Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 19
Edit: Nynuvola
Thời gian vui vẻ nhanh chóng trôi qua, cô giáo bấm nút tạm dừng đúng lúc ánh đèn và tiếng chuông từ phía khu dạy học vang lên như một lời chào tạm biệt.
Hoa Hành dụi mắt, nhìn Thúc Thần nhỏ giọng hỏi: “Cậu cứ nhìn tôi làm gì?”
Thúc Thần tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hắn lắc đầu, im lặng kéo Hoa Hành đứng dậy, đi theo đám đông với tốc độ ốc sên.
Có tiếng loẹt xoẹt, cô giáo đi đến kéo tấm rèm ra, ánh sáng chói mắt gấp không chờ nổi liền chiếu vào.
Cô thấy Hoa Hành quay đầu lại, chợt nở nụ cười: “Đẹp không?”
Hoa Hành liều mạng gật đầu: “Đẹp ạ.”
“Vậy thì tốt, cô còn sợ các em không thích.” Cô giáo thoạt nhìn cũng rất vui, “Mau trở về học đi tiểu soái ca, tuần sau gặp, cố lên!”
Cô nắm chặt tay thành quyền lắc lắc, ra hiệu “Cố lên”.
Hoa Hành thấy vậy thì hơi cúi người, nghiêm túc đáp: “Em sẽ, cảm ơn cô.”
Sau khi trở lại lớp học, mọi người trong phòng đều ríu ra ríu rít giống như chim sổ lồng, hào hứng sôi trào.
Lão Hà lạnh mặt bước vào, theo sau ông là một Liêu Tuấn với biểu cảm giống hệt, hai người ôm theo chồng bài thi thật dày, bước chân nện lộp cộp trên bục giảng.
Những con chim nhỏ nhoáng cái héo hết.
Lão Hà giễu cợt: “Hào hứng cái gì đấy? Kỳ thi đại học bị hủy à? Hay đậu đại học tốt? Đột nhiên trở thành thiên tài?”
Liêu Tuấn lần lượt đếm số bài thi rồi phân phát, một lúc sau trong phòng chỉ còn lại tiếng bút viết sột soạt.
Đợi tiếng chuông reo vang, lão Hà xách ly rời khỏi, Thúc Thần bảo bọn Triệu Minh đi trước, lại ngoắc Hoa Hành nói: “Mang lại đây cho tôi nhìn thử.”
Lời của hắn quá mức tự nhiên, Hoa Hành còn chưa kịp phản ứng: “Mang, mang cái gì?”
“Mấy câu hỏi mà cậu không biết làm.” Thúc Thần kéo ghế dựa lưng, mở bài thi vừa rồi ra, tiện tay bấm cây chút chì, bắt đầu vẽ lên giấy nháp.
Hoa Hành ngẩn ngơ nhìn hắn.
Thúc Thần vừa viết vừa nói: “Tôi đã bảo sẽ chỉ cho cậu những câu không biết, tại sao không chịu hỏi?”
Rõ ràng hắn dùng giọng điệu bình tĩnh trách cứ, nhưng Hoa Hành lại nghe ra hương vị dịu dàng đâu đây.
Lúc giải đề hắn rất thong thả, kiên nhẫn chỉ dạy, bản viết nháp cũng mượt mà xinh đẹp, treo trong lớp e là hầu hết mọi người đều xúm vô xem.
Hoa Hành trộm nghĩ giảng đề thế này cũng là một loại hưởng thụ đấy chứ.
Thúc Thần giúp cậu xử lý câu hỏi còn để trống, nhân tiện giải thích bài sai cho cậu, xong xuôi hắn thả bút vươn vai, nói: “Còn nữa không?”
Hoa Hành hỏi một đằng trả lời một nẻo, buột miệng thốt ra: “Chẳng trách bọn Triệu Minh thích hỏi bài cậu như vậy.”
Hắn nghe thấy liền giơ tay gõ lên trán cậu như trừng phạt.
“Tôi giảng bài cho họ không giống thế.”
Hoa Hành sờ trán, không đau chút nào: “Hả?”
Thúc Thần lại không chịu nói tiếp, xách cặp đứng dậy: “Tôi không tham gia tiết tự học, về nhà trước.”
Thúc Thần có phòng trọ gần trường, ký túc xá là đơn xin đặc biệt, dù sao thì thành tích của hắn tốt như thế, đi học ở trường nào chẳng thành con cưng, hoặc cũng có thể do nguyên nhân khác.
Kỳ thật Thúc Thần rất ít khi về ký túc xá, hắn về ký túc xá tám chín phần mười đều dẫn theo Hoa Hành……!
“Sao vậy?” Hắn cúi đầu nhìn cậu.
Hoa Hành ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt rơm rớm.
“Không có gì, cậu mau đi đi.” Hoa Hành vội vàng giả bộ thu dọn bàn học, gom mấy bài thi và sách vở cầm trên tay.
