Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 26
Edit: Nynuvola
Khi cả hai thu dọn đồ đạc và quay trở lại sân vận động thì đã muộn.
Phần lớn mọi người đều đang ở căng tin, cũng có vài người về nhà, đại hội thể thao trong trường thường không quản lý nghiêm ngặt, còn suy nghĩ đến những học sinh tham gia thi đấu cần phải nghỉ ngơi.
Ngày mùa đông ngắn ngủi, bầu trời không còn sáng sủa như ban trưa, có chút xám xịt u ám.
Một trận gió buốt thổi quá, Hoa Hành hơi co rụt người lại.
Chiếc áo khoác đồng phục của Thúc Thần đã dơ đến mức không nhìn nổi bị nhét trong cặp, hắn chỉ mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, áo ngắn tay bên trong, áo len đã cởi ra lúc thi đấu.
Hoa Hành cố gắng rụt cổ, dường như chỉ cần làm như vậy sẽ không lạnh nữa: “Cậu lạnh không?”
Thân thể Thúc Thần khỏe mạnh, thản nhiên đối diện với gió lạnh, hắn đứng tại chỗ, mày nhíu chặt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoa Hành: “Không lạnh, đi ăn cái gì đi.”
Ngoài cửa sổ căng tin như vừa bị châu chấu đột nhập qua, không có lấy một ngọn cỏ.
Thúc Thần đi vào tận trong cùng, nói bác gái nấu cho hai bát mì.
Vì để không lãng phí đồ ăn thừa buổi trưa, nhà ăn sẽ lấy lại rau dưa xào chung với mì, dành cho những người đến muộn hoặc không muốn ăn cơm.
Lúc đầu đa số mọi người đều lộ rõ vẻ không thích, nhưng sau này phát hiện ăn rất ngon, vừa nóng vừa thơm.
Quả nhiên là bản chất của con người……!
Thúc Thần cầm một bát, Hoa Hành vội vàng nhận lấy, ngón tay lạnh lẽo thoáng chốc chạm vào hắn.
Thúc Thần lại nhăn mi.
Sợi mì trắng như tuyết sôi ùng ục trong cái niêu nhỏ, mặt trên là một phần rau củ phong phú, dưới còn đệm thêm một muỗng thịt gà bự, thơm phức.
Khuôn mặt của Hoa Hành bị hơi nóng phủ lên, không còn cứng đờ như hồi nãy.
“Uống canh trước đã.” Thúc Thần đưa chén qua, không đợi Hoa Hành kịp làm gì đã nhét vào trong tay cậu.
Lúc Hoa Hành rời sân vận động, cậu vừa lạnh vừa đói, bưng chén ngay cả cảm ơn cũng chưa nói đã ngửa mặt uống sạch một hơi, cuối cùng cảm thấy bản thân sống lại.
Cậu lấy đũa cuộn mì lên thành một ống, cái câu Cẩn thận kẻo nóng của Thúc Thần còn chưa ra khỏi miệng thì Hoa Hành đã nuốt xuống mất rồi, còn gắp thêm miếng thịt gà, ăn vô cùng ngon lành.
Thúc Thần nhìn người trước mặt hồi lâu mới cầm đũa mình lên.
Từ căng tin đi ra, sắc trời tối hẳn.
Hai người thong thả nhấc bước đến cổng trường.
Đây là trải nghiệm mà trước đây chưa từng có, Thúc Thần thường không tham gia tiết tự học buổi tối, giảng đề xong cho Hoa Hành lập tức đi về, là một học bá tự do tự tại.
Còn Hoa Hành lại ở lại đến cuối giờ tự học, chưa từng chểnh mảng.
Cho dù có làm trong ký túc xá, nhưng để tránh bị người khác phát hiện, Hoa Hành cũng sẽ rời đi trước.
“Cậu ——”
“Cậu ——”
Hoa Hành cười: “Cậu nói đi.”
Thúc Thần bật thốt chữ kia xong rồi im lặng, chỉ nhìn Hoa Hành, ánh mắt đảo sang mông cậu, lại nhìn về con đường phía sau lưng cậu.
Mãi một hồi hắn mới mất tự nhiên nói: “Để tôi đưa cậu về.”
Hoa Hành đương nhiên từ chối hắn.
“Ngày mai cậu còn phải chạy 3000 mét đó, hôm nay còn làm loạn nữa.” Hoa Hành nói làm loạn ở đây dĩ nhiên đang ám chỉ chuyện ở trong phòng thiết bị không người kia……!
“Cũng không phải tôi sợ ngày mai cậu chạy không nổi đâu, cậu trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hoa Hành ngượng ngùng dặn dò hắn.
