Vọng Thần Hoa

Chương 29


Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 29


Edit: Nynuvola
Khi Thúc Thần lao vào phòng ngủ, nhìn thấy Hoa Hành đang cực kỳ sợ hãi đứng góc giường ôm gối đầu, như con chìm sợ cành cong nhìn thứ bên cạnh giường.
Thấy được Thúc Thần thì cậu đã sắp khóc tới nơi, giọng nói cũng run rẩy: “Đây là cái gì?! Thúc Thần! Sao nhà cậu lại có cá sấu hả?!”
Ban nãy hắn cho Lily ăn xong quên đóng cửa, chột dạ sờ mũi: “Đây là thú cưng của tôi.”
Hắn ngồi xổm xuống đi, gọi “Lily”, con cá sấu ngẩng đầu, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Thúc Thần cảm giác lông khắp người Hoa Hành xù lên, liền chạy đi lấy một cái khăn bông về, phủ lên đầu cá sấu.
Sự hoảng sợ của Hoa Hành nhanh chóng chuyển thành hành động thực tế đóng chặt cửa phòng, Thúc Thần bất đắc dĩ dùng khăn bọc Lily trở về, đồng thời đóng cửa kỹ.
Hoa Hành dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Lúc cậu vừa tỉnh ngủ bỗng trông thấy đôi mắt của Lily ngay mép giường, cái miệng kia to rõ, hàm răng nanh sắc bén sáng lóa, giây phút đó Hoa Hành những tưởng đang có mặt trong hiện trường phim kinh dị.
Thúc Thần nhận ra ý muốn trách cứ từ cậu, hắn tiến lại ngồi ở mép giường, giải thích: “Tôi đã nuôi nó từ khi bé, tính công kích của Lily không cao.

Thường ngày tôi đều nhốt nó trong phòng, lúc nãy cho ăn quên đóng cửa, tôi cũng ngờ nó sẽ chạy ra.”
Hoa Hành ngồi trên giường ôm gối đầu, bình tĩnh hơn rất nhiều: “Vì sao gọi là Lily?”
Thúc Thần bật cười: “Bởi vì là một cô cá sấu.”
Hoa Hành trăm triệu lần không ngờ rằng hắn lại có thể nuôi thứ khủng bố như vậy trong nhà, hoang mang hỏi: “Cậu thích cá sấu?”
Thúc Thần trầm ngâm một lát không trả lời, Hoa Hành mẫn cảm phát giác hắn không muốn đề cập đến chủ đề này, bèn lơ đãng nói: “Tôi ngủ bao lâu thế? Mấy giờ rồi?”
Sắp 10 giờ.
Cậu dịch đến gần chỗ Thúc Thần ngồi, hắn lạnh nhạt hỏi: “Cậu còn muốn về nhà hả?”
Hoa Hành đáp: “Nếu tôi không về, mẹ tôi sẽ lo lắng.”
Tuy Hoa Ánh Hà có thể không về nhà, nhưng bà biết ngoại trừ về nhà Hoa Hành không còn chỗ nào khác để đi, lỡ như phát hiện cậu không về, chắc chắn sẽ sốt ruột.
Thúc Thần đưa di động qua: “Vậy cậu nói với dì một tiếng, bảo trường tổ chức đại hội thể thao nên ở nhà bạn học chơi mấy ngày.”
Hoa Hành không chống lại được sự dụ dỗ của việc “Ở chung một chỗ với Thúc Thần”, bấm số của Hoa Ánh Hà, giải thích đơn giản xong cúp mấy, vẻ mặt thần kỳ.
Thúc Thần: “Vẻ mặt này là sao?”
Hoa Hành chớp mắt: “Tôi lớn đến từng này, đây lần đầu tiên buổi tối không về nhà.”