Thúc Thần gật đầu, đeo cặp sách rời khỏi.
Lúc hắn quay người, động tác Hoa Hành chợt dừng lại, nhìn bóng dáng cao ráo đẹp trai của hắn.
Trong phòng học không có ai, mọi người đều đi ăn cơm.
Thúc Thần dành hai mươi phút giảng đề cho cậu.
Không có gì, Hoa Hành tự nhủ trong lòng.
Chỉ là thật sự, thật sự rất thích cậu.
Thúc Thần đi rồi, tâm trạng của Hoa Hành cũng lững thững, không cách nào chú tâm học hành.
Mỗi lần cậu nhìn xuống bài thi, trong đầu sẽ tự động bật lên hình ảnh ban nãy hắn giảng đề cho cậu.
Thế nên Lần đầu tiên kể từ lúc đi học đến nay, Hoa Hành xách cặp về sớm.
Học sinh nội trú ở Nhất Trung bắt buộc phải tham gia tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú thì tùy ý, nhưng mỗi ngày Hoa Hành đều là người cuối cùng rời khỏi phòng học sau bạn bè.
Cậu không phải thiên tài hay người thông minh, có thể đi đến hôm nay hoàn toàn dựa vào cố gắng không lơ là.
Bởi vậy khi trông thấy Hoa Hành rời khỏi phòng học, ủy viên sinh hoạt phụ trách khóa cửa không khỏi kinh ngạc ngẩng mặt khỏi đống sách vở nhìn cậu vài lần.
Vẫn còn sớm, ngày thường cậu đều về khi trăng đèn đã lên, đi sớm về trễ.
Đây vẫn là lần đầu về nhà vào thời điểm này, vô thức đánh giá xung quanh.
Hơi lạnh từ phía người đi đường vụt qua, mang đi chút nhiệt lượng còn sót lại trong người.
Khi đến một nơi cách nhà hai dãy phố, Hoa Hành bỗng nhiên dừng bước chân.
Hoa Ánh Hà đang đứng trước một cửa hàng vỉa hè, bà cầm một cái khăn lụa lụa màu đỏ, soi mình trước chiếc gương nhỏ được chủ quầy hàng cố định bằng dây thép gai.
Bà đứng ở ánh nắng chiều tà, nhìn tới nhìn lui bản thân trong gương, nhưng cuối cùng vẫn cởi chiếc khăn lụa ra đưa lại cho chủ quán, lưu luyến không rời liếc thêm cái nữa, sau đó rời đi.
Hoa Hành chờ bà khuất bóng mới đến gần, lại bị dòng chữ “Mười tệ một chiếc” dưới đất đâm nhói đôi mắt.
(~35k)
Cậu âm thầm tính toán chi tiêu tháng này hai lần, cúi người nhặt lấy chiếc khăn lụa vẫn còn hơi nhăn nhúm vừa buông xuống kia.
“Mua cái này làm gì?! Phung phí không đâu!” Hoa Ánh Hà đứng trong bếp không ngừng lẩm bẩm, xoong nồi va chạm vào nhau phát ra tiếng vang bực bội.
Hoa Hành không nói một lời bước vào phòng, lúc đóng cửa lại mới sực nhớ —— cặp sách còn nằm trên sô pha.
Cậu nhìn đồng hồ báo thức giật cả mình, vội vàng kéo cửa tính mang cặp vô làm bài tập.
Cửa vừa mở liền trông thấy Hoa Ánh Hà lúi húi trong phòng tắm, buộc chiếc khăn lụa ngắm mình qua gương, bà phát giác ra Hoa Hành thì hơi xấu hổ quay đầu đi.
“Đẹp lắm mẹ.”
Hoa Ánh Hà lập tức vui vẽ, nhìn trái nhìn phải bản thân trong gương: “Mẹ già rồi, không hợp.”
Hoa Hành lắc đầu, cầm cặp lên.
“Con trai, ở trường có kết giao bạn bè không?”
Hoa Hành sửng sốt: “Vì sao lại hỏi con cái đó?”
“Mẹ thấy tâm trạng con tốt, không mang theo cái mặt đưa đám giống ngày thường nữa.”
“Con lúc tâm trạng tốt thì như nào ạ?”
“Phiền muốn chết con trai, cười vui thế kia còn không tự biết à? Đi đi đi nhanh lăn lên đọc sách mau.”
Cậu cười ư?
Đêm khuya nằm xuống giường, Hoa Hành vô thức vuốt ve khuôn mặt mình.
Bởi vì Thúc Thần chăng? Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được mà nở nụ cười.
“Ngốc muốn chết.” Hoa Hành trở mình, không hề buồn ngủ nhìn bức tường, nhắm mắt lại định ngủ.
Cười thật luôn, ngu ngốc quá đi thôi.
Ngủ ngủ, cậu tự mặc niệm trong đầu.
Sau khi tỉnh dậy là có thể nhìn thấy thấy Thúc Thần rồi..