Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 40
Edit: Nynuvola
Vì tránh cho Thúc Thần thật sự lôi kéo cậu làm gì đó không thể cho người khác nhìn thấy, Hoa Hành lắc người né sang một bên, cảnh giác giữ khoảng cách với Thúc Thần.
Hắn bật cười, không trêu chọc cậu nữa, vui vẻ nằm lại trên giường.
Nói ra những lời này đơn giản hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Không, không phải đơn giản, mà là sự tồn tại của Hoa Hành làm hắn thoải mái khi thổ lộ ra như vậy.
Ngoại trừ cậu, không còn bất kỳ người nào nữa.
Thấy Thúc Thần ngã lên giường, Hoa Hành hơi lo lắng nhích lại gần.
Tầm mắt Thúc Thần đang nhìn lên phía trên chợt xuất hiện một khuôn mặt, hắn xoay người ngồi dậy, dọa Hoa Hành giật cả mình.
Cậu hỏi: “Làm cái gì vậy?!”
Thúc Thần đáp: “Ngắm cậu.”
Hoa Hành: “Ngắm tôi làm gì?”
Thúc Thần: “Cậu đáng yêu lắm.”
Hoa Hành không trả lời, trong đáy mắt mang theo ý tứ không thể diễn tả kèm theo sự ngượng ngùng.
Thúc Thần phát hiện ra cậu quả thật rất ít khi được khen, cho nên chỉ cần nói một chút lời hay lập tức xấu hổ, thậm chí có phần lúng túng không biết làm sao.
Có lẽ bởi vì trước đây không có mấy người khen cậu.
Nghĩ đến đây, hắn âm thầm quyết định về sau sẽ khen cậu nhiều hơn.
Trong phòng im lắng, cả hai đều không mở miệng, bụng Hoa Hành lại bất chợt phát ra tiếng “Ọc ọc”.
Hoa Hành càng thêm quẫn bách.
Thúc Thần cười rộ lên, hai người thay giày xong, hắn liền nắm tay cậu ra cửa.
Hoa Hành đến thang máy mới phát hiện bản thân đang ở lầu 27, hơi chấn động.
Sau khi bước khỏi toàn nhà nội trú, luồng không khí trong lành lập tức ùa vào mặt, hòa tan mùi thuốc khử trùng quanh quẩn chóp mũi mà bệnh viện lưu lại.
Trên bầu trời xanh nhạt, lác đác vài chùm mây trắng lơ lửng.
Nhà ăn của bệnh viện được trang hoàng sang trọng, nhà hàng buffet cũng vậy, khu vực ăn uống chung bao quanh bởi hàng rào gỗ màu nâu nhạt, mặt đất trồng nhiều cây xanh.
Ở giữa đặt những chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng và ghế sofa xanh lá, trông rất dễ chịu.
Hoa Hành vốn không có cảm giác ăn uống, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này bỗng bất giác nảy sinh một loại suy tưởng gọi là “Ăn cơm ở đây hẳn sẽ rất dễ chịu”.
Nhưng đó là lúc chưa xem bảng giá, xem xong cậu chỉ muốn xoay người bỏ chạy mà thôi.
Thúc Thần tựa hồ biết rõ cậu đang nghĩ gì, trực tiếp cầm hai cái khay, đi đến chiếc bàn dài trải ngập đồ ăn, không hề lưỡng lự lấp đầy từng món một vào tay Hoa Hành.
Môi Hoa Hành giật giật, cuối cùng vẫn không mở miệng cãi lại, đi theo hắn quẹt thẻ.
Không có ai thanh toán ở đây cả, Thúc Thần đặt khay lên, máy móc sẽ tự động phân chia giá cả.
Sau khi ngồi xuống, cậu đánh giá phần cơm trước mặt.
Một chén cơm, hai dĩa thịt, còn có một chén rau chay và canh sườn.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào mặt cơm trong suốt, làm lấp lánh ấy miếng thịt hấp dẫn, thoạt nhìn cực kỳ ngon lành.
Thúc Thần hỏi: “Sao cậu không ăn? Có món nào không thích hả?”
Hoa Hành rũ mắt xuống: “Quá nhiều.”
Thúc Thần buông đũa, bình tĩnh nói: “Cậu biết bao lâu rồi cậu chưa ăn cơm không?”
Hoa Hành sửng sốt, không biết đáp trả ra sao, càng không không dám phản bác.
Thúc Thần nhớ tới ngày trước mỗi khi cậu đi nhà ăn cũng không dám gọi món thịt, khe khẽ thở dài.