Thúc Thần thuận miệng nói: “Vậy cậu bảo vậy mẹ cậu vẫn tin?” Nói xong hắn mới ý thức được không đúng, còn chưa kịp sửa lời đã nghe thấy Hoa Hành trả lời: “Mẹ tôi rất tin tưởng tôi, tôi nói gì bà cũng tin.”
Thúc Thần có chút bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng mẹ Hoa Hành sẽ mặc kệ cậu.
Hoa Hành nhỏ giọng nói: “Vậy giờ chúng ta làm gì đây?”
Qua vài giây sau hắn mới phản ứng: “Tôi trong mắt cậu cầm thú như thế à?”
Hoa Hành: “……”
Thúc Thần: “Còn buồn ngủ? Muốn ngủ tiếp hay không?”
Hoa Hành lắc đầu, hiện tại cậu rất tỉnh táo.
Thúc Thần suy tư một lát, lấy sổ ghi chép môn toán cho cậu xem.
Hoa Hành trân trọng nhận lấy, mở ra tựa vào đầu giường đọc.
Ghi chép toán của Thúc Thần không giống người thường, tựa hồ dựa theo lối tư duy logic của hắn phân tích và rút ra những trọng điểm kiến thức, đưa về phù hợp nhất, đối với một người theo sát giáo viên từng bước như Hoa Hành mà nói, nó tương đương cho việc thay đổi góc độ nhìn nhận vấn đề.
Hoa Hành xem vô cùng nghiêm túc, những chỗ không hiểu còn khiêm tốn thỉnh giáo.
Chờ cậu bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài Thúc Thần mới giơ tay rút cuốn vở, dắt Hoa Hành đến phòng vệ sinh, dùng nước ấm lau sơ người cậu.
Tắm táp là khởi nguồn lửa dục, Hoa Hành không mặc gì ngồi bên phòng tắm, tùy ý để hắn xả nước, cẩn thận tránh né vết thương trên chân cậu.
Mắt Hoa Hành đỏ bừng, không biết do xấu hổ hay nóng.
Lát sau, cậu nhắc: “Cậu cứng rồi.”
Thúc Thần ngoảnh mặt làm ngơ.
Hoa Hành rũ mắt, đột nhiên mở miệng: “Tôi có thể dùng tay.”
Thân trên của hắn trần trụi, chỉ mặc mỗi chiếc quần thể thao, vừa nghe vậy liền ngẩng đầu cảnh cáo nhìn cậu.
Hoa Hành càng không biết sống chết: “Dùng miệng cũng được.”
Thúc Thần lạnh lùng nói: “Đứng dậy!”
Dứt lời lập tức đuổi cậu ra phòng tắm, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Hoa Hành trở lại phòng ngủ, phát hiện ngoài quần áo còn có quần lót mới tinh, số đo này là chuẩn bị cho cậu.
Cậu đột nhiên nhớ tới lúc nãy hắn có ra ngoài một chuyến, là đi mua thứ này sao?
Hoa Hành thất thần siết chặt vải dệt mềm mại, nghĩ bụng ban nãy khi lau người đã xin hắn ở lại nhưng cuối cùng vẫn bị Thúc Thần từ chối.

