Vọng Môn Nhàn Phi

Chương 23: Mua thuốc


Bạn đang đọc Vọng Môn Nhàn Phi – Chương 23: Mua thuốc


Dương thành quốc đô của Đông Tống, khối đá lớn bày ra, chung quanh lầu khắc xà (nhà) vẽ, lão bản đứng trong một sạp nhỏ thỉnh thoảng thét to vài tiếng, đám người lui lui tới tới có vẻ rất náo nhiệt, phồn hoa.

Một chiếc xe ngựa từ ngã tư đường đi qua, vải mành bằng cẩm trù thêu hoa cúc* viền vàng, gỗ khắc chạm rỗng**, bốn phía rèm che đính chuông bạc, cực kỳ xa hoa tráng lệ. Xe ngựa này vừa xuất hiện, bình dân tại Dương thành đều đã đoán được là của người nào, đây không phải là xe ngựa của đại tiểu thư Bình Khang Hầu phủ sao?
Một ít người nhìn không khỏi líu lưỡi, có tiền đến thế này quả làm cho người ta ghen tị, một chiếc xe ngựa xa hoa như thế cũng đủ thường dân bọn họ sống đến mấy đời không lo nghĩ.

Phu xa là một thiếu niên mặc hắc y, mày kiếm mắt phượng, tóc đen chỉ dùng miếng vải đen cột sau đầu, vẻ mặt càng thêm trắng như ngọc, mặt không chút thay đổi, cánh môi mím, thân như bảo kiếm , lạnh và sắc bén, thật sự tuấn tú, làm cho nữ tử chung quanh nhìn đến mê muội.

Rõ ràng trông như một gia thế công tử , lại là phu xa.

Xe ngựa dừng một bên lầu các “Vạn Dược Hiên”, Đường Thủ nhảy xuống xe, hướng bên trong màn xe nói: “Tiểu thư, đã đến.”

Noãn Thu cùng Hàn Xuân hai người đi xuống trước, bộ dạng hai người cũng đã khiến cho những người chung quanh lâm vào một trận mê huyễn. Giây tiếp theo liền gặp một thân ảnh màu vàng đi ra, vai đẹp như được vót, eo được thắt một sợi lụa trắng mềm mại. Tóc đen trên trán đơn giản cột sau đầu, hé ra dung nhan lấp lánh dưới ánh mặt trời, mày như thúy vũ, da thịt tuyết trắng, chỉ thấy cặp mắt nàng linh động, đôi môi xinh đẹp mỉm cười, nói: “Đi thôi.”


Một nam hai nữ cùng nàng đi vào trong ‘Vạn Dược Hiên’.

Giờ khắc này mọi người bên ngoài mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, không khỏi kinh ngạc.

“Bình Khang phủ đại tiểu thư thật sự giống như lời đồn đãi hoàn toàn thay đổi, ngày xưa có xinh đẹp như vậy đâu?”

“Nhìn nàng như vậy, ta không khỏi nhớ tới lúc trước Đông Tống đệ nhất mỹ nhân danh chấn một thời, La Vô Hà. Quả nhiên có mẫu này tất có nữ đó (mẹ sao con vậy), Mục Thanh Lê tuổi còn nhỏ mà đã xinh đẹp như thế, trưởng thành so với mẫu thân nàng chỉ sợ còn đẹp hơn.”

“Thế gian này thật sự không lúc nào không có chuyện lạ, bị dọa một hồi, lại thay đổi một người.”

Lúc này, chưởng quầy Vạn Dược Hiên vừa thấy bốn người Mục Thanh Lê đến, vội vàng từ trong quầy bước ra, cúi đầu trước mặt Mục Thanh Lê cười nói: “Nguyên lai là đại tiểu thư Bình Khang phủ đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho Vạn Dược Hiên a. Không biết Mục đại tiểu thư cần đan dược gì? Tiểu nhân có thể vì ngài mà tìm.”

Mục Thanh Lê lắc đầu cười: “Ta đến đây cũng không phải là vì mua đan dược, mà là muốn xem dược liệu.”


“Không biết Mục đại tiểu thư là muốn dược liệu gì, thỉnh tiểu thư cứ việc nói, tiểu nhân lập tức sai người đưa tới ngay.” Chưởng quầy nói liên tục, khẩu khí cung kính trước sau như một.

“Noãn Thu.” Mục Thanh Lê nhìn về phía bên người Noãn Thu.

Noãn Thu hiểu ý đem giấy Tuyên Thành đã chuẩn bị vẽ sẵn ngay từ đầu đưa cho chưởng quầy, ôn nhu mỉm cười nói: “Thỉnh chưởng quầy xem, dược liệu đó đấy.”

Chưởng quầy vừa thấy, liền phát hiện trên giấy Tuyên Thành này vẽ một ít cây cỏ, trong đó mấy loại dường như hắn đã gặp qua, vốn nghĩ rằng chỉ là cỏ dại, hoá ra đều là dược liệu?

Mục Thanh Lê thấy thần sắc chưởng quầy không có sai biệt quá, trong lòng lại nắm chắc thêm vài phần, thẳng đến khi chưởng quầy xem xong rồi, mới mở miệng cười nói: “Chưởng quầy không cần kinh ngạc, hình vẽ trên mặt giấy xác thực đều là dược liệu. Sớm đã nghe nói đến Vạn Dược Hiên là đan dược bảo điếm lớn nhất cả nước, cho nên ta nghĩ chưởng quầy có thể giúp ta tìm dược liệu này, giá cả có thể thương lượng.”

