Đọc truyện Võng Phối Đại Thần VS Võng Du Đại Thần – Chương 73: Đại thần trở về
Kim Hạ nói xong, Thiên Nguyên Sát Na một đầu ngã vào trong lòng Kim Hạ, ai oán nói: “Thiểm Thiểm, em không thương anh sao?”
Kim Hạ không khỏi mỉm cười, Thiên Nguyên Sát Na ngước mắt lên si ngốc nhìn hắn: “Em cười lên thật đẹp.”
“…”
“Anh hiện tại bị ba của anh đuổi ra khỏi nhà, em không thể không quan tâm anh!”
“Anh đi tìm ba anh?”
Thiên Nguyên Sát Na để thân thể thích ý dựa vào trên vai Kim Hạ, nhìn hắn chơi trò chơi: “Tuần trước đi tìm, ba anh biết em hiện tại có của cải cố định, muốn đem anh điều ra công ty chi nhánh gậy đả uyên ương, anh không theo liền từ chức, ông tức giận đến tóc đều rụng.”
“Không sao, không chừng anh đi rồi, có khoảng cách em lại manh anh.”
“Thiểm Thiểm, mấy ngày nay anh thường tự hỏi về giấc mộng thời đại học của anh. Đại học anh muốn qua hệ phát thanh, ba của anh không cho, khi đó anh muốn làm MC hoặc là diễn viên ***g tiếng.”
“Em nhớ anh từng nói, một khi đem sở thích biến thành công việc sẽ không còn yêu thích.”
“Đó là anh ăn không được nho nói nho chua.”
“…”
“Mấy năm nay anh ngẫu nhiên cũng phối, chỉ cần anh không mê muội mất cả ý chí, ba anh sẽ không can thiệp. Vốn mầm móng giấc mộng này đã tắt, kết quả bây giờ nhìn em mỗi ngày quả thật trôi qua dễ chịu như vậy, thực hiện được giấc mộng của mình, anh có chút ghen tị, hạt giống giấc mộng một lần nữa bắt đầu nẩy mầm, cho nên, anh đã ra một quyết định.”
Kim Hạ dừng trò chơi trong tay lại, chăm chú lắng nghe.
“Anh sẽ sang Nhật học trường ưu thanh để làm Seiyuu.”
“…”
“Gạt ba anh nói là đi Nhật bồi dưỡng.”
“Học là giả, đi du lịch là thật đi.” Kim Hạ còn không biết tính tình này của Thiên Nguyên Sát Na sao, lấy trình độ học vấn diễn viên ***g tiếng đúng quy cách trước mắt, cũng không cần đi bồi dưỡng. Đương nhiên, y thật muốn đi học cũng không sao. Chính là…”Em hiện tại phải trông coi tiệm, chính anh đi thôi.”
Sau đó tách ra, Kim Hạ âm thanh lạnh lùng nói: “Em sẽ nhớ tới anh.”
Thiên Nguyên Sát Na nghiêng người đối diện hắn, đáng thương ôm hông hắn: “Thiểm Thiểm, em theo giúp anh đi, chúng ta cùng nhau đi dạo phố cùng nhau đi du lịch cùng nhau gặp seiyuu, chơi xong rồi trở về.”
“Không đi, không rảnh.”
“Gạt người, em nghĩ rằng anh không biết em mời Tiểu Ái La làm quản lý Internet sao?”
“…”
Có Tiểu Ái La quản lý tiệm cùng nhà ăn, hắn có thể không kiêng ngồi trước máy vi tính cái gì cũng không quản. Này đều bị Thiên Nguyên Sát Na biết rồi sao?
“Thiểm Thiểm, tuy rằng đi Nhật bồi dưỡng là nói đùa, nhưng muốn cùng em đi du lịch là thật, anh muốn đi khắp thế giới, lưu lại kỷ niệm tốt đẹp của chúng ta ở tuổi thanh xuân.”
“… Thiên Nguyên, anh có phải đáp ứng hiệp nghị gì của ba anh hay không?” Loại vứt bỏ hết thảy chỉ vì vui vẻ nhất thời không giống phong cách ngày xưa của Thiên Nguyên Sát Na, hắn như giác ngộ ra điểm gì đó.