Cho tới nay, Thúc Thần luôn chăm sóc cậu, có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, quan tâm mọi lúc.
Chờ hắn người ngợm vương đầy hơi nước trở về, thấy Hoa Hành đang ngồi trên mép giường ngẩn người.
Sau đó hắn đi qua, hai người cùng nhau đổi khăn trải giường và vỏ chăn.
Hoa Hành: “……”
Cậu cuối cùng cảm nhận được một chút tâm tình vi diệu của bạn cùng lớp khi bị Thúc Thần ghét bỏ.
Cả hai nằm xuống, Hoa Hành tinh thần phấn chấn, mở to đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng có vô số lời muốn nói.
Cậu muốn hỏi Thúc Thần tại sao lại quan tâm mình, mang một người dơ dáy về nhà, có phải cũng có chút thích cậu không.
Trong đêm tối yên tĩnh, Hoa Hành không an phận nhích tới nhích lui, Thúc Thần nhắm mắt nói: “Không buồn ngủ?”
Tấm rèm màn của hắn che đi ánh sáng, cậu giống như mù đường, chỉ có thể nhìn chăm chú vào khoảng đen đặc nơi Thúc Thần nằm, củng cố dũng khí hỏi: “Thúc Thần, tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?”
Thúc Thần hơi ghé gần vào, nhấc chân kẹp đùi cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đừng lộn xộn nữa, cẩn thận đụng tới miệng vết thương.”
Hai người đều mở mắt trong bóng tối, mặc dù không nhìn thấy gì cả.
Kết quả Thúc Thần nói: “Ngủ đi.”
Ngày hôm sau lúc cậu tỉnh dậy, phòng trong vẫn đen thùi lùi.
Hoa Hành ở nhà toàn là nhờ tiếng đồng hồ báo thức réo vang trời nhắc nhở mới khó khăn rời giường được.

Cho nên lúc này đây cậu ngủ đã đời một giấc tỉnh lại thì cực kỳ bối rối.
Cậu sột soạt nhảy xuống giường kéo tấm rèm ra một chút, thấy ánh mặt trời bên ngoài đã lên cao.
Hoa Hành trở nên lo lắng, nhảy về giường lay tỉnh Thúc Thần.
Lông mi hắn nhíu chặt, vươn cánh tay màu lúa mạch ra, ấn Hoa Hành vào lại trong chăn.
Đôi mắt kia cũng không thèm mở: “Tối hôm qua tôi đã xin nghỉ với lão Hà rồi.”
Hoa Hành nằm nghiêng trên gối đầu, cách Thúc Thần rất gần.
Bức màn bị kéo ra một góc, ánh sáng theo đó chiếu vào, soi tỏ đường nét rõ ràng trên khuôn mặt của hắn.
Hoa Hành luyến tiếc phá vỡ sự ấm áp này, chỉ nhìn thật lâu, mãi đến khi không nín được nữa mới chạy vô phòng vệ sinh.

Thúc Thần rời giường không thấy người đâu, liền đi rửa mặt trước.
Bên cạnh chiếc bàn chải đánh răng màu xanh của hắn đặt một chiếc ly, bên trong là bàn chải đánh răng màu hồng cùng kiểu, lúc đó mua hai cái chung một hộp, hiện tại được Hoa Hành sử dụng rất phù hợp.
Quay ra phòng khách, hắn ngửi thấy một mùi hương.
Hoa Hành mặc đồ của hắn, ống quần cuốn lên hai lần, đồ cậu mặc to rộng, đứng đưa lưng về phía Thúc Thần.

Hoa Hành cởi tạp dề treo lên, vừa xoay lại đúng lúc trông thấy hắn, liền nở một nụ cười: “Đang định gọi cậu dậy đó.”
Phòng trọ của Thúc Thần nằm ở tầng cao, ánh sáng cực kỳ tốt, Hoa Hành đứng nơi ấy, trắng đến phát sáng, lần đầu tiên hắn cảm thấy rốt cuộc căn nhà lạnh như băng này có chút hương vị con người.
Hắn đi qua ngồi xuống: “Nấu gì vậy?”
Hoa Hành đáp: “Mì.”
Cậu thích ăn mì, vừa rẻ vừa ngon mà lại dễ bảo quản.
Mỗi khi Hoa Ánh Hà không có nhà, cậu luôn nấu mì tự ăn.
Thúc Thần thổi thổi hơi nóng, gạt trứng gà sang bên, cuộn mì nóng hầm hập nếm thử một miếng.
Hoa Hành có chút thấp thỏm, lo lắng vị thiếu gia này coi thường tay nghề của mình.
Kết quả Thúc Thần chân thành đánh giá nó ngon, còn nể tình ăn sạch cả nước lẫn cái.
Ăn xong Thúc Thần dạy Hoa Hành bỏ chén vào máy rửa.

