Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 44: Thổ lộ


Đọc truyện Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần) – Chương 44: Thổ lộ

–Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh.

Một câu nói này tựa hồ làm cho toàn bộ người ở chỗ này sợ ngây người!

Em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh.

Giới! Tính! Nam! Thích! Anh!

Toàn thân Di Nhạc ngổn ngang trong gió, ngơ ngác ngây ngốc nhìn màn hình, buổi trưa hôm nay đột nhiên Văn Ý Tô pm cô nói có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu trao quyền kịch truyền thanh  đối phương tìm đến cô ra, hầu như không có chủ động tìm cô a, lần này vậy mà nói có chuyện tìm mình hỗ trợ, Văn Ý Tô a, đó cũng là nam thần của chính mình a! Vì vậy lúc đó cô nhiệt huyết sôi trào nói chỉ cần có thể làm được em đều bất chấp lên núi đao xuống biển lửa quyết không từ chối, đối phương lại nói không cần khoa trương như vậy, chỉ là muốn cô an bài cho mình làm khách quý của Trầm Tiêu ca mà thôi.

Làm khách quý ca hội của đại thần?!

Di Nhạc bị yêu cầu này làm cho kinh ngạc một chút, đối với loại khiêm tốn đến ngay cả YY cũng không có người nói chuyện này của nam thần này dĩ nhiên chủ động yêu cầu muốn làm khách quý ca hội của đại thần, mặc dù rất kinh ngạc, bất quá thật tốt, lập tức liền đáp ứng, nhưng Văn Ý Tô lại nói muốn mình tạm thời bảo mật, Di Nhạc nghe xong đoán được cậu chắc là có quà muốn tặng cho Trầm Tiêu, lại không nghĩ tới vậy mà là thổ lộ!!

Một bài [Try] quả thực hay đến muốn khóc?!

Đối với câu thổ lộ “giới tính nam, thích anh” này càng không thể khí phách hơn được nữa! Tôn sùng nam thần suốt đời a!!

Ở đây không chỉ là Di Nhạc, fan trên công bình cũng bị ngổn ngang trong gió, sau giây phút dừng lại ngắn ngủi lại bắt đầu nhất lên phong ba xoát bình.

[Công bình]

Fan 1: Ngọa tào a, tôi quả thực bị sợ đến khóc có được không w(Д)w?! Vừa nãy có thật là lão đại đang hát? Phát âm tiêu chuẩn hay đến khiến đảng quốc ngữ bị ngược khóc có được hay không?!

Fan 2: Má ơi, tôi không có nghe nhầm a, giới tính nam thích anh ⊙▽⊙?!! Là chữ anh không có nghe sai đi, khí phách của lão đại đến tôi quả thực muốn say, đại thần trái táo nhỏ của anh tính cái gì, lão đại mới là thật tuyệt sắc!!


Fan 3: Văn đại thật là nam? Tôi đã nói cao lãnh như vậy nhất định là cậu trai!! Bị tiếng ca hay đến khóc, đại thần anh vẫn ổn chứ?!

Fan 5: Giới tính nam, thích anh! Nghe qua thổ lộ khí phách không có một trong, nam thần quả nhiên không giống người thường (*/ω*)

Fan 6: Trái táo nhỏ trong nháy mắt muốn bạo a, [Try] mới là thần khúc thổ lộ đẹp nhất ~

Fan 7: Đại thần anh có dám đi ra nói hai câu hay không?!! Cầu lão đại lại đến một bài!

Đừng nói những người khác, Tiếu Thần cũng là bị Sở Tô hù dọa rồi, loại thần triển khai này là chuyện gì đang diễn ra?!! Còn chưa kịp hiểu chuyện gì phát sinh lại nghe thấy Sở Tô tiếp tục nói, “Có lẽ loại đột nhiên tỏ tình này có chút đường đột, cũng sẽ khiến cho anh khó xử, thế nhưng lúc này đây mặc kệ câu trả lời của anh là cái gì, xin hãy nghe em nói hết lại trả lời cho em biết.”

