Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 49
Edit: Nynuvola
Giao thừa cùng ngày, Thúc Thần nhìn dáng vẻ không dám thở mạnh của Hoa Hành, đề nghị: “Hay là để anh làm cho?”
“Không.
” Hoa Hành hít sâu một hơi, chậm rãi vươn ngón tay click mở bảng tra cứu.
Ánh mắt hai người đồng thời dừng trên màn hình di động——
“A!” Hoa Hành mừng như điên hét lên một tiếng!
Cậu ném điện thoại sang bên, ôm lấy Thúc Thần nói: “Lần thi sau chúng ta có thể ở cùng lớp rồi!”
Thúc Thần bật cười, duỗi tay xoa nắn khuôn mặt cậu: “Giỏi quá đi mất!”
Vẻ mặt Hoa Hành đều tràn ngập vui sướng, cố gắng bình tĩnh nói: “Cũng không lợi hại như vậy, hehe.
“
“Thật sự rất giỏi nha, đứng thứ 23 Nhất Trung lận.
” Thúc Thần nhéo nhéo má cậu, lại mút mút môi Hoa Hành.
“Chờ lát nữa đến bệnh viện báo tin này với mẹ em, cho mẹ em thêm vui.
“
Trong bệnh viện chỉ có bác sĩ trực ban, tuy rằng ít người hơn so với bình thường, nhưng vẫn vì bệnh nhân mà cung cấp dịch vụ chu đáo nhất.
Hoa Hành nhìn thực đơn mà y tá đưa đến, Wow lên một tiếng.
“Có thể làm hết tất cả những cái trên này sao?”
Thúc Thần nhìn cậu chớp chớp lông mi, rất muốn vươn tay chạm vào chúng: “Ừm, em muốn ăn cái gì?”
Hoa Hành nói: “Sủi cảo!”
Cậu ngẩng đầu, đôi đồng tử trắng đen rõ ràng như một bé cún con: “Có thể không anh?”
Thúc Thần nhủ thầm này có gì mà không thể chứ, cho dù bệnh viện không làm thì hắn cũng làm cho cậu ăn bằng được.
Hắn gỡ nắp bút, đánh dấu chọn trước mục sủi cảo, lại lựa thêm vài món thanh đạm, sau đó trả menu về.
Trước khi rời đi, Hoa Ánh Hà có chút ngượng ngùng hỏi hắn: “Nếu không thì cùng nhau ăn?”
“Mẹ!” Hoa Hành cắt ngang bà, “Thúc Thần cũng phải về nhà mà!”
“Ồ, mẹ hồ đồ rồi! Vậy cháu nhanh về nhà đi, dọc đường cẩn thận chút.
“
Thúc Thần mỉm cười gật đầu, đóng cửa rời khỏi trong ánh mắt lưu luyến của Hoa Hành.
Chung Bội và Thúc Trung Niên đã ngồi giữa phòng khách đợi hắn ở nhà.
Chung Bội vẫn còn mặc vest nghiêm trang, thấy Thúc Thần trở về, khuôn mặt bà lộ vẻ từ ái cười: “Về rồi hả? Chiều nay con đi đâu vậy? Mau tới đây nhìn xem, toàn là món con thích ăn đó.
“
Nói xong thì bà chuyển sang tươi cười tiếp đón Thúc Trung Niên.
Thúc Thần rét lạnh không thôi, hắn nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn không thể hiểu nổi sự bình yên giả tạo này của Chung Bội là dùng tiêu chuẩn nào để làm bộ làm tịch.
Có cái gì quan trọng đâu chứ?
Thúc Trung Niên đại khái cũng cùng chung suy nghĩ.
Ômg không nói một lời đứng lên, đi đến bàn ăn ngồi xuống, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Thức ăn trên bàn Thúc Thần vừa nhìn liền biết là gọi giao tới cửa.
Trông qua thì phong phú đấy, nhưng hắn chẳng có lấy một chút tâm trạng ăn uống.
Hắn nghe Chung Bội nói, cảm giác ngữ điệu kia xa vời với hắn vô cùng.
Trong đầu hắn lúc này đều là thanh âm của Hoa Hành, gương mặt vui vẻ của cậu, ánh mắt nhìn hắn giống đang nhìn một con chó nhỏ.
“Thúc Thần! Mẹ hỏi con, tại sao con không trả lời? Cơm nước xong chúng ta ——”
“Không muốn.
“
Bàn tay cầm thìa của Chung Bội dừng giữa không trung.
Bà thẳng băng nhìn qua, trước khi bà mở miệng rít lên với Thúc Thần rằng “Con nói cái gì?”, hắn nhanh chóng lại lặp lại một lần: “Cho dù mẹ muốn làm gì thì con cũng không muốn.
Con muốn đi gặp bạn học.
“
Chung Bội đột nhiên đứng lên, cái ghế dựa bị bà hất đẩy ra sau phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.
Bà ném chiếc thìa đi, gào lên: “Con định đi đâu? Hôm nay là đêm giao thừa! Con không ở nhà với bố mẹ mà đòi đi đâu giờ này! Gặp bạn học nào? Bạn học kiểu gì mà con muốn gặp vào đêm 30? Đưa số điện thoại của nó đây! Không cho phép đi!”
Thúc Thần nghe bà gào to, nội tâm cực kỳ bình tĩnh.
Hắn nói: “Mẹ, mẹ có từng nghĩ đến một vấn đề hay không?”
Chung Bội nhìn hắn.
“Con cũng là con người, mẹ.
Chân của con, con muốn đi chỗ nào, không cần mẹ phải quyết định thay.