hai người đứng trong phòng bếp, đều hơi không biết tiếp theo nên làm gì.
Hoa Hành thử hỏi: “Tôi có thể đi nhìn Lily được không?”
Đến lúc Thúc Thần mở cửa, Hoa Hành lại sợ hãi không dám bước vào, từ hôm qua tới giờ trong lòng cậu còn sợ.
Thúc Thần liền đẩy hết cánh cửa ra, bảo Hoa Hành nhìn vô trong.
Toàn bộ căn phòng này đều là địa bàn của Lily, được trải thảm cứng màu xanh đậm, bên trong có một hồ bơi màu hồng phấn rất lớn, là loại có thể di chuyển được, giống như hồ bơi gia dụng hoặc dùng ở công viên giải trí ngoài trời.

Phía sau đặt một cái máy màu đen.
Hoa Hành hỏi: “Vì sao lại là màu hồng phấn.”
Thúc Thần trả lời: “Màu đó hợp với nó.”
Hoa Hành lộ ra vẻ mặt cạn lời.
Chỗ cái đèn bên kia căn phòng, Lily đang nằm bò dưới đèn.
Hoa Hành xem xét nó một lúc nhưng Lily vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn rất giống một bức tượng điêu khắc.

Thúc Thần cười hỏi: “Có phải giống đồ giả lắm không?”
Hoa Hành gật đầu.
Nếu không phải ngày hôm qua gặp được cá sấu sống, chỉ sợ cậu vẫn còn cho rằng đây là mô hình.
Thúc Thần dẫn cậu đi sâu vào trong: “Nó vậy đấy, phần lớn thời gian đều không nhúc nhích.”
Hoa Hành hiếu kỳ hỏi: “Nó ở đó làm gì?”
“Đây là đèn phơi.” Thúc Thần nói, “Không tiện đưa nó đi phơi nắng nên chỉ có thể dùng bộ đèn phơi này thay thế.”
Hoa Hành lại hỏi: “Mấy cái máy móc kia dùng làm gì?”
“Lọc nước, đồng thời cung cấp nước nóng.

Nếu không thay nước, chỉ cần hai ba ngày sau bể sẽ cực kỳ dơ.

Cái máy này có thể rút nước ra, lọc bớt vật bẩn rồi xả nước ấm vào lại, dùng khá ok, mỗi tội Lily giỏi phá hoại, luôn cắn hư mấy cái ống.”
Hoa Hành nói: “Cậu nuôi nó rất nghiêm túc.”
Trong lúc bọn họ tán dóc, Lily vẫn nằm dưới đèn.
Hoa Hành đánh giá: “Nó thật sự giống đồ giả.”
Thúc Thần ngồi xổm xuống, giơ tay giữ chặt cái đuôi gai cứng của Lily, một tay bế nó lên, đưa lại gần cho cậu xem.

Bước chân Hoa Hành hơi loạng choạng lùi về sau.
Thúc Thần nói: “Nó vừa mới ăn no, rất ngoan, sẽ không cắn loạn người, cậu đừng sợ.”
Hoa Hành dán lưng vào bức tường, nhìn hàm răng nhọn kín kẽ của Lily lộ ra bên ngoài, cảm giác những lời hắn nói không thuyết phục tí nào.
“Thế nếu nó ăn chưa no thì sẽ cắn người lung tung đúng không?”
Vừa dứt lời, cái đầu Lily đang tựa vào vai Thúc ngúng nguẩy, Hoa Hành cũng run bắn theo.
Thúc Thần nghĩ nghĩ: “Lúc đầu cũng có cắn người, tôi bị nó cắn nhiều lần rồi, còn may là không đến nỗi tàn tật.”
Hoa Hành: “……”
============
【Tác giả nhắc nhở: Tiểu thuyết không phải hiện thực, xin đừng chăn nuôi cá sấu, cực kỳ cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, nhớ nha!】.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.