“…. Em nói.” Tiếu Thần nghe thấy thanh âm chính mình có chút đè nén vang lên, như là trả lời thiếu niên, hay là đang tự lẩm bẩm, bởi vì Sở Tô nói là hô hấp của hắn nặng hơn, có loại xung động bức thiết muốn biết kế tiếp Sở Tô muốn nói cái gì.

Sau khi Tiếu Thần nói xong, mọi người cảm giác được bên kia Sở Tô yên lặng vài giây, tiếp theo nghe thấy cậu tựa hồ tránh microphone hít vào một hơi, như là hồi phục tâm tình của mình cũng có lẽ giống như gom cho mình dũng khí, sau đó chợt nghe thấy cậu chậm rãi mở miệng.

“Cũng không rõ là lúc nào thì biết được sự tồn tại của anh, ước chừng là ở bốn năm trước, anh chỉ biết anh chính là Bách Lý Kiền duy nhất trong lòng em, nhưng không biết dưới ngòi bút của em tất cả tiểu thuyết đều là viết cho anh, có thể nói tên Văn Ý Tô này tồn tại là vì Trầm Tiêu.”

Sở Tô vừa mới bắt đầu câu đầu tiên liền nện xuống tảng đá lớn trong lòng Tiếu Thần, như cậu nói, Tiếu Thần cho là mình chỉ là phù hợp diễn dịch Bách Lý Kiền đặt ra mà thôi, nhưng không biết nguyên lai nhân vật này ngay từ đầu chính là vì hắn mà viết.

“Thời điểm lần đầu tiên nghe được anh phối kịch còn đang học lớp mười, kỳ thực khi đó căn bản không biết cái gì là đam mỹ, chỉ nhớ rõ trong kịch có một CV gọi là Trầm Tiêu, ở trên mạng tìm rất nhiều tin tức của anh, nhưng có thể tìm được cũng không nhiều, duy nhất có thể tìm thấy chính là kịch truyền thanh và weibo, còn có kênh tư nhân mà các fan thành lập giúp anh, bất quá anh rất ít khi lên weibo, em ở trên đó không tìm được bao nhiêu thứ có liên quan đến anh.” Sở Tô bình thản tự thuật, thanh âm của cậu không có bất kỳ phập phồng nào, bình thản đến cơ hồ không giống như là đang nói chuyện của mình, Tiếu Thần hầu như có thể tưởng tượng cậu ở bên kia máy tính mặt không biểu tình trần thuật.

“Có lẽ là quá mức trầm mê, sau khi biết kịch truyền thanh và đam mỹ bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn viết tiểu thuyết, lúc đó nghĩ rất đơn giản, nếu như mình cũng viết tiểu thuyết sau đó mời anh chủ dịch mà nói như vậy có phải có thể cùng anh kéo gần khoảng cách một chút được hay không, chỉ là bộ tiểu thuyết đầu tiên em mới vừa viết được một nửa liền thấy anh đăng weibo tương đương với muốn rời giới.”


“Ngô, giống như là chuẩn bị thật lâu đột nhiên phát hiện hoàn toàn không có tác dụng, em phát hiện làm việc này đều giống như thật có chút phí công, vì vậy ngừng nửa năm không hề động bút.” Sở Tô nói đến đây nguyên bản thanh âm không hề phập phồng rốt cục sinh ra tâm tình bất đồng nhẹ, hình như có chút khổ não, thật giống như cậu nói rất đúng loại hành vi này không biết có phải là có ý nghĩa tồn tại hay không, bất quá loại mê muội này cũng không có bao lâu, chợt nghe cậu nói tiếp, “Bất quá sau đó vẫn là thuyết phục chính mình, coi như là một ý nghĩ liền tốt rồi, có lẽ sẽ có ngày anh trở lại cũng không nhất định, cứ thế giới tiểu thuyết đợi rồi lại đợi, mãi cho đến khi cái tên Văn Ý Tô này nổi danh trong giới tác giả, chờ đến xã đoàn trong giới kịch truyền thanh muốn xin quyền chế tác, nhưng thủy chung không có đợi được tin tức anh trở lại.”