“Không a, chính là thừa dịp hiện tại không có công việc tranh thủ thư thả một chút. Đi chơi xong rồi về tiếp tục công việc.”
“Công việc?”
“Đồng học anh muốn cùng anh hùn vốn mở công ty.”
“…”
“Chờ anh kiếm tiền liền đổi thành anh nuôi em.”
Kim Hạ nói: “Đừng, chờ anh trả hết nợ tiền Internet cùng nhà ăn cách vách rồi nói sau.”
“Thiểm Thiểm, em là người của anh nói chuyện nợ hay không nợ gì a, thương cảm a “
“Anh em ruột còn tính, anh với em ngay cả anh em đều không phải.”
“… Thiểm Thiểm, anh quyết định lần du lịch này sẽ thuận đường lấy giấy hôn thú.”
“…”
“Kỳ thật đây mới là mục đích của anh?”
Nếu quyết định muốn đi du lịch, Kim Hạ phải để ý hộ chiếu, thời gian này không biết cần đi bao lâu. Ở trên mạng đem việc này nói cùng Phong Tranh bọn họ, Phong Tranh lập tức tỏ vẻ: “Tới chỗ của ca chơi trước a!”
“Hảo.”
Hiên Phi cũng nói: “Thuận tiện đi qua chỗ của anh.”
“Hảo.”
Loạn Thế Lưu Tinh nói: “Các người còn chưa tới chỗ của tôi.”
“Hảo.”
Loạn Thế Lưu Tinh nói: “Di, ca không gọi các người tới chỗ của ca, ca bận rộn nhiều việc, không rảnh bồi.”
“…”
Loạn Thế Lưu Tinh cười sang sảng, nhắc tới chuyện này: “Fan não tàn của Thiên Nguyên nhớ y muốn chết, y một năm weibo cũng không cập nhật gì, đây là làm sao a. Thật sự thần ẩn từ nay về sau không trở lại sao?”
” Trước mắt y không có tính toán này, theo y đi.”
Phong Tranh hừ lạnh: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước “
Kim Hạ thản nhiên nói: “Vậy thì chết vậy.”
Hiên Phi nói: “Đại thần cho dù thần ẩn một năm uy lực vẫn còn tại, trước mắt còn chưa có tiểu công nào vượt qua nhân khí y.”
Kim Hạ nói: “Y không cần thứ đó.”
Hiên Phi nói: “Ý của anh là, vòng luẩn quẩn này không có vứt bỏ y, y còn chưa tới mức đen rụng.”
Kim Hạ: “… Em sẽ chuyển lời cho y.”
Nhóm Hiên Phi cố ý khuyên Thiên Nguyên Sát Na trở về, còn hắn nhìn ra thì, Thiên Nguyên Sát Na rời khỏi thực sự không phải là vì y mệt mỏi với phối âm, mà là bởi vì bị một loạt tranh cãi đau thấu tim mới rời đi. Cho nên bọn họ liền khuyên Thiên Nguyên Sát Na không cần để ý những chuyện chiến tranh mây bay trên mạng ảo này, bọn họ từng lén thảo luận, Thiên Nguyên Sát Na không có kiên nhẫn như vậy với các thị phi vì từng rất thuận buồm xuôi gió, không trải qua gió tanh mưa máu nhiều lắm, phải biết rằng thật ra có đông đảo tiểu thụ CV cam nguyện nhận dưa leo của y.
Chính là, Thiên Nguyên Sát Na nguyên nhân thần ẩn cùng Hiên Phi không khác nhau lắm… Cảm giác mệt chết đi, không tiếp tục yêu. Chỉ là, Hiên Phi còn có thể ngẫu nhiên lên YY cùng người hâm mộ nói chuyện phiếm, cho bọn họ nghe thanh âm của mình, Thiên Nguyên Sát Na cũng không lên YY. Có thể nói rõ cái gì đây? Trong năm người bọn họ, Thiên Nguyên Sát Na vốn lên YY ít nhất, trước khi quen biết đám người Phong Tranh, y cũng chỉ nửa năm mới lên YY, một năm hai lần, một lần là sinh nhật mình, một lần kỷ niệm ngày thành lập xã đoàn. Mà hai năm qua, Thiên Nguyên Sát Na tần suất lên YY so với bao năm qua tăng lên nhiều hơn, người hâm mộ nếm đến ngon ngọt, cũng quen y “Thường xuyên” ẩn hiện, bởi vậy y đột nhiên biến mất một năm, người hâm mộ luống cuống tịch mịch, mỗi ngày ở lênh YY của chính chủ, kí tên từng dãy “Đại thần(ㄒoㄒ) “
“Anh lên một lần đi.” Kim Hạ nói.
