Bạn đang đọc Vọng Môn Nhàn Phi – Chương 3: Ngươi không xứng
“Ba.”
Quân Vinh Lâm đánh bay vũ tên đang phóng tới, trước mắt hàn quang chợt lóe, chỉ thấy hồng y thiếu nữ cầm kiếm đâm tới, hắn kinh sợ cả thân toát mồ hôi lạnh, xoay người lui về phía sau vài bước, kinh ngạc không thôi.
“Mục Thanh Lê, ngươi điên rồi? Ngươi dám thật sự động kiếm!”
Mục Thanh Lê híp mắt cười yếu ớt, nghiêng người chậm rãi đảo qua, không nhanh không chậm đáp: “Ta thực thanh tỉnh, nhưng thật ra ngươi không động kiếm, mới thật là điên, thật sự muốn chết?”
Quân Vinh Lâm phát hiện nàng mặc dù không mạnh, nhưng chiêu thức kiếm thuật ấy cũng không yếu. Trong lòng một mảnh tức giận cùng châm chọc, cổ khí từ ngón tay ngưng tụ, một cổ khí từ ngón tay bắn tới mũi kiếm của nàng, cười lạnh khinh bỉ nói: “Ngươi, không xứng để bổn vương xuất kiếm.”
“Xoát” Một kiếm mạnh hơn nhanh hơn, cắt qua khuôn mặt tuấn tú của Quân Vinh Lâm.
Mục Thanh Lê dùng tay không cầm kiếm ngắt một bông hoa, nhìn thì chậm, trong nháy mắt thật như mộng ở trên mặt hắn vốn có một vết thương lại xuất hiện thêm một vết thương, tạo thành hình chữ thập, nàng cười thật tươi, khẩu khí không chút khách sáo: “Ngươi cũng không xứng sử dụng kiếm.”
– Ngươi cũng không xứng sử dụng kiếm –
Tại thế giới kiếm thuật này, bị nói không xứng sử dụng kiếm, đây mới là vũ nhục lớn nhất.
Sắc mặt toàn bộ những người đang xem xung quanh thay đổi, việc này e là một náo động không nhỏ.
“Ngươi nói cái gì!?” Quả nhiên, Quân Vinh Lâm vô cùng phẫn nộ, một tay xoa lên khuôn mặt, nhìn thấy máu trong tay, lần nữa quay lại nhìn nàng, “Xoát” rút Lưu Vân bảo kiếm ra, kích xuất toàn bộ đấu khí, bổ về phía Mục Thanh Lê, sát ý lạnh lẽo: “Mục Thanh Lê, ngươi đã nói thì không được trốn, muốn giết hoàng tộc, bổn vương ngay tại nơi này đem ngươi tử hình!”
“Hừ.” Mục Thanh Lê không chút nào che giấu toát ra một chút thần sắc khinh bỉ, trong nháy mắt, buông lỏng bảo kiếm trong tay vừa thu lại, khiến toàn bộ kiếm thế của Quân Vinh Lâm bỗng tiêu tán, một cước đá vào huyệt vị đầu gối của hắn, chỉ thấy Quân Vinh Lâm trừng mắt như không thể tin vào mắt nhìn về phía trước, hắn liền có cảm giác lành lạnh kiếm ngay ở cổ.
Như vậy thật giống như là Quân Vinh Lâm chính mình hướng về phía kiếm của Mục Thanh Lê, thật sự quỷ dị.
“Ngay cả một chiêu của ta cũng không đỡ được, ngươi còn dám nói ngươi xứng sử dụng kiếm sao?” Mục Thanh Lê không chút nào buông tha cơ hội đả kích của hắn, mũi kiếm theo cổ hắn hướng về phía trước, dùng kiếm trêu chọc cằm của hắn, liếc thấy mặt hắn đỏ lên do khuất nhục, cong môi cười, phun ra ba chữ:
“Ngươi không xứng.”
Một chiêu!
Chỉ một chiêu, đã đem thiên tài kiếm vương Đông Tống thu phục, nói như vậy, nàng so với kiếm vương còn lợi hại hơn!?
Những người bàng quan chung quanh chỉ cảm thấy hết thảy đều trở nên có chút mộng ảo, phân không rõ đâu là thật đâu là giả.
