Đọc truyện Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam – Chương 93: “… Chị.”
Giáng sinh năm nay không phải cuối tuần, lại sắp thi cuối kỳ, vào đêm bình an, nhóm lớp đã tràn đầy tài liệu học mà giảng viên đăng.
Cảnh Hoan đọc lướt vài lần, sau đó lưu hết tài liệu vào điện thoại, mở tủ đồ trước mặt ra.
Khi nhìn lại điện thoại, nhóm thảo luận phòng ký túc xá đã có chừng mười tin nhắn.
Lục Văn Hạo: Nhiều tài liệu vậy sao học được hết?
Cao Tự Tường: Điện thoại tôi không đủ dung lượng chứa luôn đây.
Lục Văn Hạo: Ồ, con điện thoại rách gì vậy? Đề nghị bỏ đi.
Cao Tự Tường: Ông đang nói quá đấy biết không! Cậu còn ở thư viện không?
Lục Văn Hạo: Còn, làm gì? Đừng mơ bảo tôi mua canh Mala về cho cậu nữa, hôm qua tôi đã xếp hàng nửa tiếng rồi đấy (ọe)
Cao Tự Tường: À không phải, định bảo cậu muộn chút hãy về.
Lục Văn Hạo:????
Cao Tự Tường: Lát tôi phải video call với bạn gái. (thẹn thùng)
Lục Văn Hạo: (ọe) (ọe) (dựng ngón giữa)
Lục Văn Hạo: Ok, ông rủ Hoan Hoan đi ăn, cậu tự ở trong ký túc xá làm ma đói đi @Tiểu Cảnh Nè
Cảnh Hoan đọc lướt tin nhắn, nghĩ ngợi một lúc rồi giơ điện thoại về phía gương, chụp một tấm cho mình.
Tiểu Cảnh Nè: (ảnh) Bộ này thế nào?
Lục Văn Hạo: …
Cao Tự Tường:???
Lục Văn Hạo: Cậu làm gì vậy, thèm hơi trai à.
Tiểu Cảnh Nè: Cậu chỉ cần nói có đẹp trai hay không thôi.
Lục Văn Hạo: À, cũng tạm, mức độ bình thường của cậu.
Tiểu Cảnh Nè: (ảnh) Vậy bộ này?
Lục Văn Hạo:???
Cảnh Hoan thay tù tì ba bộ, đám bạn thân đều nhận xét là bình thường.
Cậu trầm ngâm một lúc, ra huyền quan mang đôi giày chói mắt nhất giá cả cao nhất của mình vào.
Tiểu Cảnh Nè: (ảnh)
Lục Văn Hạo: (bật ngón cái) Đẹp trai nhất vũ trụ.
Cao Tự Tường: (hoa tươi) Đề nghị debut luôn.
Cảnh Hoan hiểu ra, hai tên này tục vậy đấy.
Cậu huơ chân cởi giày ra, nằm lên sofa định lướt Weibo.
Lục Văn Hạo: @Tiểu Cảnh Nè Anh đẹp trai có đó không? Giáng sinh năm nay làm gì?
Tiểu Cảnh Nè: Không biết, cậu có ý kiến gì hay không?
Lục Văn Hạo: Tôi nghe nói gần đây có nhà hàng chủ đề Hello Kitty, chủ đề thế nào không quan trọng, quan trọng là phòng riêng khá ổn, tôi xem hình rồi, lãng mạn lắm.
Cao Tự Tường: Cậu không sao chứ, đâu phải đi với bạn gái, cần lãng mạn làm gì? Chúng ta đi ăn dê nướng nguyên con đi, tôi thèm nữa rồi.
Cảnh Hoan không trả lời, cậu mở app tìm nhà hàng theo chủ đề mà Lục Văn Hạo nói, đúng là phòng riêng rất tiện nghi, trang trí lộng lẫy, nhìn vào biết ngay chuyên nhằm vào các đôi tình nhân.
Được, xem như lấy được tiền cậu rồi đấy.