Thiên Nguyên Sát Na nằm ở trên giường nghe nhạc, nghe vậy đeo dây phone vào: “Ngày mai sẽ xuất phát.”
Kim Hạ biết y lại không muốn lên YY, liền không khuyên nhiều nữa. Thiên Nguyên Sát Na nói: “Anh bây giờ đối với loại sự tình hống các em gái vui vẻ này một chút hứng thú đều không có.”
“…”
“Muốn hống Thiểm Thiểm vui vẻ cơ.”
“Chúc mừng anh, cơ.” Kim Hạ thực không cảm thấy được, “Nếu anh mà có ít fan hơn em sẽ tin tưởng.”
Thiên Nguyên Sát Na đăng ký weibo mới, tên weibo vô cùng văn nghệ: “Gió thổi qua mùa hè.”
Kim Hạ sinh ra ở rạng sáng ngày hè, cho nên hắn gọi Kim Hạ, chị hắn gọi Kim Lăng. Thiên Nguyên Sát Na cảm thấy Kim Hạ tên này thật sự là sai lệch, Kim Đông càng phù hợp tính cách núi băng của Kim Hạ.
Weibo này chuyên dùng để bản ghi chép những nơi bọn họ đi qua, bởi vậy không bại lộ với những người hâm mộ trong võng phối, mục bình luận cũng cài đặt thành chỉ có người quen, bạn thân mới có thể bình luận.
Trạm thứ nhất bọn họ đi đến là Bắc Kinh, năm trước Kim Hạ ở Bắc Kinh hai tháng còn chưa có đi qua Vạn Lý Trường Thành liền tiếc nuối, năm nay đi Phong Tranh lải nhải: “Còn không phải tại lúc em rủ anh đi anh nói mùa hè nóng chảy mở không đi, được rồi, hiện tại đại mùa đông em lười động…”
Phong Tranh vừa đến mùa đông liền thích chui vào trong chăn mền, nhưng vì Kim Hạ, hắn vẫn là hy sinh mình, đại giới là ba ngày sau bị cảm.
Weibo là ba người ở trước bia hảo hán chụp ảnh chung: “Thiểm Thiểm nói, đứng chụp thế này rất ngốc, vì thế Phong Tranh đem hắn nâng lên… Nỗ lực của Phong Tranh cho tôi thêm quan điểm của thế giới mới!”
Dưới phần bình luận Phong Tranh oán hận sau khi trở về liền bị cảm, Thiên Nguyên Sát Na trả lời lại là khí lực của em cùng thể chất của em thật không có chút quan hệ.
Trạm thứ 2, Hạ Môn.
“Ảnh chụp trong quán cà phê Hiên Phi, màu xanh của biển khơi, màu trắng của hải âu, tôi cùng Thiểm Thiểm nói, sau này phải ở chỗ này dưỡng già, ở bên cạnh mở một nhà quán trà.”
Trạm thứ 3, Vân Nam.
“Thiểm Thiểm cưỡi voi! Tôi nhìn thấy mặt than của hắn xuất hiện dao động trong nháy mắt, tôi cầm lấy di động, hắn liền bình tĩnh như lúc đầu.”
Trạm thứ 4, Tây Tạng.
“Thiểm Thiểm nói, sau này nghỉ hưu về đây chơi. Tôi nhìn trời xanh mây trắng cỏ xanh, cũng có cổ xúc động này… Sau đó tôi đem Thiểm Thiểm áp đảo ^0^ “
…
Trạm thứ 7, Tokyo.