“
Nói xong, thừa dịp Chung Bội chưa kịp phản ứng lại, Thúc Thần thả nhẹ bước chân ngay trước ánh mắt kinh ngạc của bà rời khỏi cửa.
Thời điểm hắn sắp tới bệnh viện, Thúc Trung Niên gọi điện cho hắn: “Đến rồi sao?”
“Đến rồi ạ.
” Thúc Thần đưa tiền cho tài xế taxi, vừa xuống xe liền đi thẳng về phía tòa nhà bệnh nhân.
“Bố, con xin lỗi, con chuồn trước.
“
Thúc Trung Niên ở đầu dây bên kia chua xót “Ha” một tiếng, sau đó nói: “Không sao, bố cũng đi luôn rồi.
“
Thúc Thần nhất thời không nói gì.
Cúp điện thoại, hắn thấy Chung Bội đăng lên vòng bạn bè: Tân niên vui sướng, toàn gia hạnh phúc!
Kèm theo ảnh chụp hắn và Thúc Trung Niên đang ngồi cạnh mâm cơm.
Thúc Thần nhìn thoáng qua xong liền tắt máy, nhét vào balo.
Hoa Hành cùng mẹ ở trong phòng bệnh xem xuân vãn, sau khi trời tối dần, tinh thần Hoa Ánh Hà trở nên mơ màng, bà thúc giục Hoa Hành đi nghỉ ngơi.
Hoa Hành nghĩ thầm vẫn còn sớm, nhưng thấy mẹ mình hơi mệt mỏi cho nên tắt TV, đỡ bà nằm xuống, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi cửa.
Vừa xoay người lập tức bị dọa hoảng sợ.
“Thúc Thần! Sao anh lại ở đây?!”
Thúc Thần mặc áo khoác bông màu đen, người khác mặc đồ kiểu này trông sẽ rất mập mạp nhưng khoác trên người hắn lại vô cùng ôm dáng.
Hắn giang hai tay: “Không muốn gặp anh?”
Hoa Hành “Bụp” một tiếng nhào vào lòng hắn, tựa như một đứa trẻ con.
“Sao anh tới đây thế?!”
Thúc Thần kéo cậu đi thẳng đến thang máy lên trên rồi quẹo vào một căn phòng.
“Đây là đâu, Thúc Thần, anh dẫn em —— Ưm!”
Hoa Hành còn đang nhìn đông nhìn tây, người đã bị Thúc Thần ấn ở trên cửa lấp kín môi.
Thúc Thần cắn thật sự dữ, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm Hoa Hành, đoạt lấy không khí trong miệng cậu, bàn tay luồn vô trong quần áo Hoa Hành, xoa nắn da dẻ mịn màng, tư thế như muốn lột trụi cậu.
Hoa Hành tránh né vài cái nhưng Thúc Thần chẳng hề buông lơi, chỉ đành phải chờ tới khi hắn buông cậu ra, mới điên cuồng thở dốc hỏi: “Anh, anh muốn làm gì?”
Thúc Thần nhìn thẳng mắt cậu: “Em không phải hỏi anh trở về làm gì sao?”
Hoa Hành nhìn hắn, nhẹ nhàng co rụt một chút.
Thúc Thần dùng lực bồng Hoa Hành lên, đi về phía giường: “Anh đây trở về chịch em, tự em nghĩ thử xem, bao lâu rồi chúng ta không làm! ! “
Hoa Hành bị hắn thả xuống giường, luống cuống tay chân bắt lấy tay Thúc Thần: “Từ từ đã, đây là đâu? Anh đừng kéo quần áo em!”
Thúc Thần giữ chặt rồi lột áo ngoài Hoa Hành ra, đoạn quay sang cởi áo bông của mình: “Là phòng nghỉ chuyên dụng của bác sĩ Hồ, yên tâm nơi này không có camera.
“
Hoa Hành cố gắng bảo vệ quần áo trên người, kinh ngạc nói: “Chuyện này làm sao có thể? Anh buông em ra, đừng náo loạn ở đây!”
Thúc Thần banh chân cậu, cách lớp quần áo không ngừng cọ xát giữa hai chân Hoa Hành, cậu lập tức cảm nhận được hình dáng của đồ vật đang phấn chấn chờ xổ lồng kia.
“Sao lại phải đợi?” Thúc Thần hỏi.
“Vì chuyện này mà anh còn cãi nhau một trận với mẹ, đêm 30 gió lạnh thấu xương chạy khỏi nhà tìm em, giờ em định cứ thế từ chối anh?”
Động tác của Hoa Hành dừng lại: “Không phải, em! ! “
Thúc Thần nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng, nắm áo len bên trong lột xuống.
Hắn choàng lên người Hoa Hành, ném quần áo sang bên, cũng cởi sạch đồ lót màu đen thuần, sau đó dùng nó cột hai tay cậu ra đằng sau.
Hoa Hành tức khắc trở nên bất an: “Thả em ra! ! “
Chỉ là thanh âm xin tha của cậu vừa nhẹ lại mềm, giống hệt một bé mèo nhỏ đang làm nũng người.
Thúc Thần cởi quần áo của hắn, bật mở điều hòa quỳ gối trên giường, phơi bày toàn bộ hàng họ đã thẳng tắp cứng rắn của mình cho Hoa Hành xem.
“Anh nghẹn lâu như vậy, em ngay cả sờ nó một chút cũng không chịu.
“
Hoa Hành bị trói hai tay: “! ! “
“Có điều chẳng sao cả, để anh tự xử vậy.
“.