Tiếu Thần ở trước màn hình nắm con chuột trong tay siết chặt, lời nói của Sở Tô chấn động quá lớn rồi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sự tình lại là như thế này, tuy rằng ngay từ đầu bởi vì thái độ của Sở Tô sẽ ngẫu nhiên suy đoán cậu đối với mình có phải hoặc ít hoặc nhiều có chút hảo cảm, nhưng là không hơn, dù sao hai người chưa từng gặp mặt, cho nên hắn căn bản không biết Sở Tô đối với hắn là tồn tại tâm tư như thế, thời điểm nghe đến đó hắn hầu như sắp khống chế không nổi chính mình muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn là cứng rắn nhịn xuống, hắn không muốn cắt đứt Sở Tô, hắn muốn biết càng nhiều chuyện tình về Sở Tô mà hắn không biết.

Đồng dạng Lâm Tưởng Thất ở A thị đàn nghe ca hội của Trầm Tiêu nghe Sở Tô nói vùng xung quanh lông mày càng nhăn càng sâu, cô cũng không đồng ý loại tỏ tình không giữ lại chút nào này của cậu, cứ như vậy đem tất cả tình cảm của mình ở trước mặt mọi người mở ra, lại vì một câu trả lời của người kia cách làm quá mạo hiểm rồi, ở trong lòng Lâm Tưởng Thất kỳ thực càng không quan tâm Trầm Tiêu là cảm thấy như thế nào, cô quan tâm chỉ là sợ Sở Tô thổ lộ tình cảm như vậy tổn thương mà thôi.

Lúc Sở Tô nói đến đây fan công bình nhịn không nổi nữa, đều lên tiếng dỗ dành cậu.

[Công bình]

Fan 1: Sắp nghe khóc rồi, xoa xoa lão đại, lão đại đừng khổ sở, chờ đợi là một chuyện tình vô vọng nhất, cùng chịu cảm giác sâu sắc QAQ

Fan 2: Xoa xoa lão đại, cầu đừng khổ sở!! Cậu đối đại thần nhất định là chân ái!!

Fan 3: Nguyên lai Văn đại là bởi vì Tiêu ca mới viết tiểu thuyết, tôi đột nhiên lại tin tưởng tình yêu rồi!!

Fan 4: Xoa xoa lão đại, kỳ thực luôn đối với cái áo may-ô này của lão đại nhìn rất quen mắt, bởi vì cậu đã ở kênh đại thần treo tích phân, không nghĩ tới dĩ nhiên là như vậy!

Loại tình huống hiện tại này không ngừng có các fan bị kinh hãi, ngay cả nhóm [Là văn nghệ cũng không phải hèn mọn] nguyên bản các cô gái vẫn đang ồn ào cũng ăn ý yên tĩnh lại, cho dù nhóm Q và YY không cùng một kênh, thế nhưng luôn có loại cảm giác bất kể là ai lên tiếng đều sẽ quấy rối đến Sở Tô.

“Kỳ thực các người không cần an ủi tôi, tôi cũng không cảm thấy có cái gì khó chịu, tình cảm của bản thân chính là chuyện không thể bị khống chế.” Sau khi Sở Tô thấy trên công bình dỗ dành liền nói như vậy, sau đó nhìn áo may-ô của Trầm Tiêu tiếp tục nói, “Thẳng đến đoạn thời gian trước anh chủ động hỏi em muốn trao quyền  em mới biết được nguyên lai mình có thể cách anh gần đến thế, cũng là lúc này em phát hiện em quen thuộc bất quá chỉ là Trầm Tiêu ở trong kịch, mà không phải anh chân thật.”