“Lao ra biên giới rồi, các em gái đi đầy đường này không cách nào nhìn thẳng a, Thiểm Thiểm nói: Mau nhìn, có em gái cos Miku Hatsune. Tôi nói: Em gái này đều vượt qua tuổi mẹ anh.”
Trạm thứ 8, Hokkaido.
“Ở Tokyo mua một vòng, sau đó chúng ta tới đây ngâm suối nước nóng. Làn da Thiểm Thiểm so với tuyết còn trắng hơn, này gọi là da thắng tuyết?”
Lúc này đã qua một tháng, có một fan trong lúc vô ý lục soát được weibo này, sau đó giống như phát hiện ra đại lục mới đem địa chỉ weibo tiết lộ cho quần chúng võng phối, quần chúng đến vây xem dần dần nhiều hơn, weibo dần dần có nhiều người vào. Không chỉ có võng phối quần chúng, còn có hủ quần chúng làm vây xem cặp đôi bọn họ.
Thiên Nguyên Sát Na chú ý tới biến hóa này, cũng không có bất kỳ tính toán gì, vẫn như cũ ngọt ngào ghi chép lại từng nơi y cùng Kim Hạ đi qua.
Trạm thứ mười 13, Maldives.
Maldives hay Quần đảo Maldives, tên chính thức Cộng hòa Maldives
“Tôi đối với bãi cát và ánh mặt trời không có hứng thú, nhưng thực thích đến bãi biển, trước kia là vì nhìn đồ bơi của các em gái, bây giờ là vì nhìn quần bơi của Thiểm Thiểm (﹃) “
Trạm thứ 17, New Delhi.
New Delhi là thành phố thủ đô của Ấn Độ
“Chúng ta đi du lịch không có dự tính địa điểm trước, thuần túy là do tôi xem vé máy bay trên mạng, có cái nào thời gian thích hợp liền bay qua”
Trạm thứ 27, New Zealand..
“Hôm qua Phong Tranh nói với tôi các người muốn đi chơi bao lâu, lúc trước em ấy mỗi ngày hỏi chúng tôi hôm nay ở nước nào. Tôi nói, Thiểm Thiểm muốn ở New Zealand dưỡng già, em ấy bật ngón giữa: Các người mỗi ngày đều muốn đổi chỗ dưỡng già!”
Trạm thứ 35, Iceland.
“Đến Âu Châu, tôi thực thích ngâm suối nước nóng, có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ Thiểm Thiểm, hắc hắc.”
Trạm thứ 37, Frankfort.
“Hôm qua Phong Tranh hỏi lộ trình Thiểm Thiểm, tính theo chúng ta đi du lịch, tôi nói chúng ta tiếp theo sẽ đi Béc-lin, kết quả thôi…”
Trạm thứ 40, Czech.
“Ở quảng trường Prague, tôi nhìn thấy vẻ mặt oán khí của Phong Tranh, sao có thể đuổi kịp chúng ta? @ Thiểm Thiểm nhất định là em bán rẻ anh!”
Trạm thứ 41, nước Pháp.
“Chúng ta thuê xe, chuẩn bị lái xe đi Hà Lan. Cám ơn @ Phong Tranh, miễn phí lái xe.”
Trạm thứ 42, Hà Lan.
“Tôi cùng Thiểm Thiểm dưới chúc phúc của Phong Tranh, lĩnh chứng minh, ha ha.”
Weibo lần này phát ra được rất nhiều người ủng hộ, tất cả đều là chúc phúc của người hâm mộ cùng người đi đường, tại nơi ngập tràn lời chúc phúc, Thiên Nguyên Sát Na ý chí sắt đá cũng có chút xúc động, y lần đầu tiên phát weibo không có liên quan về du lịch: “Cám ơn chúc phúc của mọi người, tôi cùng Thiểm Thiểm nhất định sẽ hạnh phúc @ Phong Tranh”.
Phong Tranh ở dưới bình luận hạ rít gào: Đừng @ tui!!!!
