Bạn đang đọc Vọng Môn Nhàn Phi – Chương 16: Phong ba chốn học viện
Lưu Ngọc Yến thật nghĩ không ra bình thường trước mặt mình Mục Thanh Lê giống như tiểu bạch thỏ thế nhưng sẽ nói ra nói ra những lời như vậy, hơn nữa nhìn này khuôn mặt cười đến vô hại lại không biết nên nói như thế nào. Thế nào? Nàng ngày xưa tuy rằng hơi một xíu là đã động thủ, nhưng chân chính động thủ cũng rất ít, mỗi lần chủ yếu doạ cho Mục Thanh Lê rút lui mà thôi.
Lưu Ngọc Yến đứng yên tại chỗ đến mức mặt đỏ bừng, Mục Thanh Lê đã quay đầu nhìn về phía thân ảnh mặc hắc y ở cửa ra vào, nghiêng đầu liền hướng hắn cười, kêu lên: “Đường Thủ, lại đây ngồi bên này này.”
Đường Thủ sắc mặt lạnh như băng hơi hơi kiềm nén lại, chỉ thấy Mục Thanh Lê đang ở trên nhuyễn tháp, hôm nay nàng mặc một bộ váy với ống tay nhỏ, màu trắng viền xanh lục, mái tóc được buộc cẩn thận sau đầu, tóc mai hai bên thắt dây cột tóc màu xanh dao động theo mỗi động tác nghiêng đầu. Mắt lưu chuyển lóng lánh, nụ cười thản nhiên, môi đỏ bừng như đóa hoa nở rộ.
Đừng nói là hắn, những người khác trong học đường cũng bị nụ cười này mê hoặc trong chớp mắt.
Lưu Ngọc Yến nhìn Đường Thủ, trong mắt chợt thoáng bối rối. Vừa nghe lời này, sắc mặt liền thay đổi, chắn trước mặt Mục Thanh Lê, trừng mắt nhìn nàng đè thấp âm thanh kêu lên: “Đây là chỗ của ta, ngươi dựa vào cái gì gọi hắn đến ngồi, phải đi cũng là ngươi đi a!”
Mục Thanh Lê tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn nàng một cái, một chút cũng không so đo mà đứng dậy, hất mặt* nói:“Học đường vị trí vốn là có thể tùy ý ngồi, ta gọi Đường Thủ ngồi bên người, ngươi lại dựa vào cái gì mà quản? Hay là ngươi muốn cùng ngồi cùng hắn?”
*Nguyên văn 扬着眉 Dương trứ mi (hay dương mi) : kiểu như là hất mặt/ hất hàm khinh thường người khác, như dương dương tự đắc cũng mang ý này.
Đã sớm nghe Noãn Thu nói qua vị trí ngồi bên cạnh nàng là Lưu Ngọc Yến, là tiểu nữ nhi của bộ binh thượng thư, cùng Mục Tử Vi là bạn tốt, thích nhất chính là khi dễ Mục Thanh Lê để làm cho Mục Tử Vi hết giận.
Mà không muốn ọi người biết là, nàng tựa hồ thích Đường Thủ.
Đường Thủ vốn có bộ dạng tuấn mỹ, mày kiếm mắt phượng, con ngươi đen như ngọc, một thân hơi thở nghiêm nghị lãnh liệt càng thêm khiếp người.
Người như vậy bị cô gái hoài xuân cũng là bình thường.
怀春 Hoài xuân : Hoài là nhớ, ôm giữ trong lòng, đại khái là tương tư .
“Ngươi!” Lưu Ngọc Yến tức giận đến mặt cũng đỏ lên, nhất là nhìn Đường Thủ đang nhìn về bên này, kìm nén tức giận liền hướng Mục Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Ngươi chờ đấy!” Nói xong liền xoay người đến một vị trí khác ngồi xuống.
Đường Thủ lúc này cũng chạy tới Mục Thanh Lê bên người, đối với nàng kêu lên: “Tiểu thư.”
Mục Thanh Lê chỉ vào vị trí bên người, liền cười nói:“Ngồi bên cạnh ta.”