Cảnh Hoan chọt vài cái trên điện thoại, gửi yêu cầu đặt chỗ cho nhà hàng này.
Lục Văn Hạo: @Tiểu Cảnh Nè Cảnh Cảnh đâu rồi? Sao, ngày mai Giáng sinh đấy, không nhanh chút nữa là hết chỗ.
Tiểu Cảnh Nè: Sao trăng gì?
Lục Văn Hạo: Dê nướng nguyên con hay Hello Kitty?
Tiểu Cảnh Nè: Tùy các cậu.
Lục Văn Hạo: Ok, vậy tối nay chúng ta bàn bạc nhé
Tiểu Cảnh Nè: Dù sao tôi cũng không đi với các cậu.
Cao Tự Tường:?
Lục Văn Hạo:???
Một câu nói dấy lên muôn vàn sóng gió, trong lúc Cảnh Hoan thay đồ ra, nhóm thảo luận đã lên đến 99+ tin nhắn, trong đó có hơn hai mươi tin là tag tên cậu.
Cảnh Hoan phì cười, không trả lời cũng không xem nữa, cậu đúng là rảnh thật, cứ phải nói như vậy trong nhóm.
Nhưng chắc chắn sẽ không nói cụ thể hơn rồi, nên dứt khoát giả vờ bận luôn.
Đặt quần áo vào ngăn ngoài cùng của tủ, Cảnh Hoan ngồi trước máy tính, chậm rãi ngẫm lại thứ cảm xúc lâu rồi mới cảm nhận lại.
Như hồi cậu còn nhỏ, lúc năm, sáu tuổi gì đó, cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, điều cậu mong chờ nhất đó là được mặc đồ mới đi gặp mọi người.
Điện thoại reo, Cảnh Hoan cầm lại lên.
Hướng: Mới tan học.
Tiểu Cảnh Nè: Em cũng mới ngủ dậy.
Hướng: Ừm.
Hướng: Em thích ăn món nào?
Hướng: Ngoài gà om nấm ra.
Tiểu Cảnh Nè: Đều được cả, em không kén ăn. Sao vậy?
Hướng: Muốn đặt chỗ trước.
Cảnh Hoan nhoẻn miệng cười.
Cảm giác khi hai người đều mong được gặp mặt nhau, nói thế nào nhỉ…
Mới mẻ và kích thích làm sao.
Tiểu Cảnh Nè: Em đã đặt rồi, nhưng bây giờ em hơi hối hận.
Hướng: Hửm?
Tiểu Cảnh Nè: Cách bày trí của nhà hàng đó hơi sến, hình như không thích hợp với hai thằng con trai.
Nhưng thích hợp với cặp đôi, Cảnh Hoan lặng lẽ bổ sung thêm.
Đêm ấy, năm phút sau khi tạm biệt Hướng Hoài Chi, Cảnh Hoan đã nghĩ thông suốt cả rồi.
Trước đây cậu không hiểu, dù sao thì đối với một người chưa từng yêu đương hẹn hò bao giờ, để nhận ra mình thích ai đó cùng giới tính là một việc rất khó khăn.
Song, một khi biết rõ, sẽ có rất nhiều suy nghĩ ý tưởng nảy ra.
Ví dụ như cậu muốn có một thân phận đường hoàng để cùng nắm tay, cùng về nhà, và hôn Hướng Hoài Chi nữa.
Suy nghĩ cứ bay xa mãi, đến tận khi điện thoại reo lên lần nữa mới hoàn hồn.
Hướng: Được, em thích là được.
Thích chứ.
Cảnh Hoan ngẫm nghĩ, dẹp chuyện in tài liệu trọng tâm thi cử sang một bên, cầm điện thoại chụp màn hình máy tính.
Tiểu Cảnh Nè: Hôm nay em đút Hướng Cảnh rồi, Điểm Dinh Dưỡng cũng đầy, tối nay anh về khỏi đút nữa nha.
Hướng: Bố của Hướng Cảnh thì sao?