“……” Quân Vinh Lâm cả người run rẩy, gân xanh nổi lên trên trán, khớp ngón tay cầm kiếm trở nên trắng bệch. Hắn không rõ, rõ ràng một kiếm kia của hắn uy lực thật lớn, như thế nào lại bị hạ dễ dàng như vậy, thật giống như là khí lực đều mất hết, bị nàng đá một cước toàn thân liền tê dại.
“Không phục?” Mục Thanh Lê cười khẽ, lấy kiếm cắt một vết thương bên cánh tay hắn, lại ở trên đùi hắn rạch thêm một đường. Bảo kiếm trong tay nàng linh hoạt vô cùng, chỉ nháy mắt trên người Quân Vinh Lâm không nhiều không ít năm đạo kiếm thương, cùng số vết thương trên người nàng vừa vặn.
“Ngươi đả thương trên người ta, toàn bộ từ đầu chí cuối trả lại cho ngươi.”
Nói xong khinh thường liếc hắn một cái, xoay người hướng Lưu Minh Hiên đi đến.
Quân Vinh Lâm lửa giận ngút trời, khuất nhục cùng không cam lòng tràn ngập trong óc hắn, hận không thể đem cô gái trước mắt này thiên đao vạn quả (băm vằm thành nghìn mảnh). Toàn thân nhảy dựng lên, lấy khoảng cách trực tiếp này xuất thủ hướng Mục Thanh Lê, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ:“Bổn vương giết ngươi!”
“A!” Mọi người kinh hãi, ai cũng thật không ngờ Quân Vinh Lâm thế nhưng ra tay phía sau, này là thủ đoạn đánh lén đả thương sau lưng người khác.
Mục Thanh Lê cảm thấy hàn phong ào đến, đầu hơi hơi nghiêng, thoát được một kiếm, quay người một cước đá trúng ngực Quân Vinh Lâm.
“Phốc!” miệng Quân Vinh Lâm phun máu tươi, kiếm Lưu Vân rớt ra, ngã thật mạnh xuống dưới.
Mũi chân Mục Thanh Lê dùng sức một chút liền đứng trước mặt hắn, kiếm chỉ vào yết hầu hắn, lãnh đạm nói: “Ngươi quả nhiên không xứng sử dụng kiếm.”
“Đại tỷ tỷ, không cần a!” Chân tình mềm nhẹ thanh âm, tuyệt vọng thê lương kêu to ẩn chứa rung động lòng người.
Mục Tử Vi tìm đúng cơ hội, lê hoa đái vũ* chạy tới, che chắn trước mặt Quân Vinh Lâm, quỳ gối trên mặt đất, cầm lấy ống quần Mục Thanh Lê đau khổ cầu xin: “Đại tỷ tỷ, van cầu ngươi! Không cần, không cần, An Vương, An Vương không phải là cố ý đối với tỷ tỷ bất lợi a! Đại tỷ tỷ, Tử Vi cầu ngươi, không cần giết An Vương. Nếu đại tỷ tỷ thật muốn giết, liền giết muội muội đi, muội muội không oán cũng không hối hận
*Lê hoa đái vũ (hay đới vũ) [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi (trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị). Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
梨花一枝春帶雨
Lê hoa nhất chi xuân đái vũ
Người đẹp thì ngay cả dáng vẻ lúc khóc cũng đẹp hơn người khác >__
Nàng không tin Mục Thanh Lê thật sự dám giết An Vương, nơi này là võ trường hoàng gia, nhiều người nhìn như vậy, nếu nàng thật sự làm thế, chính nàng cũng không thoát tử tội. Tuy rằng không biết tiện nhân này như thế nào đột nhiên có kiếm thuật như vậy, nhưng lại cho nàng cơ hội, làm cho nàng có thể tỏ ra bản thân ôn nhu thiện lương cùng An Vương sinh tử làm bạn thâm tình.
Trong lòng Mục Tử Vi đang khẩy bàn tính, một phen khổ tình cầu xin tha thứ này quả là làm cho người ta cảm thấy chân tình, thực cảm động lòng người. Nhưng nàng lại tính sai lầm một chút. An Vương là ai, đại danh đỉnh đỉnh thiên tài kiếm vương, hơn nữa còn là nam tử! Cho dù chết, cũng không trốn tránh sau lưng một nữ tử? Dựa vào nữ tử khóc lóc cầu xin mình? Nhất là tại trước mặt nhiều người như vậy, việc này căn bản chính là đánh vào mặt của hắn, hủy tự tôn của hắn.