Nếu là ngày thường, Thúc Thần nhất định sẽ bình tĩnh phản bác khiêu khích cậu vài câu, nhưng hiện tại hắn đang ngơ người trước nụ cười của cậu, nghệch mặt ra không đáp.
Dặn xong Hoa Hành liền vẫy vẫy tay rời đi.
Chưa nói đến quan hệ lúc này giữa cậu và hắn, để Thúc Thần đi theo về nơi ở của cậu, nhất định không có khả năng.
Hai người lần đầu tiên đứng chần chừ trước cổng, nhưng lại giống như trước đây, đường ai nấy đi, đi theo hai con đường trái ngược, chạy về chỗ khác biệt nhau.
Chỉ là Thúc Thần đi một đoạn, lại nhịn không được quay đầu lại.
Trên đường phố đèn đóm sáng trưng người qua kẻ lại, nhưng sớm đã không thấy bóng dáng cậu đâu nữa.
Trên tay hắn còn lưu lại nhiệt độ lạnh lẽo khi cậu đụng vào, nghĩ đến khoảng cách từ nhà tới trường của Hoa Hành, nội tâm hắn không khỏi phiền muộn khó chịu.
Khắp xung quanh đều giá lạnh, Thúc Thần ấy thế mà không cảm nhận ra.
Hắn nhớ về nụ cười của Hoa Hành dưới ánh đèn, đứng đó thật lâu, thật lâu trong im lặng.
…!
Ngày hôm sau mặt trời không ló dạng, Triệu Minh đánh giá sắc trời, nhắc nhở Thúc Thần phải làm nóng cơ thể trước.
Thúc Thần ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đôi chân dài miên man duỗi ra, hắn không mặc đồng phục, chỉ khoác một cái áo bông mỏng.
Nhiệm vụ nhảy cao của Hoa Hành đã kết thúc, hôm nay cậu mặc bộ đồ bông cũ kỹ ngồi cạnh Thúc Thần.
Bất kỳ nơi nào có mặt Thúc Thần, chỗ đó sẽ tụ tập bạn bè và trở thành tiêu điểm ánh nhìn, nếu là trước đây, Hoa Hành tuyệt đối không bao giờ ngồi đó cả.
Cậu giống như một người cô độc lặng lẽ, luôn tránh xa đám đông.
Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều quen với việc cậu hiện hữu cạnh bên Thúc Thần, bao gồm chính cậu.
Bộ quần áo bằng vải bông là do Hoa Ánh Hà mua ở chợ bán đồ ăn, căng phồng và xấu xí, miễn cưỡng có thể giữ ấm.
Mặc đồng phục lên cũng không nhìn ra dáng vẻ gì, sức khỏe của Hoa Hành không cường tráng như những nam sinh bình thường khác, đối với cậu mà nói, giữ ấm mới là quan trọng nhất.
Thúc Thần nhìn đồng hồ, đoạn đứng lên, cởi áo bông ném cho Hoa Hành.
Quần áo của cậu căng phồng, không tiện mặc thêm cái nào vào nữa, cho nên Thúc Thần để cậu cầm nó trên tay.
Áo của Thúc Thần vừa nhẹ vừa mỏng, nhưng chất liệu cực kỳ tốt, ấm vô cùng, lúc che chắn trên đùi cậu còn vương theo nhiệt độ của hắn.
Hoa Hành đứng lên cùng hắn.
Thúc Thần liếc cậu một cái, đi về phía cầu thang của khán đài, Hoa Hành lập tức nối gót theo sau.
Thúc Thần chậm rãi chạy một vòng quanh đường băng ít người, sau khi xếp thành hai hàng, tìm số thự tự của mình, hắn đứng vào trong đội ngũ tập trung.
Vóc dáng Hoa Hành lọt thỏm giữa đám người, không nhìn rõ gì cả, cậu chỉ đành phải chạy tới phía trước, còn gấp gáp hơn so với ngày hôm qua mình thi đấu.
Cậu nhìn Thúc Thần chăm chú, loáng thấy trọng tài nhấc tay, tiếng súng vang lên.
Thúc Thần nháy mắt bắt được chỗ cậu đứng, hơi cong môi mỉm cười, lao ra ngoài.
Hoa Hành trong khoảnh khắc hai người đối mặt khẽ bình ổn tâm trạng, cậu ôm áo khoác của Thúc Thần, dõi theo phương hướng người dần xa.
3000 mét là bảy vòng rưỡi, một nhóm học sinh nhanh chóng vụt đi, nhấp nhô lên xuống, chênh lệch không bao nhiêu.
Qua thêm vài vòng khoảng cách liền bị kéo giãn ra, người dẫn đầu là một thiếu niên da đen gầy gò, đeo giày thể thao huỳnh quang, cực kỳ dễ nhận biết.