Tim Cảnh Hoan đập dồn dập.
Tiểu Cảnh Nè: Hả?
Hướng: Bố của Hướng Cảnh đã làm nhiệm vụ ngày chưa?
Tiểu Cảnh Nè: …
Tiểu Cảnh Nè: Chưa, đang chờ mẹ của Hướng Cảnh về dẫn đi làm nè.
Hướng:?
Lúc giao diện cuộc gọi video của Hướng Hoài Chi nhảy ra, Cảnh Hoan còn chưa kịp thoát khỏi trạng thái cười ngu.
Cuộc gọi được nhận, Hướng Hoài Chi hơi cúi đầu, phía sau là cành cây trụi lủi và lớp tuyết trắng đọng bên trên.
Lần trước Lục Văn Hạo bị chụp ở góc độ này, Cao Tự Tường còn mang nó ra làm ảnh đại diện WeChat, lúc đó cảnh tượng ác liệt, Cảnh Hoan suýt đã không cản nổi.
Giờ nhìn lại mặt Hướng Hoài Chi, Cảnh Hoan chợt cảm thấy mình không còn là người đẹp trai nhất vũ trụ nữa rồi.
“Học hành thế nào?” Hướng Hoài Chi hỏi.
“…” Nụ cười của Cảnh Hoan tắt lịm, “Tại sao phải nhắc tới chuyện này!”
Hướng Hoài Chi nói: “Sợ em rớt môn.”
“Rớt thì rớt thôi, quá lắm học lại.” Cảnh Hoan bĩu môi, “Anh gọi đến chỉ để hỏi em chuyện này à?”
“Không phải.” Hướng Hoài Chi đáp.
Hướng Hoài Chi ngước mắt, rồi lại cúi đầu, sau vài lần, anh cười thật khẽ: “Chỉ muốn nhìn thôi.”
Nhìn ai chứ.
Bấy giờ Cảnh Hoan lại cmn muốn cười ngu nữa rồi.
May mà đây là cuộc gọi video, cậu chỉ cần ngửa ra sau, rời khỏi phạm vi camera rồi vươn tay bụm mặt là được.
Chẳng biết đã bao lâu, cậu mới rặn ra chữ “Ờ” gượng gạo qua các kẽ ngón tay.
*
Hôm Giáng sinh không có tuyết rơi.
Cảnh Hoan soi gương cả buổi trời, trước khi ra ngoài còn thắt lại khăn choàng.
Lần gần nhất cậu soi gương kỹ càng như vậy đã là hồi sắp lên sân khấu lúc tiểu học.
Tuy bố mẹ Cảnh Hoan luôn bận đầu tắt mặt tối, nhưng vẫn rất chú trọng đến những việc trong đời sống thường nhật, ví dụ như sinh nhật của đối phương, hoặc ngày lễ kỷ niệm kết hôn, lễ kỷ niệm đính hôn… hai người họ đều sẽ gặp nhau, hơn hai mươi năm qua không bỏ lỡ ngày nào.
Cảnh Hoan cảm thấy mình cũng chịu ảnh hưởng từ họ.
Cậu vào tiệm bán hoa, bên trong hương tỏa ngạt ngào, đến mức khiến mũi cậu hơi ngứa.
“Chào cậu, xin hỏi cần mua gì.” Chủ tiệm là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, khí chất nho nhã.
Cảnh Hoan hơi ngại, trước giờ cậu chưa vào tiệm bán hoa nào cả: “Chào anh, bán cho em một bó hoa hồng.”
Lần trước ở rạp chiếu phim, thấy Hướng Hoài Chi có vẻ thích hoa hồng lắm.
“Cậu muốn hoa hồng gì?” Chủ tiệm nói một loạt tên cách loại hoa hồng.
Cảnh Hoan nghe mà đau cả đầu, dứt khoát rằng: “Hoa hồng dùng để tỏ tình ấy, bán cho em loại đơn giản nhất là được.”