Hắn tuyệt không muốn nhìn thấy hai người ngọt ngào, nhưng du lịch vẫn còn tiếp tục. Từ Châu Âu đến Châu Phi, đảo mắt đã vào thu, hơn nửa năm đã qua, hai người đi còn chưa có điểm cuối, Phong Tranh cũng phải về trường.
Du lịch vẫn còn tiếp tục, Kim Hạ phát trên weibo: “Một năm này đi qua nhiều nơi đến mức so với tuổi của tôi còn nhiều hơn. Mệt mỏi quá, nhớ…muốn về nhà.”
Người hâm mô ở dưới hô to đau lòng. Du lịch tất nhiên là vui vẻ, nhưng ngẫu nhiên cũng có chỗ buồn bực, tỷ như tới một nước nhỏ của Châu Phi, phát hiện không có tín hiệu network, Kim Hạ bắt đầu buồn bực.
Châu Phi cảnh quan thiên nhiên làm cho lòng người muốn gãy, nhưng khí hậu nóng đến mức Kim Hạ chống đỡ không được. Sau đó hai người bỏ chạy đến Châu Mỹ.
Trạm thứ 62, Las Vegas.
“Thiểm Thiểm nói đánh bạc không tốt, tôi nói không có chuyện gì ca liền chơi hai lần, kết quả thua hai ngàn, thật ra thì không xem vào đâu, nhưng Thiểm Thiểm đem nó đổi thành trang bị trò chơi… Sau đó không thèm để ý tôi, sao có thể như vậy?!”
Trạm thứ 64, Los Angeles.
“Tôi đối với nước Mỹ có chút mâu thuẫn, cho nên muộn như vậy mới đến đây. Nay đã phát hiện ra nguyên nhân —— Bởi vì Phong Tranh là quốc tịch Mĩ, đây là mẹ của Phong Tranh, thật xinh đẹp, đối với nước Mĩ giá trị UP lên một chút.”
Trạm thứ 67, Vancouver.
“Hoá trang a, hắn nói em không chơi võng phối nữa sao, anh nói em rời khỏi được so với anh còn lâu, có năm năm chứ.”
Trạm thứ 72, Bắc Kinh.
“Chúng ta về tới nơi khởi điểm, sân bay Bắc Kinh, Phong Tranh đóng gói hành lý nói muốn tới nhà của chúng ta ăn tết, da mặt còn có thể dày hơn không? Thiểm Thiểm còn mềm lòng đáp ứng, nói Phong Tranh một mình ở trong nước sẽ tịch mịch.”
Trạm thứ 73, S thị.
“Về đến nhà, Thiểm Thiểm nói trong vòng 10 năm nữa cũng không muốn ngồi máy bay. Hắn về nhà chuyện đầu tiên làm là ngủ… Cư nhiên không phải mở máy tính đăng nhập trò chơi!!”
Cuối cùng.
“Cảm ơn chú ý của mọi người từ trước đến nay, du lịch đến đây chấm dứt. Tái kiến.”
Tinh Tinh Internet, Tiểu Ái La ngồi ở trước quầy thu tiền đến mỏi tay, một năm nay hai ông chủ rời đi, Internet sinh ý một ngày so với một ngày còn nóng bỏng hơn, y trở thành cao thủ tiếng tăm lừng lẫy ở các trường đại học gần đó, Internet này bảy phần khách hàng đều là vì y tới, cũng là huynh đệ trong trò chơi. Tiểu Ái La mỗi ngày đều mở các hào khác nhau, dẫn dắt bọn họ chinh chiến sa trường. Kim Hạ thấy thế, cho y tiền thưởng cuối năm. Tiểu Ái La nói: “Anh đã trở lại, vị trí này cho anh.”
Kim Hạ nói: “Anh là độc hành hiệp, không thích mang cả đoàn đi, em cứ tiếp tục đi.”
Vì thế, Tiểu Ái La càng thanh thản dẫn đoàn đội đi, danh viết công tác, thật là trò chơi.
Phong Tranh gục ở trên quầy: “Thiểm Thiểm, các anh chỗ này thiếu người không “
Kim Hạ nói: “Nhà ăn thiếu một tiểu đệ rửa chén.”
Phong Tranh cười nói: “Vậy thu em đi.”
