Bạn đang đọc Vọng Môn Nhàn Phi – Chương 30: Hương oa oa
“Ngươi…… Ngươi dám đánh ta!?” Ngay cả việc tự xưng là bổn vương hắn cũng quên, Quân Vinh Lâm không thể tin trợn mắt đầy lửa giận nhìn Mục Thanh Lê. Trước đây nàng vừa sử dụng kiếm, còn dùng chân, nhưng lúc này đây là tay không tát vào mặt, còn là bị một nữ tử tát vào mặt, nhục nhã biết bao nhiêu!
“Đánh ngươi? Đánh ngươi thì thế nào?” Mục Thanh Lê cười lạnh, quay người trở lại bên cạnh cái bàn, cầm lấy bầu rượu vung tay lên ném vào người hắn, mặt mày lạnh lùng nhìn gần hắn, khinh thường giận dữ nói: “Hạ xuân dược, rồi cho người đến phá trong sạch của ta, sau đó lại cố ý để toàn bộ mọi người đến xem là muốn ta xấu mặt. Quân Vinh Lâm, ngươi thật sự là tính toán tốt a, lòng người của ngươi rốt cuộc nhỏ nhen bao nhiêu, lại dùng biện pháp ác độc như vậy tính kế ta, vì cái gì?”
Mọi người chung quanh nghe xong những lời này toàn bộ nhìn về phía Quân Vinh Lâm, cho dù chán ghét Mục Thanh Lê như Mục Vân Tâm cùng Lưu Ngọc Yến cũng không ngoại lệ, tính kế thế này đối với một nữ tử mà nói thật sự rất ác độc.
Quân Vinh Lâm thật dám làm dám chịu, phẫn nộ nhìn chằm chằm nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:“Vì cái gì? Hưu ngươi! Mục Thanh Lê, ngươi ỷ là trưởng nữ của Bình Khang Hầu, lại có trấn quốc tướng quân làm chỗ dựa, gắt gao dính lấy với bổn vương hỏi sao không ghê tởm? Ngươi đã không thể chết, nay trước mặt mọi người bổn vương hưu ngươi (hưu = bỏ)! Từ nay về sau chúng ta không còn liên quan!”
“Phanh” một tiếng vang thật lớn, bàn tay trắng noãn nhỏ bé Mục Thanh Lê vừa hạ xuống tức thì bàn gỗ tứ phân ngũ liệt (chia năm xẻ bảy, tan tành), hóa thành gỗ vụn phân tán trên mặt đất. Lại nhìn đôi mắt nàng như băng, ngửa đầu cười lạnh nói: “Hưu ta? Không có khả năng!”
Quân Vinh Lâm cười nhạo,“Không tiếp tục giả vờ nữa sao? Rốt cuộc là rời không được bổn vương!”
“Ta nghĩ ngươi lầm rồi.” Mục Thanh Lê khinh thường nhìn hắn: “Nếu ngươi không nhắc, ta cũng quên ta và ngươi còn có hôn ước. Hưu ta? Ngươi còn không có tư cách này, ngươi hôm nay đã dám làm ra chuyện như vậy, ta đương nhiên cho ngươi nếm thử tư vị trong đó.”
Mục Thanh Lê ngửa đầu cười, từng chữ từng chữ nói, thật rõ ràng: “Cuộc thi thăng cấp mùa hạ* của học viện Tống Thụy, ta Mục Thanh Lê lấy Kiếm Thần thề, hướng ngươi Quân Vinh Lâm khiêu chiến, ta thắng, trước mặt hoàng thân quốc thích quyền quý, hưu ngươi! Chiêu cáo cả nước! Nếu là ngươi thắng, ta Mục Thanh Lê mặc cho ngươi xử trí. Quân Vinh Lâm, ngươi dám nhận không!?”
*夏试上 Hạ thí thượng: Hạ vừa là mùa hè/mùa hạ, lại còn nghĩa to lớn, nên ta tạm thời để là cuộc thi thăng cấp mùa hạ.
Cuộc thi thăng cấp Tống Thụy, những người quyền quý của Đông Tống quốc đều phải thi đấu, cho dù là người đứng đầu Đông Tống quốc cũng không ngoại lệ.
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi. Mục Thanh Lê này quá lớn mật, ai mà chẳng biết bản lãnh của nàng? Nhưng khi nhìn bộ dáng này của nàng, nói không chừng nàng sẽ thắng.
“Hảo!” Một tiếng trầm ổn từ tính âm thanh truyền đến, Tần vương Quân Vinh Trăn tay ôm Lam Phiêu Phiêu cười cười, đối Quân Vinh Lâm nói: “An Vương, ngươi không dám ư?”