Ánh mắt hắn đảo qua cổ tay gầy nhỏ của cậu, thấp giọng nói: “Mau ăn đi.”
Đôi mắt Hoa Hành hơi ướt, không biết vì bữa ăn ngon, hay vì những chuyện khác.
Cậu gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Kết thúc bữa cơm yên tĩnh, Hoa Hành thật sự no.
Mấy món nhà ăn làm rất ngon, ngay cả cơm cậu cũng ăn sạch sẽ, cuối cùng uống hết canh sườn hầm bí đao ngọt thanh, cậu dựa lưng vào ghế sofa, hiếm khi lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Hoa Hành ăn uống vô cùng hài lòng, mà Thúc Thần nhìn cậu càn quét sạch sẽ đồ ăn càng hài lòng hơn.
Đợi ăn uống xong xuôi, Hoa Hành rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Tôi có thể đi gặp mẹ được không?” Chưa đợi Thúc Thần trả lời, cậu đã nhanh chóng bổ sung: “Không được cũng không sao, không có việc gì.”
Thúc Thần thấy dáng vẻ mong chờ và lo lắng của cậu, mang theo ánh mắt cẩn thận dè dặt, trong lòng mềm nhũn, nói: “Không thể đi vào nhưng đứng bên ngoài nhìn vẫn được.”
Đôi con ngươi ảm đạm của cậu nháy mắt sáng lên.
Hoa Ánh Hà đang nằm trên giường, tóc cạo sạch, trên trán quấn băng gạc, mặt nạ dưỡng khí che hết mặt nên không trông thấy rõ.
Hoa Hành áp mặt vào cửa kính, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bà, từng giọt nước mắt to tích tụ lại lặng lẽ rơi xuống.
Thúc Thần bèn dẫn cậu đến phòng khám của bác sĩ, để cậu tự mình lắng nghe kết quả phẫu thuật.
Hoa Hành xem không hiểu phim chụp và thuật ngữ y khoa, nhưng cậu nghe được mấy câu tổng kết của bác sĩ: “Chờ người bệnh tỉnh dậy sẽ ổn, không có gì nghiêm trọng.”
Hoa Hành yên lặng đứng dậy, kéo ghế đứng ra cúi đầu trước mặt bác sĩ.
Buổi chiều, trong phòng bệnh.
Thúc Thần lột quýt, thong thả chậm rãi xé đi lớp vỏ bên ngoài rồi ném đi.
Trong suốt quá trình này, hắn đều liên tục liếc qua Hoa Hành đang ngồi trên giường, dáng vẻ cậu dường như chất đầy tâm sự nặng nề.
Hoa Ánh Hà bình an qua cơn nguy hiểm, hiểu lầm giữa cậu và hắn cũng đã hóa giải, cậu còn lo lắng điều gì?
Thúc Thần thở dài.
Cả ngày hôm nay hắn vẫn luôn thở dài.
Bởi vì hắn biết Hoa Hành nghĩ gì.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, vươn tay nhéo nhéo hai cái má mềm mại buộc cậu phải quay sang nhìn mình.
Thúc Thần nhẹ giọng nói: “Cậu có phải còn chuyện muốn hỏi tôi không?”
Hoa Hành nhìn hắn, trong mắt đầy ắp thiên ngôn vạn ngữ, nặng trĩu như núi.
Thúc Thần nghĩ nghĩ, nói: “Tôi có vấn đề này hỏi cậu, nếu giả sử người bệnh nằm trên giường là bố tôi, người không có tiền là tôi, trong khi cậu có năng lực giúp đỡ tôi, cậu sẽ làm thế nào?”
Hoa Hành không dự đoán được Thúc Thần sẽ nói vậy, ngơ ngác nhìn hắn.
Thúc Thần chờ một lúc, nhắc nhở: “Cậu nói xem, cậu sẽ làm gì?”
Hoa Hành giống như đột nhiên bừng, lo lắng không yên mở miệng: “Tôi ——”
Thúc Thần đưa tay nắm cằm cậu, ngón cái đè lên môi Hoa Hành: “Không cần trả lời, tôi chỉ hy vọng cậu hiểu rằng, bất kể ai trong hai người chúng ta gặp chuyện, người còn lại sẽ cố gắng hết mình giúp đỡ.
Cậu gặp vấn đề, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Hoa Hành đáp: “Nhưng mà tôi——”
Thúc Thần nói: “Cậu cảm thấy cậu bỏ ra ít, không công bằng?”