Dứt lời, cậu chợt nghĩ ra một điều: “Thôi, không cần một bó, to quá, lấy…”
Thấy cậu cứ lần lữa mãi, chủ tiệm mỉm cười: “Chín đóa nhé, ngụ ý tốt, mấy cậu trai kia cũng mua chín đóa.”
Sau đó Cảnh Hoan ôm túi giấy đựng chín đóa hoa hồng, bước ra khỏi tiệm.
Chủ tiệm đã gói hết giúp cậu, nhìn từ bên ngoài sẽ không biết bên trong là gì.
Lúc đi ngang qua tiệm thức ăn vặt khu Sa Huyện, Cảnh Hoan còn vào trong xem một lượt, còn chừng mười phút là đến giờ hẹn của họ.
Cậu rụt ngón tay muốn gửi tin nhắn cho Hướng Hoài Chi về.
Chưa đến địa điểm hẹn, Cảnh Hoan đã thấy Hướng Hoài Chi mặc áo khoác ngắn màu đen đứng ở cổng sau, bấy giờ đang cúi đầu vọc điện thoại.
Hướng Hoài Chi từ chối lời mời đón Giáng sinh của bạn bè, đọc tin nhắn vừa nhận được.
Tiểu Cảnh Nè: Anh đang ở đâu?
Hướng: Sao vậy.
Tiểu Cảnh Nè: Chắc em đến muộn một chút.
Hướng: Ừ, không vội.
Tiểu Cảnh Nè: Đừng nói anh đến rồi nhé?
Hướng Hoài Chi gõ chữ “Chưa”, chưa kịp gửi thì một cái đầu đã ló ra bên cạnh.
“Sao anh gạt người ta vậy?” Cảnh Hoan nhịn cười, hỏi.
Ngón tay Hướng Hoài Chi khựng lại, khóa màn hình điện thoại: “Ai gạt trước?”
“Em.” Cảnh Hoan đứng thẳng người, đáp với vẻ hùng hồn.
Đặt nhà hàng vào sáu giờ đúng, hai người đều đến sớm, thế là đành đi dạo loanh quanh ở gần đó.
“Thơm quá.” Lúc đi ngang qua tiệm Sa Huyện kia, Cảnh Hoan không nhịn được, “Muốn ăn.”
“Lần sau rồi ăn.” Hướng Hoài Chi cụp mắt, “Cầm gì trên tay vậy?”
“Chưa nói được.” Cảnh Hoan đổi tay khác, giấu cái túi khỏi tầm mắt Hướng Hoài Chi, “Là thứ tốt.”
Sắc trời ngả tối, bài hát “Jingle Bells” ngân vang chẳng biết của tiệm nào mở, dòng người đi ngoài phố dần đông đúc hơn, đa số đều là các cặp tình nhân, nồng đượm bầu không khí ngày lễ.
Họ sánh bước giữa dòng người ồn ã, trông chẳng xung đột chút nào.
Đi được một đoạn thì thấy quá chừng người đang đứng trước một cửa tiệm, ngoài tiệm dán giấy hồng, bên trên vẽ các bé thỏ con với đủ loại biểu cảm đáng yêu. Đến gần hơn mới biết là một tiệm gắp thú bông.
Năm ngoái Lục Văn Hạo từng nhắc đến tiệm này lúc nó đang xây, mở mọt tiệm gắp thú bông ở cái nơi xa xôi hẻo lánh như thế, chắc chừng nửa năm là đóng cửa thôi.
Bây giờ xem ra, có lẽ Lục Văn Hạo không có đầu óc kinh doanh rồi.
Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Hướng Hoài Chi nhìn thoáng qua tiệm nọ, trầm ngâm một lúc mới hỏi: “Em muốn chơi à?”
Tất nhiên không muốn.
Cậu chỉ chơi acc giả gái thôi chứ đâu phải con gái thật, không hề có hứng thú với thú bông nhé… cái con khỉ.
Đm, trong tiệm này cũng có thú bông của Cửu Hiệp luôn kìa!