“Mục đại tiểu thư quá lời rồi.” Chưởng quầy mỉm cười, thần sắc tràn đầy tự tin. Đối Mục Thanh Lê nói: “Tiểu thư, dược liệu trên giấy này trước đây tiểu nhân coi như có gặp qua một ít, chỉ là lúc đó nghĩ chúng là cỏ dại bình thường cho nên bỏ qua, xem ra mắt tiểu nhân thật vụng về. Mục đại tiểu thư yên tâm, dược liệu này Vạn Dược Hiên ta tất nhiên bằng thời gian nhanh nhất tìm cho ra, giao Mục đại tiểu thư.”


“Hảo! Có những lời này của chưởng quầy ta cũng an tâm, nếu tìm được chúng, mặc kệ bao nhiêu ta đều trả, càng nhiều càng tốt.” Mục Thanh Lê mỉm cười nói.

Chưởng quầy trong mắt chợt lóe quỷ dị, làm cho người ta cảm thấy như ảo giác, liên tục cười nói: “Mục đại tiểu thư yên tâm, tiểu nhân nhớ kỹ.”

Mục Thanh Lê gật đầu, việc này xem như giải quyết xong. Dược liệu nàng vẽ trên giấy này đối với việc phối hợp tu luyện dịch cân kinh là dược liệu cần thiết, mặc kệ là đột phá cực hạn thân thể trong tu luyện dịch cân kinh hay là chữa trị thân thể đều rất tốt. Dược liệu đó gọi là cỏ linh chi. Nàng thật ra muốn trực tiếp tự giải quyết, nhưng không nghĩ cái thế giới này thật có luyện đan sư, mà nàng không muốn có người nào tham gia a.

Dược liệu thế giới này tựa hồ đều là phải có chút linh khí mới được xem là dược liệu tốt, cho nên những thứ này mới không bị chú ý. Cuối cùng vẫn là Noãn Thu nhắc đến Vạn Dược Hiên nàng mới đến nơi này tìm thử một phen, cuối cùng không làm cho nàng thất vọng. Thế giới này quả nhiên là có dược liệu đó, chỉ là không được người ta chú ý mà thôi.

Chưởng quầy cẩn thận đem giấy Tuyên Thành thu hồi, đối Mục Thanh Lê vừa cười vừa nói: “Mục đại tiểu thư, Vạn Dược Hiên ta gần đây mới có mấy khỏa thăng dương đan, người có thể có hứng thú?”

“Thăng dương đan?” Mục Thanh Lê nhìn về phía Noãn Thu.

Noãn Thu giải thích: “Tiểu thư, thăng dương đan là đan dược thiên phẩm, có thể giúp cho tu vi của đại kiếm sư trực tiếp đột phá phẩm đoạn, thăng cấp nhất phẩm.” (cứ như là nâng cấp đặng lên level trong game ý)

“Nga.” Mục Thanh Lê thấy mất hứng thú, đối chưởng quầy lắc đầu nói: “Không cần, ta đối với thứ đan dược đó không có hứng thú.” Đan dược trực tiếp làm cho tu vi người ta tiến bộ chỉ là ưu việt nhất thời, không những thế còn cùng lúc làm cạn kiệt khả năng tiềm lực con người, chung quy là không tốt bằng trực tiếp đột phá cực hạn.


Chưởng quầy mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, tiểu nhân sẽ không nhiều lời, nếu là sau này có thứ gì tốt tất nhiên báo cho Mục đại tiểu thư đầu tiên.”

“Ta đây trước hết cám ơn chưởng quầy.” Lời khách sáo cần nói cũng đều đã nói xong, Mục Thanh Lê gật đầu cười, liền đối Noãn Thu ba người nhìn thoáng qua, nói: “Đi thôi.”

“Vâng.” Ba người đáp ứng, cùng nhau theo nàng đi ra ngoài.

Chưởng quầy vẻ mặt mỉm cười cung kính nhìn Mục Thanh Lê lên xe ngựa đi xa, lúc này mới xoay người trở lại trong cửa hàng.

Cùng lúc, trong nội đường Vạn Dược Hiên một bức rèm che mở ra, đi ra là một nam tử đeo kiếm, đối chưởng quầy nói: “Mã trưởng quỹ, công tử mời ngươi đi vào, mang theo bản vẽ dược liệu Mục Thanh Lê vừa mới lưu lại.”

Chưởng quầy nghe vậy trong lòng cả kinh, vội vàng đi theo, lắp bắp:“Dạ, dạ, tiểu nhân đi ngay.”

Việc này thật sự là trùng hợp, mấy ngày nay công tử vừa vặn đến Dương thành, Mục Thanh Lê này cũng vừa đến Vạn Dược Hiên này uỷ thác làm việc. E là những việc vừa mới nãy đều bị công tử thấy được, cũng không biết gọi hắn đến là có ý tứ gì? Còn muốn lưu lại bản vẽ Mục Thanh Lê, sợ là cùng Mục Thanh Lê có liên quan, chỉ cần không chọc cho công tử tức giận thì tốt rồi.

Mã chưởng quầy Vạn Dược Hiên trong đầu không ngừng suy nghĩ, đi ra đình viện phía sau của Vạn Dược Hiên, giương mắt chỉ thấy thân ảnh công tử như ánh mặt trời kia, biểu lộ trên mặt càng thêm cung kính.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.