Đường Thủ không tiếng động ngồi xuống, hai người dựa vào không gần, nhưng hắn vẫn có thể ngửi được mùi thơm ngát hương trên người nàng, tim đập có chút không thể tự chủ được.
Không lâu, từ trong các hay gác là kiến trúc nhiều tầng ngày xưa) một lão nhân, trong tay cầm một quyển sách vở màu xanh, ánh mắt cơ trí quét nhìn trong học đường, nhìn thấy Mục Thanh Lê thời điểm, cũng là không khỏi ngẩn ra. Tựa hồ có chút không xác định, nhịn không được nhìn lại vài lần.
Mục Thanh Lê cảm thấy lão nhân này ngược lại có chút thú vị, đối với hắn cũng trừng mắt nhìn nhìn, vẻ mặt thiên chân vô tà hỏi: “Tiên sinh (vừa để xưng hộ cũng có nghĩa là thầy giáo), đệ tử trên mặt có hoa sao? Ngươi vì sao nhìn ta mãi thế?”
La Vinh thoáng lúng túng, thầm nghĩ rằng Mục Thanh Lê vừa mềm yếu lại nhu nhược thường không nói lời nào như thế nào đột nhiên thay đổi thành cái dạng này? Ho khan một tiếng cũng không trả lời Mục Thanh Lê trong, đem sách vở để ở trên bàn, nói: “Bắt đầu học.”
Phía dưới các toàn bộ ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy ra sách vở đặt ở trên án kỷ(bàn dài ngày xưa) trước người.
La Vinh gật đầu hài lòng, nhìn lại Mục Thanh Lê vài lần, thấy thần sắc của nàng thật sự không khỏi cảm thấy kỳ quái. Từng chỗ ngồi ở đây đều là đệ tử quyền quý của Đông Tống quốc, hoàng tử có cũng không ít, người người trước mặt hắn tuyệt đối không dám làm càn dù chỉ một chút, bởi vì biểu hiện bọn họ thế nào đều bị hắn lưu ý, sau đó đi báo lại. Lời hắn nói sẽ gây ảnh hưởng địa vị cùng coi trọng trình độ của bọn họ.
Lúc này, Mục Thanh Lê tuyệt đối là một ngoại lệ. Bởi vì thân phận nàng tôn quý, không kém gì hoàng tử công chúa, cho nên chẳng sợ thành tích thấp kém cũng chẳng lo bị đuổi học. Bình Khang Hầu cùng trấn quốc tướng quân đối với việc học nàng như thế nào cũng không quản nhiều, Mục Thanh Lê không cần giống những người khác phải học cho thật tốt để cha nương xem, hơn nữa thiên tư ngu dốt, hắn làm tiên sinh cũng hoàn toàn buông tha nàng, xem nàng như không khí.
Bình thường Mục Thanh Lê đều ở học đường ngủ, làm sao giống tinh thần hôm nay như vậy.
La Vinh mở ra bộ sách, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một chỗ không người, chân mày nhất thời nhíu lại, ngữ khí không tốt nói: “Ai đến muộn.”
Cho dù là Mục Thanh Lê vô dụng đệ tử như vậy, ít nhất cũng hiểu biết đúng giờ đi vào học đường, lúc này thế nhưng có người đến muộn?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Mục Thanh Lê nhìn bọn họ khe khẽ nói nhỏ, bộ dáng xem việc đó hoàn toàn không liên quan mình, mở sách vở chính mình ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trên, quả nhiên là về một ít sử ký của Đông Tống quốc.
Từ thời điểm nàng đến cũng đã hướng Noãn Thu hỏi nội dung đi học, hôm nay chương trình học buổi sáng vừa vặn là có ích với nàng.
Lúc này, rốt cục có một người vui sướng khi người gặp họa ra tiếng nói: “Tiên sinh, là Mục Tử Vi chưa có tới.”
La Vinh nhăn mày càng sâu. Muốn hỏi Mục Thanh Lê về vấn đề đệ tử vừa nói, Mục Tử Vi tuyệt đối là một đệ tử tốt mà hắn xem trọng, hôm nay lại ngược hoàn toàn, Mục Thanh Lê hảo hảo đi học, Mục Tử Vi lại muộn.