” Lâu dài hay là ngắn hạn?”
“Cả đời.”
“…”
Thiên Nguyên Sát Na từ phòng bay ra ngoài: “Phong Tranh, mẹ của chú em gọi chú em về nhà ăn cơm.”
Phong Tranh lườm hắn một cái, chơi xấu không đi.
Kim Hạ nói: “Mẹ của em cũng gọi em về nhà ăn cơm.”
Thiên Nguyên Sát Na nói: “Mẹ của anh muốn tới nhà chúng ta ăn cơm.”
“Gọi nàng tới đi.”
“Cũng đưa mẹ em lại đây? Kim Lăng không phải là cũng không còn về nhà mừng năm mới, vừa lúc người một nhà sum họp.”
“Vậy ba anh đâu?”
“Mẹ anh nói đừng động ông.”
“Vậy được rồi.”
Phòng Tránh đỏ mắt nhìn thấy bọn họ: “Các người cứ như vậy không cần ca sao?”
Kim Hạ: “…”
Thiên Nguyên Sát Na móc ra xấp danh thiếp: “Nghe nói em muốn một mình một người đeo túi du lịch đi khắp chân trời góc biển, nao, đây là ca đã hơn một năm lấy được danh thiếp các gay cao phú soái, không cần khách khí, nhận lấy đi.”
Kim Hạ tỉnh ngộ: “Nguyên lai anh đi GAY bar là vì cái này.”
“Đương nhiên, em nghĩ rằng anh và em đi làm gì?”
“Duyệt hết tiểu thụ trên thiên hạ?”
Năm mới ngay ngày lễ tình nhân 14 tháng 2, ba Kim mẹ Kim mẹ Triển ba người đi vào Tinh Tinh Internet, hôm nay tiệm đóng cửa, nhóm nhân viên đều về nhà nghỉ, chỉ còn một mình Tiểu Ái La ở lại cùng bọn họ ăn tết,y vốn cũng muốn đi, nhưng bị Phong Tranh mạnh mẽ giữ lại, nói ít nhất cũng còn một người ngoài cùng hắn.
Mẹ Triển: “Ba của con cùng Nam Bác ăn tết đã đi.”
Thiên Nguyên Sát Na hắc tuyến: “Hôm nay lễ tình nhân hai người cùng ăn tết?”
Mẹ Triển: “Không có biện pháp, chúng ta đều từ bỏ ba của con, ông ấy chỉ có thể chạy đến lão Nam gia, kết quả gia đình lão Nam về quê ăn tết, trong nhà chỉ còn một mình Nam Bác.”
Thiên Nguyên Sát Na mềm lòng: “Gọi ba cùng đến đi.”
Mẹ Triển: “Vậy Nam Bác làm sao bây giờ?”
Thiên Nguyên Sát Na do dự, y không muốn gọi Nam Bác tới giúp vui, nhưng thật ra Kim Hạ rất bình thường: “Cho y đến luôn.”
Thiên Nguyên Sát Na nhìn hắn, Kim Hạ tỏ vẻ: “Nhiều chén để rửa.”
“…”
Phong Tranh ngồi ở trên ghế sô pha, nhàm chán uống cola, bên trái hắn là Tiểu Ái La, đang nghịch di động, đối diện hắn là Thiên Nguyên Sát Na cùng Kim Hạ, cùng nhau nghịch di động, hắn bóp nghiến lon coca: “Sang năm mới không trở về thực tế sao!”
Nam Bác vào được, nghe được hắn gầm lên giận dữ: “Anh cùng em.”
“…”
“Ác ác ác ” Thiên Nguyên Sát Na ồn ào.
Nam Bác và Phong Tranh hiển nhiên là người quen cũ, Nam Bác tự tiện ngồi bên cạnh hắn cũng không còn lọt vào bài xích của Phong Tranh, phải biết rằng bị Phong Tranh bài xích hắn sẽ trực tiếp bạo lực giải quyết, lực chiến đấu của hắn xa hơn mọi người ở đây.
“Gần đây khỏe không?” Nam Bác hỏi.
Phong Tranh xa cách, Nam Bác lại hỏi: “Kim Hạ khỏe không?”