“Cút!” Quân Vinh Lâm tức giận mắng một tiếng, không có nửa điểm thương tiếc. Một chưởng đem Mục Tử Vi ngã sang một bên, sắc mặt đen giống như tu la tái thế, trừng mắt với nàng lớn tiếng mắng quát: “Bổn vương không cần ngươi tới cầu tình!”
Mục Tử Vi nhất thời không biết mình đã làm sai cái gì, lưng đau như lửa đốt, không ngăn được nước mắt tuôn rơi.
Mục Thanh Lê nhìn xem đây cũng chỉ là thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, mà người này kêu nàng là đại tỷ tỷ? Xem ra phải tìm hiểu rõ ràng một phen mới được. Tay vừa lật đã đem bảo kiếm thu hồi về, đi đến đưa lại cho Lưu Minh Hiên, mặt giãn ra cười khẽ: “Cảm tạ.”
Lưu Minh Hiên đem kiếm nhận lấy, chống lại đôi ngọc lưu ly trong sáng lại ấm áp này, nhất thời khó có thể đem nàng vừa mới lạnh thấu xương và mờ mịt kết hợp cùng nhau, có chút đăm chiêu cười nói: “Không có gì, Mục tiểu thư thực làm cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Mục Thanh Lê lúc này mới thấy rõ nam tử bộ dáng trước mắt, chừng mười bảy mười tám, trường bào màu xanh đen, đầu buộc gấm xanh cùng màu, thắt lưng giắt một thanh kiếm đen. Khuôn mặt nhu hòa tuấn tú, mày kiếm thon dài thêm vài phần tư thế oai hùng, con ngươi đen bình thản tự tin lại cao ngạo, kết hợp lại càng thanh thoát.
Mục Thanh Lê đối hắn nhợt nhạt cười, trên môi bị thương có thể hạn chế cử động được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Gật đầu ý bảo thi lễ, liền hướng bên người Mục Tử Vi đi tới, kéo tay nàng nâng dậy, miệng cười nói: “Tử Vi, chúng ta về đi.”
Lời này không có một chút ý tứ hỏi.
Mục Tử Vi liếc mắt nhìn Quân Vinh Lâm một cái, một chút biến cố cuối cùng làm cho nàng thật sự khó chịu, nhưng cũng biết nói ở trong này cũng vô dụng. Nghiêng đầu hướng Mục Thanh Lê nhu thuận gật gật đầu, ôn nhu thân thiết nói: “Đại tỷ tỷ bị thương nặng, vẫn là mau chút trở về bôi thuốc, nếu để lại sẹo cũng không tốt lắm.”
Mục Thanh Lê tùy ý theo nàng đi. Lúc này đi trở về làm sao, đường về, nàng thật sự không biết.
“Ngươi muốn đi?” Quân Vinh Lâm chịu đựng trọng thương, đột nhiên đứng lên chắn trước mặt nàng.
Mục Thanh Lê cười yếu ớt như lê bạch hoa khai (hoa lê trắng nở), thản nhiên nói: “Ngươi muốn tiếp tục tự rước lấy nhục?”
Quân Vinh Lâm đứng thẳng bất động, sắc mặt xanh mét, nhìn ánh mắt cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Mục Thanh Lê dừng một chút lại bước đến Mục Tử Vi,“Đi.”
Mục Tử Vi cắn cắn môi dưới, nghĩ đến hôm nay là nàng giở không biết bao nhiêu thủ đoạn. Như ngày thường bị Mục Thanh Lê bức bách mà bất đắc dĩ lại ngẩng đầu dùng ánh mắt ẩn tình thiện ý cùng Quân Vinh Lâm nói lời từ biệt, đáng tiếc lúc này Quân Vinh Lâm trong mắt chỉ còn lại có Mục Thanh Lê, căn bản không nhìn thấy nàng.
Mục Thanh Lê trực tiếp lôi kéo nàng hướng chỗ ra khỏi nơi này mà đi, đi ngang qua Quân Vinh Lâm thì liếc một cái, liền đi qua khỏi hắn.
Trả Lời Với Trích Dẫn