Một bé thú bông Tiểu Hướng Cảnh với hai sợi râu trên đầu đang nằm lẳng lặng bên trong.
Hai phút sau, Cảnh Hoan đổi hai mươi tệ xu, xếp hàng trước máy gắp thú.
Tiệm gắp thú có diện tích không lớn lắm, người xếp hàng chen chúc với nhau, trong tay ai nấy đều xách một bao xu.
Cô gái phía trước gắp nhiều lần mà chẳng được, bấy giờ đang làm nũng với bạn trai mình bằng gương mặt tiu nghỉu.
Chàng trai vội ôm cô gái vào lòng: “Không sao đâu cục cưng, để chồng mua thêm năm mươi xu cho em, em chờ anh nhé.”
Mặt Cảnh Hoan tức thì nhăn nhúm lại.
Hơ.
Mấy người này yêu đương sến rện vậy à.
Lúc này, một vật thể ấm và mềm dán lên mu bàn tay cậu. Cậu chưa kịp phản ứng, tay đã được nắm lấy.
Cảnh Hoan quay đầu nhìn, Hướng Hoài Chi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nghiêng đầu hỏi cậu: “Muốn gắp con nào?”
“Tiểu Hướng Cảnh.” Cảnh Hoan đáp.
Hướng Hoài Chi nhếch môi với độ cong thật nhỏ: “Ừm.”
Trong tiệm chật chội, họ nắm tay nhau, nói những lời tỉ tê mà người khác nghe không hiểu.
Vành tai Cảnh Hoan nóng bừng, cậu hoài nghi lòng bàn tay mình đang rướm đầy mồ hôi, nhưng vẫn không nỡ buông.
Cảnh Hoan chỉ dùng hai mươi xu đã gắp được Tiểu Hướng Cảnh, tám xu còn lại, cậu tặng cho cô gái đã làm nũng với bạn trai mình ban nãy.
Cuối cùng, họ đi ra khỏi tiệm gắp thú bông trước cái trợn trừng của bạn trai cô gái.
“Đừng nói là cậu ta tưởng em muốn dụ dỗ bạn gái cậu ta đấy nhé.” Bước chân của Cảnh Hoan trở nên ngập ngừng, bấy giờ mới hiểu ra, bèn hỏi.
Hướng Hoài Chi nói: “Chắc vậy.”
“Em điên rồi mới…”
Mới đi dụ dỗ cô gái khác trước mặt bạn trai tương lai của mình.
Cảnh Hoan không nói những lời đó ra.
Chuyện chưa thành mà, không gấp.
Gió lạnh vi vu thổi, cơn bực dọc ban nãy cũng vơi đi một ít.
Cảnh Hoan giơ Tiểu Hướng Cảnh lên, vừa định tặng cho anh bạn trai tương lai của mình thì điện thoại trong túi chợt vang lên.
Cảnh Hoan nhìn người gọi đến, sửng sốt trong phút chốc, gấu bông trong tay bất giác trượt xuống.
Cậu chưa kịp nhận điện thoại, đã nghe thấy tiếng bước chân hối hả vang lên đằng trước.
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn dài chạy bước nhỏ đến, cô mặc chiếc áo khoác dài màu kem, nửa vạt váy lộ ra bên dưới đong đưa theo từng động tác.
Cô gái sà thẳng vào lòng Cảnh Hoan, cho cậu một cái ôm thật chặt, hương nước hoa thơm ngát trên người cô cũng quanh quẩn nơi chóp mũi hai người.
“Hoan Hoan!” Cô gái choàng qua cổ cậu, nở nụ cười xinh xắn: “Surprise!”
Lực va của cô gái không mạnh, nhưng lại khiến Cảnh Hoan sững người tại chỗ.
Tay trái cậu xách túi hoa hồng đã được gói kỹ, tay phải cầm gấu bông Tiểu Hướng Cảnh, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
Cậu thơ thẩn một lúc, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói của mình, khẽ gọi: “… Chị.”