“Hắn cùng Thiên Nguyên kết hôn.”
“…”
Song phương lâm vào trầm mặc.
Phong Tranh nói: “Ca sẽ không buông tay. Đây là mối tình đầu cả đời em!”
“…” Nam Bác thình lình nở nụ cười, “Không nghĩ tới em ngây thơ như vậy.”
” Đúng thế, ca vẫn rất ngây thơ.”
Nam Bác nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra ý cười. Phong Tranh đem lon coca ném vào thùng rác: “Ca theo đuổi theo một … mà … tình yêu, có lẽ đời này cũng không còn cơ hội yêu thương.”
Khi nói lời này hắn ưu thương nhìn Kim Hạ, Nam Bác trầm mặc một lát: “Kỳ thật… Anh cũng chưa từng nói qua yêu đương.”
“… Ăn thua gì đến chuyện của ca đây?”
“Ân, là không liên quan chuyện của em.”
“…”
Thiên Nguyên Sát Na ở bên tai Kim Hạ nhẹ giọng nói: “Nam Bác đánh chủ ý hoa cúc Phong Tranh.”
“…”
Chuông năm mới vang lên, mọi người vây quanh ngồi trước ti vi xem tiết mục cuối năm. Cuối cùng, Thiên Nguyên Sát Na đứng dậy vào phòng, y lên kênh YY của mình, điều chỉnh mạch niêm phong cất vào kho đã lâu. Kim Hạ nói: “Hôm nay tâm tình rất tốt?”
“Ừ, cho nên muốn ca hát.”
“Em nói chị em thông tri cho nhóm hâm mộ của anh?”
“Tùy tiện.”
Thiên Nguyên Sát Na mở mạch, gần sang năm mới kênh chính chủ chỉ có mười mấy người, mười mấy người này đều là người ở nước ngoài lệch múi giờ, trong lúc rãnh rỗi treo máy chờ đợi kỳ tích.
Mà ngày hôm nay, kỳ tích các nàng luôn luôn chờ đợi đã xảy ra.
“Mọi người tân niên hảo.”
Năm chữ ngắn ngủn, thanh âm đại thần đã lâu, vẫn như cũ trầm thấp hoa lệ như vậy, một lời nhu tình như nước chưa từng thay đổi.
Kim Hạ ở bên cạnh y lẳng lặng nghe. Thiên Nguyên Sát Na nói: “Năm mới ngày hôm nay, tôi, chính thức tuyên bố… Hiện tại bắt đầu trả nợ, thiếu nợ ai tự tìm tới cửa đòi, quá thời hạn không chờ “
“…”
Thiên Nguyên Sát Na dưới sự gào khóc thảm thiết của trung phấn cười khẽ: “Đã qua một năm tôi làm gì đó mọi người cũng biết, cuộc đời này không còn gì tiếc nuối, cho nên, tôi đã trở về, thực xin lỗi, để mọi người chờ.”
Có người rời đi trở thành thời đại nước mắt, tỷ như Hiên Phi, có người rời đi lại có thể trở thành truyền thuyết, tỷ như Thiên Nguyên Sát Na.
Ngày hôm nay, khoảng cách Thiên Nguyên Sát rời đi là 544 ngày, trong 544 ngày này, võng phối có người mới trào ra, trong suốt gặp may, phấn hồng đỏ thẫm, đỏ thẫm tử hồng, tử hồng đại thần. Mỗi một ngày đều có kịch mới ban bố, mỗi một tháng đều có hồng kịch ra đời, mỗi một năm đều một vị CV gió tanh mưa máu, có thể được quần chúng nói đến cái gọi là đại thần, đứng mũi chịu sào vẫn im lặng 544 ngày chính là Thiên Nguyên Sát Na, người hâm mộ không quên lãng, gần đây fan truy tìm truyền thuyết của y, 544 ngày rời khỏi không đủ để lay động địa vị võng phối hiện tại của y, lại có thể rửa sạch từng cái gió tanh mưa máu kia.
Có người xoát: “544 ngày! Đại thần biến mất 544 ngày!”