Thu hồi ánh mắt, La Vinh sắc mặt nghiêm túc bắt đầu giảng bài, trong lòng đã muốn đem Mục Tử Vi ghi nhớ lại.
Từ trên nhìn xuống, La Vinh đã thấy Mục Thanh Lê thật sự đang nghe, bộ dáng một chút cũng không giống làm bộ, không khỏi suy nghĩ sâu xa, hay là Mục Thanh Lê này thật sự cải tà quy chính, thật sự học tập?
“Mục Thanh Lê, ngươi nói, Đông Tống quốc trứ danh nhất sử ký là gì?” La Vinh đem sách vở buông, tính khảo đệ tử này có chuẩn bị học tập thật sự.
Mục Thanh Lê đứng lên, vẻ mặt áy náy khó xử, nhẹ giọng: “Tiên sinh, ta không biết.”
Vừa thấy đến nàng bộ dáng thật sự nhận sai, La Vinh cũng mắng không ra tiếng, ngẫm lại nàng trước kia cũng hiểu được nàng muốn trả lời cũng có chút khó khăn. Phất tay cho nàng ngồi xuống, ôn hòa nói: “Tốt lắm, không biết là không biết, có gan thừa nhận là chuyện tốt, lần sau học tốt cũng biết.”
“Ta biết, tiên sinh.” Mục Thanh Lê thụ giáo cúi đầu, thấp liễm mặt mày chợt lóe ý cười.
Mà ý cười bị Đường Thủ ngồi ở bên người nàng nhìn thấy, sóng mắt nhảy dựng, trong lòng hiểu được cái gì, thế nhưng cảm thấy có chút buồn cười, vẫn lạnh lùng nhưng khóe miệng cũng giơ lên một ít độ cong.
“Khấu khấu!” Một đạo tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Các ánh mắt trong học đường toàn bộ chuyển ra cửa.
Cửa gỗ bị mở ra, xuất hiện vẻ mặt ủy khuất và thân ảnh mềm mại của Mục Tử Vi, liếc mắt một cái liền nhìn đến Mục Thanh Lê trong mắt chợt lóe một chút phẫn hận, liền hạ mi nhẹ giọng đối La Vinh nói: “Tiên sinh, ta đến muộn, thỉnh tiên sinh tha thứ.”
“Ba!” một tiếng, La Vinh thước đánh trên án, âm thanh lạnh lùng nói: “Đi ngoài cửa đứng.”
“Tiên sinh, ta là bởi vì……” Mục Tử Vi lập tức muốn giải thích, trong lòng đối với Mục Thanh Lê phẫn hận càng nhiều, bàn tay gắt gao nắm lại.
La Vinh lại đánh vào án mấy cái, ra tiếng cắt lời của nàng: “Muộn là muộn, không có lý do gì đáng nói, đi ra ngoài đứng!”
Mục Tử Vi cái miệng nhỏ muốn mở ra nhưng không thốt nên lời, cuối cùng ánh mắt ai oán nhìn Mục Thanh Lê đang thản nhiên đang ngồi, cắn môi đi ra ngoài.
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia làm cho người ta thương tiếc, hơn nữa một cái liếc mắt cuối cùng kia làm cho tất cả mọi người nhìn về phía Mục Thanh Lê, ánh mắt đều có chút hiểu rõ, nghĩ rằng lần muộn này nhất định là Mục Thanh Lê giở trò quỷ.
Đối mặt ánh mắt mọi người, Mục Thanh Lê dương môi hoàn toàn tự nhiên thản nhiên cười, đối điện ánh mắt lúc nãy Mục Tử Vi, thấy thế nào đều như là đang nói: Là ta làm thì thế nào?
La Vinh nếu có chút đăm chiêu nhìn nàng một cái, thước lại gõ trên án mấy cái, nghiêm khắc nói: “Còn nhìn cái gì, hảo hảo học.”
Dưới uy nghiêm của hắn, tất cả mọi người nén tâm tư trong lòng, tiếp tục học.