Mục Thanh Lê nhìn hắn một cái, Quân Vinh Trăn sau đó cũng nhìn phía nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, một giây sau Mục Thanh Lê thu ánh mắt về. Nàng không sợ Quân Vinh Lâm không đáp ứng, lấy danh nghĩa Kiếm Thần khiêu chiến là vinh quang, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy, nếu hắn không đáp ứng chỉ biết đã đánh mất hết thể diện, mà Quân Vinh Lâm xem trọng nhất thể diện.
“Dám!? Có gì không dám!” trong tay áo Quân Vinh Lâm nắm chặt tay, lớn tiếng ứng chiến.
Mục Thanh Lê híp mắt mỉm cười, “Mấy ngày này, ngươi nên chuẩn bị cho tốt, miễn đến lúc đó thua thê thảm.” Đảo mắt quét về phía những người khác đang chắn ở cửa, một tiếng lãnh (lạnh lùng) a: “Nhường đường.”
Mọi người cũng nhìn ra được nàng đang thật là tức giận, không ít thì nhiều đều nhường đường, vài kẻ vui sướng khi người gặp họa cố tình muốn chọc thêm, đứng ở tại chỗ không cho qua.
Mục Thanh Lê cười lạnh, gặp một người thì đá một cước, đi ra tới cửa thì cước bộ tạm dừng một chút, nhìn về phía Mục Tử Vi đang đứng yên lặng một bên không nói gì, lắc đầu cười nói: “Tử Vi, ngươi yên tâm, ta sẽ không quên ngươi, chờ ta hưu hắn, liền cho các ngươi hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc.”
Sắc mặt Mục Tử Vi một mảnh đỏ sậm, những người khác xem vào còn tưởng là thẹn thùng, trên thực tế là cưỡng chế phẫn nộ và hoảng sợ.
Tiêu sái một đường đến đầu thuyền không bị ngăn trở, bên cạnh đều không có bao nhiêu người, Noãn Thu tự trách nói: “Tiểu thư, là chúng ta bảo hộ không chu toàn.”
Mục Thanh Lê còn không nói gì, một đạo thân ảnh hung mãnh đột nhiên đi đến bên người của nàng, ung dung cười nói:“Cũng không phải là các ngươi bảo hộ không chu toàn, mà là có người cố ý dẫn các ngươi đi nhầm sương phòng.”
Mục Thanh Lê quay đầu nhìn Quân Vinh Trăn, gần gũi tiếp xúc càng cảm thấy hắn thần tuấn gợi cảm, thân thể uy vũ cao lớn. Hắn biết cái gì, hiện tại hắn lại chạy tới là có ý tứ gì. Một đám Vương gia này đều phiền toái.
Quân Vinh Trăn không bỏ qua ánh mắt không kiên nhẫn của nàng, chẳng những không tức giận còn càng cảm thấy thú vị. Ngẫm lại có người nào dám ở trước mặt mình biểu hiện không kiên nhẫn rõ ràng như vậy? Nữ nhân lại càng không có. Thân hình cao lớn đem nàng hoàn toàn giam cầm trong lòng mình, cúi đầu ở bên tai nàng ái muội nhẹ giọng cười nói: “Ngươi là một cái hương oa oa, một đống người nghĩ gì đó sau lưng ngươi, ngươi thế nào không sao cả, quan trọng ngươi là hương oa oa sẽ trở thành vật vô chủ. Cẩn thận một chút, bị người ăn sạch lúc nào không hay.”
Mục Thanh Lê chuyển rời khỏi động tác ái muội thân cận của hắn, lãnh đạm nói: “Cám ơn nhắc nhở, ngươi yên tâm, cho dù ta là một cái hương oa oa, cũng là có độc hương oa oa, muốn ăn ta? Chờ chết đi.” Quay đầu nhìn Noãn Thu cùng Hàn Xuân một cái, liền nhảy trên mặt hồ nước, Thủy Thượng Phiêu Phi quay về bờ.(Đi/bay trên mặt nước, một chiêu trong Cửu âm chân kinh)
Noãn Thu cùng Hàn Xuân một chút cũng không chậm, trực tiếp rời thuyền đuổi theo phía sau Mục Thanh Lê ở trên nước điểm nhẹ vài cái, dừng ở trên bờ.
“Ha ha ha.” Quân Vinh Trăn nhịn không được cười to, nhìn thấy ba người tiến vào trong xe ngựa chậm rãi rời đi. Mục Thanh Lê này thật sự không giống với lúc trước, thú vị thú vị.