“Bất quá thì tính sao, em không thèm để ý, nếu như anh nguyện ý, em có nhiều thời gian hơn đi tìm hiểu anh, có lẽ cho anh hiểu em, khoảng cách hay bất cứ cái gì khác có lẽ đều không thành vấn đề, hiện tại vấn đề duy nhất là anh.”

Nói đến đây Sở Tô dừng lại, trầm hai khoảng hai giây mới nói tiếp, mang theo loại kiên quyết, “Trầm Tiêu, năm nay em 19 tuổi, năm hai đại học, ngoại trừ mặt than không có chỗ thiếu hụt gì xấu khác, gặp gỡ anh là ngoài ý muốn, ở thời điểm em chật vật nhất, anh cùng em vượt qua đoạn ngày tháng khó khăn nhất, anh làm bạn cùng em qua bốn năm, nếu như anh không bài xích thế thì có thể thử để cho em kể từ bây giờ cùng anh đi tới trước có được hay không?”

Nguyên bản thanh âm Sở Tô không có gì lạ nói đến phần sau chậm rãi thanh đổi rất nhỏ, mang theo một tia khẩn cầu khiến cho người không thể phát giác, ngày hôm nay ở trong kênh YY của Trầm Tiêu không chỉ là fan Trầm Tiêu, còn có các cô gái fan độc giả của Sở Tô bởi vì trao quyền kịch truyền thanh biến thành fan của Trầm Tiêu, ở trong lòng độc giả của Sở Tô, lão đại của các cô vẫn là cao lãnh, mặc kệ Sở Tô là nam thần, hay là nữ thần trong lòng các cô đều là người đặt ở trên đầu quả tim, ngày hôm nay thấy người tỏ tình mang theo thấp giọng khẩn cầu các cô không cầm lòng nổi mà khó chịu, nguyên lai người mình vẫn đi theo và bảo vệ đang ở nơi mà các cô không biết thận trọng thích một người như vậy, cậu thậm chí không biết có cơ hội cùng đối phương nói ra hai chữ thích này hay không.

[Công bình]

Fan 1: Lão đại không nên như vậy, cầu đại thần lên tiếng (. ﹏. *)!!

Fan 2: Ngày hôm nay tôi có thể nhắm mắt rồi, suốt đời sùng bái Trầm Tô, ai ngăn cản tôi tôi cùng người đó tử chiến ┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻!!

Fan 3: Đại thần nếu như thế này mà anh còn không động tâm em liền thực sự không bao giờ lại tin tưởng vào tình yêu nữa!! Lão đại quá cuồng dại rồi!!

Fan 4: Ở cùng nhau ở cùng nhau!!

Fan 5: Ở cùng nhau ở cùng nhau!!

Fan 6: Ở cùng nhau ở cùng nhau!!

Sau khi Sở Tô nói xong câu cuối cùng liền an tĩnh, bởi vì nguyên nhân tính cách cậu cũng không có thói quen bày tỏ chính mình như vậy, nhưng là vì Trầm Tiêu cậu nguyện ý đi nếm thử, sau khi nói ra phát hiện kỳ thực cũng không có khó khăn như vậy, thật giống như hết thảy mọi chuyện không thể ở tại trước mặt người mình thích cũng tùy tiện làm đến bình thường như vậy.

“Tô…”

Nghe xong Sở Tô nói Tiếu Thần cảm giác mình nhất định phải nói cái gì đó, làm cho đối phương biết tâm ý của mình, lập tức mở miệng muốn nói chuyện, vậy mà ba chữ Tô Tiểu Quai chưa kịp nói điện thoại bên cạnh bỗng dưng vang lên đạo tiếng chuông dồn dập cắt đứt lời của hắn, màn hình lóe lên hai chữ [Ma Ma].