Thiên Nguyên Sát Na cười nói: “Kỳ thật mỗi ngày đều có người từ trong võng phối biến mất, có lẽ là một CV không có tiếng tăm gì, có lẽ là một người hâm mộ đi đường im lặng. Tôi khi vào cũng quen biết rất nhiều bằng hữu đều đã rời khỏi võng phối, nhưng không có nhiều người biết sự hiện hữu của bọn họ. Cho nên tôi thực vinh quang và may mắn khi có người chú ý đến hướng đi của mình, nhớ kỹ ngày tôi rời đi. Nhưng tôi muốn nói, tôi yên lặng rời đi cùng những CV không có gì khác nhau, chỉ cần tác phẩm của tôi còn tại, người của tôi ở nơi nào lại có quan hệ gì?”
Người hâm mộ xoát: “Không giống, anh có tác phẩm kinh điển, bọn họ không có.”
“Cái gì là kinh điển? Ai định? Tác phẩm bọn họ cũng có, chẳng qua là người mới chưa hẳn sẽ tìm đến nghe. Đối với mọi người mà nói, tuyệt nhất là tác phẩm của chúng ta, nhưng đối với chúng ta mà nói, tối hưởng thụ chính là quá trình phối âm, chúng ta đều đã tới võng phối, đều hưởng thụ qua niềm vui phối âm. Hoàn thành khẳng định sẽ vui vẻ, không chiếm được cũng không có tổn thất.”
Thiên Nguyên Sát Na nói: “Đến năm nay, tôi tiếp xúc võng phối đã muốn chín năm, CV còn kiên trì không còn ai so với ta già hơn, bọn nhỏ, nếu ngày nào đó tôi thật sự chán mà rời đi thì cũng không cần kinh ngạc, tôi so với bất luận kẻ nào đều đã kiên trì rất lâu, mọi người cũng không cần thiết cầu tôi. Được rồi, gần sang năm mới, nói chuyện vui vẻ đi, mọi người chọn ca khúc, Thiểm Thiểm hát.”
Kim Hạ: “…”
Thiên Nguyên Sát Na đóng mạch: “Kỳ thật, vừa nghĩ tới có người nhiều nhớ anh như vậy, lòng anh vẫn có chút hư vinh.”
Kim Hạ: “Nếu em đi rồi đại khái chính là thời đại nước mắt đi?”
“Cũng sẽ có người nhớ rõ em.”
“Sẽ sao?”
“Cho dù bọn họ đều quên em đi, ít nhất còn có anh nhớ rõ em.”
Cho dù bọn họ đều quên em đi, ít nhất còn có anh nhớ rõ em…
Kim Hạ nghe vậy giật mình, trong đầu không ngừng quanh quẩn những lời này, đây là lời ngon tiếng ngọt động lòng người nhất mà hắn nghe được, còn hơn cả thề non hẹn biển. Hắn cảm động, cho một nụ cười tươi, “Cám ơn anh.”
Hoàn Chính Văn
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết xong …
Võng phối này, lúc ban đầu tiếp xúc sẽ cảm thấy được rất đẹp, chờ khi hố càng ngày càng nhiều thì oán niệm ngày càng sâu, yêu cũng ngày càng ít. Từng thật lòng thích, sau lại buồn chán, trong quá trình cùng vô số người hôi phi yên diệt, phấn tử trung cũng không còn.
Tôi lúc ban đầu định cho Thiên Nguyên hẳn là từ nay về sau rời khỏi võng phối, giống như một ít CV trong hiện thực, nhưng cuối cùng vẫn là mềm lòng, cảm thấy hay là trở về đi, xem như tôi đối một vài CV ôm ấp chờ mong.
Kết cục mới là, Hiên Phi Lưu Tinh đều đã rời đi, kế tiếp hẳn là Kim Hạ sau đó là Phong Tranh, Thiên Nguyên chính là một người cuối cùng đi, sau đó năm người tiếp tục cùng nhau tra trò chơi nào đó… Duyên phận võng phối dừng lại ở đây.
Sẽ có 2 phiên ngoại về Phong Tranh, sau đó sẽ kết thúc, cám ơn mọi người xem, tái kiến