chạy xuống dưới lầu.
Chạy đến lầu hai, hành lang đầy rẫy học sinh đang cãi cọ ồn ào nhưng không có người cậu muốn tìm.
Hoa Hành vừa lôi điện thoại mở nguồn vừa đi thẳng xuống dưới.
Cậu đụng phải một vài người, cuối cùng nhìn thấy Thúc Thần đang đứng nơi lối lên cầu thang nhìn chăm chú cậu mỉm cười.
Không rõ tại sao mà Hoa Hành bỗng nảy sinh xúc động muốn rơi lệ.
Cậu nhớ lại dạo trước lúc Hoa Ánh Hà nằm viện, cậu đã về nhà thu dọn đồ đạc, vô tình gặp ông nội Hoa.
Đây là lần đầu cậu về nhà vào giờ này.
Ông nội Hoa đang dọn dẹp quầy bán bánh trứng rán, vừa trông thấy Hoa Hành liền híp mắt nhìn, sau khi rõ ràng người đến thì tráng một cái bánh trứng cho cậu, đoạn đuổi theo hỏi thăm tình hình của cậu và mẹ.
Ông nghe cậu nói có “Bạn học tốt bụng giúp đỡ” xong, liên tục cảm khái người tốt ắt được đền đáp, lại hỏi: “Đi học có cực khổ không con?”
Hoa Hành cắn miếng bánh, bánh nướng hơi lâu nên có chút lạnh, nhưng vẫn cực ngọt, cực mềm.
Cậu nghĩ, khổ, sao không khổ chứ?
Ăn mặc cần kiệm, phải nhờ có người giúp đỡ mới được đi học tiếp, áp lực như núi đè lên đỉnh đầu Hoa Hành, khiến cậu ngày đêm không dám lơi lỏng.
Mùa hè phòng học nóng giống lồng hấp, trên trần nhà vo ve toàn là muỗi, Hoa Hành thường xuyên quấn mình trong đồng phục từ đầu đến chân, cố gắng trôi qua tiết tự học, bên trong áo thun đều nóng đến ướt đẫm.
Trời đông giá rét gió lạnh, vừa ra khỏi cửa đã bị thổi không mở nổi mắt, đánh vào mặt như đ=dao cắt, mùa đông bắt đầu mấy tháng thì lỗ tai, các khớp tay của cậu sẽ bị rạn nứt da li ti.
Chẳng biết bao nhiêu buổi sáng sớm hà hơi dậm chạy đến trường giữa cái rét căm căm, vô số đêm chống chọi với cơn buồn ngủ, có thể nào không khổ đâu?
Cậu vốn cho rằng mình cứ như vậy cô đơn vượt qua toàn bộ cấp ba, nhưng rồi Hoa Hành gặp được Thúc Thần.
Từ đây về sau cậu đã nhận được rất nhiều rất nhiều sự quan tâm, tình yêu và những hồi ức tươi đẹp.
Thời điểm cậu nhìn người đối diện, hắn đang chờ cậu, khóe môi mang theo ý cười, tuấn tú tới mức làm bạn học xung quanh phải liếc mắt ghé nhìn, Hoa Hành chợt cảm thấy rưng rưng ngấn lệ.
Thật tuyệt khi cuộc sống cấp ba của cậu có thể kết thúc trong hình ảnh ấy.
Thúc Thần thấy cậu đứng im bất động, liền bước nhanh đi tới: “Sao thế em?”
Hắn nghĩ không thể nào, tiếng Anh chính là điểm mạnh của Hoa Hành, hơn nữa đề thi tiếng Anh lần này không quá khó, chủ đề bài viết trước đó hai người cũng từng viết qua.
Đương lúc Thúc Thần để suy nghĩ cao chạy xa bay, Hoa Hành bỗng nở nụ cười: “Không có gì, chỉ là khoảnh khắc em nhìn thấy anh, tự nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ.”
Cậu hơi ngửa đầu, đôi mắt được ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng nhạt, thiếu niên có nước da trắng nõn, tươi cười xán lạn trào dâng trước mắt Thúc Thần, khiến hắn không khỏi ngẩn người thất thần.
Tình cảm trong đôi mắt kia của Hoa Hành thổi quét qua làm Thúc Thần nảy sinh sự chấn động không nói thành lời.
Vài giây sau, hắn mới hoàn hồn, nhìn nụ cười của Hoa Hành còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, nói: “Anh cũng vậy.”.