Hoa Hành khổ sở gật đầu: “Sau này tôi sẽ bù thêm.”
Thúc Thần cười, thả lỏng cằm, chuyển sang nhéo mặt cậu: “Khoan hẵng nói đến chuyện đó.
Hoa Hành, cậu nghĩ về cái này trước đã, dạo mà chúng ta mới quen biết nhau, cậu có cái gì, có thể cho tôi cái gì?”
Hắn kề sát lại gần, tiếng hít thở quanh quẩn khiến hai người đều có thể nghe thấy rõ, đôi mắt cùng phản chiếu hình dáng của đối phương.
“Cậu biết tôi không có ý gì khác.
Lúc ấy, trước yêu cầu đầy thô lỗ và tổn thương của tôi, cậu vẫn mang mọi thứ mình có trao cho tôi.
Nhưng tôi đã cho cậu được cái gì? Dẫn cậu đi ăn? Hay là dạy cậu học? Những thứ kia liệu có thể so sánh nổi với cậu sao? Cậu cảm thấy nó công bằng ư?”
Hoa Hành choáng váng.
Thúc Thần tiếp tục: “Không công bằng chút nào.
Tôi cảm thấy không thể tính toán như thế được, có điều cũng không thể dựa theo tiêu chuẩn của cậu mà cân nhắc.
Cậu sẽ tính toán tiền bạc với mẹ mình sao? Chắc chắn là không, cậu chỉ biết bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu mẹ.
Vậy thì vì sao cậu còn muốn so đo với tôi về vấn đề này? Tình cảm giữa chúng ta chẳng lẽ còn phải cần tới tiền để tính toán thiệt hơn?”
Hắn thậm chí không cho Hoa Hành cơ hội cãi lại: “Hãy quên mấy thứ kia đi Hoa Hành.
Cậu chỉ cần nhớ kỹ, cậu cho tôi những gì cậu có, tôi cũng cho cậu những gì tôi có, đây mới là công bằng.
Cậu không nợ tôi gì cả.”
Nước mắt rưng rưng nơi khóe mi cậu trực rơi.
Thúc Thần cười: “Hay là nói theo cách khác nhé? Chúng ta ở bên nhau, đã xem như người một nhà rồi, anh chăm sóc em là chuyện nên làm.
Em có đồng ý, đồng ý để anh dùng thân phận người nhà bên em từ nay về sau, quan tâm chăm sóc em được không?”
Hoa Hành ngây ngốc nhìn hắn, bất chợt “Òa” lên nhào vào lồng ngực hắn, nắm cổ áo Thúc Thần khóc nức nở.
Những câu nói của hắn đã đánh sâu vào nhận thức của cậu, khó mà miêu tả thành lời, trái tim vỡ nát giống như vừa tạo thành một lỗ hổng lớn, tình cảm tuôn trào phảng phất dòng nước che trời lấp đất ùa đến, dịu dàng bao bọc lấy cậu, nâng cậu lên cao, cũng đưa cậu rời khỏi mảnh đất đầy rẫy tổn thương.
Thanh âm nức nở của cậu làm mấy y tá ngoài hành lang giật mình, Thúc Thần âm thầm vẫy tay, đối phương liền khép cửa lại rời đi.
Hoa Hành nằm nhoài trong vòng ôm của hắn òa khóc, tựa hồ một người lang thang ở bên ngoài rất lâu cuối cùng tìm thấy đường trở về nhà.
Hắn lẳng lặng ôm cậu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Hoa Hành, để cậu trút bỏ toàn bộ cảm xúc.
Một lúc sau, tiếng khóc dần nhỏ đi.
Cậu nhận lấy khăn giấy lau mặt, nghẹn ngào bảo: “Em…!Tiền lương sau này của em, ngoại trừ cho mẹ, tất cả đều đưa anh.”
Thúc Thần đợi nửa ngày mới nghe thấy Hoa Hành mở miệng nhưng chỉ có mỗi một câu đó, không bày tỏ ý kiến gì, kéo hộp khăn giấy qua lau mặt cho cậu.
Viền mắt Hoa Hành đỏ bừng giống thỏ con, mũi cũng hồng hồng, cả khuôn mặt dính nước mắt, nhưng đối với Thúc Thần càng thêm đáng yêu, hận không thể ghé sát thơm cậu mấy cái.
Hắn nghĩ bụng, muốn trả không phải không thể.
Cậu nợ hắn nhiều một chút, sau này càng không có cách nào rời khỏi hắn nữa..