Thúc Thần ở vị trí thứ năm, dáng người đĩnh đạc, không có vẻ gì là mệt mỏi.
Hoa Hành ăn mặc căng phồng, vẫn luôn chờ cạnh nơi sân vận động, vừa trông thấy hắn lập tức chạy theo một đoạn.
Chuyện này rất thường xảy ra, người cổ vũ chạy trên cỏ cạnh đường băng, bắt gặp lớp mình liền gân cổ gào cố lên, cũng chạy đuổi theo vài bước.
Nhưng người chạy cùng mỗi vòng giống như Hoa Hành không có bao nhiêu, ngược lại nhất thời đều lia mắt dõi theo bóng dáng của cậu.
Thúc Thần cũng đang nhìn cậu.
Hoa Hành chạy một đoạn, không đuổi kịp nữa thì dừng lại, chậm rãi đi bộ, chờ hắn đuổi kịp cậu ở vòng kế tiếp, im lặng mà kiên trì.
Cậu không cởi áo khoác, khuôn mặt lúc chạy ửng hồng, hơi thở cũng hỗn loạn, rõ ràng không có kinh nghiệm chạy bộ, chỉ là dùng ý chí vô thức chạy theo Thúc Thần mà thôi.
Hắn thấy được dáng vẻ này của cậu, lòng khẽ nhói lên.
“Đừng chạy, đến đích chờ tôi.” Dứt lời hắn chợt tăng tốc, rẽ vào khúc cua chạy tới trước.
Hoa Hành dừng lại rồi đi về điểm tập kết.
Chỗ đó có rất nhiều người đã đợi sẵn, bọn họ vừa theo dõi toàn bộ quá trình của cậu, hiện tại bốn phương tám hướng đều vô tình hữu ý dùng ánh mắt khác nhau đánh giá Hoa Hành.
Cậu không bận tâm, đứng trong góc không chớp mắt thở hổn hển, thầm đếm số vòng, còn một vòng rưỡi nữa.
Thúc Thần liên tục tăng tốc, thoáng chốc đã vượt qua hai người, chạy nửa vòng thì vượt thêm một người, thậm chí còn đuổi kịp nam sinh dẫn đầu ở vòng cuối cùng.
Toàn bộ khán đài đều sôi trào, tiếng cổ vũ náo nhiệt vang vọng
Nam sinh chạy đường dài nghe thấy tiếng hò reo, quay đầu nhìn thử, cũng bắt đầu tăng tốc.
Càng chạy trong thời gian dài, quãng đường càng xa.
Một số người đã sớm bỏ cuộc trên đường chạy, hầu hết họ đều kiệt sức, chỉ vì trong lòng vẫn còn suy nghĩ không chịu thua nên cố gắng chạy về đích.
Ngay khoảng khắc này có thể thấy được hai người đang cất bước chạy như điên, tôi đuổi cậu cậu đuổi tôi nhắm thẳng vạch đích, khiến mọi người không khỏi phấn khích!
Trên khán đài đều hô vang tên hai người, từ có quy luật chuyển thành hò hét tự do, hai người đều không cam lòng yếu thế, thân ảnh mạnh mẽ hấp dẫn sự chú ý của toàn trường, cuối cùng trong tiếng la ó hỗn loạn, họ gần như vượt qua vạch đích cùng một lúc.
Hoa Hành đứng xa hơn một chút, Triệu Minh lập tức chạy đến đón hắn, nụ cười trên mặt tươi như hoa.
Thúc Thần thở phì phò, vỗ vai Triệu Minh, chuyển ánh nhìn sang mục tiêu đã định, hắn đi về chỗ Hoa Hành, đập vào vai cậu thở dốc, hai tay buông thỏng, hiển nhiên là mệt mỏi quá độ.
Hoa Hành gắng gượng dìu hắn đi một đoạn, lúc sau mới để Thúc Thần ngồi xuống cỏ.
Cậu ngồi bên cạnh hắn, lau đi mồ hôi nóng hổi trên mặt, bọn Triệu Minh vẫn bám sát theo nãy giờ, thấy thế lập tức đưa nước cho hắn.
Một bạn học tiếc nuối nói: “Kém 0.2 giây, lớp chúng ta hạng hai.”
Thúc Thần ném chai nước đi, cười nói: “Nếu ngày hôm qua không mệt như vậy, hôm nay chắc chắn có thể đạt hạng nhất.”
Triệu Minh nghĩ sao nói vậy: “Hôm qua cậu chạy có 100 mét, mệt cái gì mà mệt?”
Đám con trai tưởng Thúc Thần đang nói đùa, ồn ào bật cười.
Chỉ mình Hoa Hành bất động thanh sắc kéo áo bông của hắn lên che mặt..