Người ở chỗ này cũng nghe thấy tiếng chuông đột nhiên mà đến này, lại càng hoảng sợ mới phát hiện là từ bên đại thần truyền đến.

“Xin lỗi, là tiếng chuông bên này của tôi.” Tiếu Thần cùng mọi người lên tiếng, lại bồi thêm một câu, “Lão đại, anh nhận điện thoại đã.” Nói xong câu đó hắn từ chỗ ngồi đứng dậy đi tới bên cạnh nhận điện thoại.

“Mẹ…”

“A Thần!! Con mau tới bệnh viện thành phố! Dì nhỏ của con xảy ra tai nạn xe cộ đang cấp cứu!! Con nhanh lên một chút!!!”

Tiếu Thần mới mở miệng gọi một tiếng chợt nghe thấy thanh âm Diêu Tân Ngọc bên kia truyền đến tiếng nghẹn ngào và lo lắng, sau khi nghe rõ lời mẹ nói Tiếu Thần cả kinh, liền vội vàng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?!”

“…”

“Mẹ đừng khóc, bệnh viện thành phố phải không? Con đến ngay!”

Tiếu Thần sau khi cúp điện thoại nhặt lên chìa khóa bên cạnh chuẩn bị ra cửa, trước khi bước ra khỏi căn phòng liền dừng lại cước bộ  nhớ tới Sở Tô còn đang chờ câu trả lời của mình, xoay người đi nhanh đến trước máy tính, hướng mic nói, “Xin lỗi mọi người, trong nhà tôi hiện đang có việc, bây giờ lập tức phải ra ngoài, còn có, lão đại, chờ anh trở lại!” Nói xong câu đó Tiếu Thần căn bản không có thời gian xem mọi người trả lời như nào liền vội vội vàng vàng ra cửa.

Vừa rồi Tiếu Thần ở bên cạnh nghe điện thoại thanh âm ít nhiều có chút ít thỉnh thoảng truyền đến trong kênh, các fan tuy rằng nghe không rõ nhưng là đại khái nghe thấy hai chữ bệnh viện, ở công bình đối Tiếu Thần rời đi đều biểu thị không quan hệ, Sở Tô cũng nghe thấy thanh âm đối phương nghe điện thoại, từ trong thanh âm đại thần sốt ruột mà xem tựa hồ cũng không phải việc nhỏ, nhưng bây giờ loại tình huống này cũng không có biện pháp đi quấy rầy hắn, chỉ có thể hy vọng không xảy ra chuyện gì mới tốt.Tác giả nói ra suy nghĩ:

Tô Tiểu Quai bày tỏ nỗi lòng của mình, cậu cũng không cảm thấy mấy năm nay chờ đợi có cái gì có thể khổ sở, thời điểm Trầm Tiêu rời giới cậu cũng có thể năm như một ngày ở trong kênh chờ đợi, như vậy cho dù đối phương không trở lại thì thế nào, bất quá cũng may Trầm Tiêu đã trở về, cậu muốn đem tình cảm của mình đều giao cho Trầm Tiêu, mặc kệ đối phương có thể cự tuyệt hay không, cậu đều muốn một câu trả lời xác minh, cho nên cậu lựa chọn nói ra.

Hôm qua nhận được bình luận dài của bảo bối Mạt Mạt, suất khóc rồi!!

Mặt khác, các tiểu yêu tinh cho rằng như vậy liền ở cùng một chỗ sao?! Ha ha ha, cười điên ba tiếng! Gấp chết các người, các người đánh ta nha đánh ta a (*/ω*)

Đùa giỡn bảng thổ hào (*/ω*)

Các cô nương thật cấp lực bao nuôi ca! Bộ dạng được các ngươi thổ hào suất khóc… khúc sau còn mấy câu đại loại thế mà làm biếng quá hihi nói chung lão tác giả chỉ lảm nhảm với mấy cô nương thổ hào thôi, chả có gì dính đến truyện đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.