Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam

Chương 85: Chúng Ta Cũng Là Hai Người


Đọc truyện Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam – Chương 85: Chúng Ta Cũng Là Hai Người

Hôm sau, Hướng Hoài Chi choàng tỉnh bởi tiếng ồn của Lộ Hàng.

“Chuyện này mình tôi không quyết định được… cậu ấy đang ngủ. Tôi đề nghị cậu cứ tìm đội sát thủ đi, chúng tôi không thể giúp…”

Hướng Hoài Chi nhìn trần nhà trắng toát, vài phút trước hãy còn đắm chìm trong giấc mộng.

Cảnh Hoan đứng trước mặt anh, lông mi khẽ run vì căng thẳng, môi mím lại như đang chờ đợi điều gì.

Hướng Hoài Chi nhắm mắt lần nữa, một lúc sau, anh ngồi dậy.

Không vội xuống giường, chỉ nâng tay vuốt tóc, đoạn cầm điện thoại xem.

Tiểu Cảnh Nè: Cảm ơn anh… Em hạ sốt rồi.

Tiểu Cảnh Nè: (quỳ lạy)

Tin nhắn được gửi vài phút trước.

Hướng: Mới dậy?

Tiểu Cảnh Nè: Không phải, em dậy lâu rồi, giờ đang ở sân bóng.

Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ, vứt điện thoại sang một bên, xoay người xuống giường.

Bấy giờ Lộ Hàng mới nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức tháo tai nghe xuống: “Hướng Hướng, cậu mẹ nó cuối cùng cũng dậy, tôi sắp bị làm phiền chết rồi đây.”

Hướng Hoài Chi mang giày, đặt nhẹ điện thoại lên bàn, không ừ hử gì với anh ta.

“Cậu biết ai tìm tôi không?” Trông Lộ Hàng chẳng bị ảnh hưởng gì, vẫn tự làu bàu: “Tiên Manh Manh!”

Lộ Hàng quay đầu sang: “Cô ấy nhờ chúng ta giết người giúp cô ấy, ra giá cao lắm, gấp mấy lần giá cao nhất của đội sát thủ server chúng ta luôn! Nhưng tại sao cô ấy không liên hệ với cậu? Cứ phải nhờ tôi chuyển lời giúp.”

Hướng Hoài Chi đáp: “Chặn rồi.”

Lộ Hàng gật đầu, chẳng hề bất ngờ: “Vậy chúng ta nhận không? Năm nghìn tệ một cái đầu, người cần giết cũng gà… xem như nhặt tiền hời.”

Con số ngất ngưởng, khiến cả Lộ Hàng cũng rung rinh.

Nhưng anh ta biết, Tiên Manh Manh tìm họ không hoàn toàn là để giết người. Từ sau khi Hướng Hoài Chi đăng loa nói rõ mọi chuyện, danh tiếng của Tiên Manh Manh trở nên cực kém, nếu bây giờ đội của họ giết người giúp cô ấy, thì trong mắt người khác đó là đã mối quan hệ căng thẳng đã được hòa giải.

Hướng Hoài Chi cầm khăn đến bồn rửa mặt, để lại câu: “Tôi chưa muốn ly hôn.”

Đã chính thức sang đông, sau trận mưa hôm qua, nhiệt độ ngoài trời giảm mạnh. Sân bóng vào buổi trưa đã trở thành một nơi náo nhiệt.

Cảnh Hoan nhảy lên thật cao, úp một quả hai điểm tuyệt đẹp, sau đó mới xoay người ra sân nghỉ ngơi.

“Đệt, cậu chơi bao lâu rồi, chưa mệt à?” Lục Văn Hạo ngồi trên ghế thở dốc, “Sao, chẳng phải tối qua bệnh hả, độ kiếp xong rồi?”

Dứt lời, Lục Văn Hạo đưa nước cho cậu.

Cảnh Hoan nhìn thoáng qua chai nước, vẻ mặt kỳ lạ, nói: “Thôi, tôi không uống.”

Lục Văn Hạo sửng sốt: “Gì vậy, chê người ta à?”

Bây giờ hễ Cảnh Hoan thấy cậu ta là trong đầu sẽ xuất hiện hình ảnh trồng chuối… ấy ấy.

Chậc.

Người thời nay thề ác vậy à.

Cảnh Hoan liếm môi, rời mắt lên chân cậu ta, đổi đề tài: “Chẳng phải chân cậu bị thương à? Còn chơi bóng được sao?”

“Thương ngoài da thôi, hôm qua muốn xin nghỉ.” Lục Văn Hạo nói, “Sao, đi rồi à?”

“Tôi chơi thêm chút nữa.” Cảnh Hoan nói.

Hôm qua uống thuốc xong, cậu ngủ một mạch mười mấy tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ cảm thấy tinh thần sáng láng, sức lực sung mãn chẳng có chỗ trút.

Hướng Hoài Chi và Lộ Hàng cùng ăn cơm trưa, ra khỏi tiệm cơm, Lộ Hàng xoa bụng, quay đầu thấy người bên cạnh đang cúi đầu nhìn điện thoại.

“Sao dạo này cậu đi đâu cũng cầm điện thoại vậy,” Lộ Hàng hứng thú dạt dào, “đàn ông kết hôn rồi có khác… Đi thôi, mua ly cà phê về phòng.”

Hướng Hoài Chi chẳng thèm ngẩng đầu: “Cậu về trước đi.”

Lộ Hàng hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”


“Bận.”

Đã sắp đến giờ vào học, tòa lầu ký túc xá cứ có hết tốp này đến tốp khác đi ra.

Hướng Hoài Chi đút hai tay vào túi, tay phải nắm chặt điện thoại, lúc đi ngang siêu thị nhỏ của trường, anh nghĩ ngợi rồi xoay người vào trong.

Cảnh Hoan hơi khom lưng dẫn bóng trong tay, đang suy nghĩ xem nên đột phá hàng thủ hay ném quả ba điểm tại chỗ.

Vì không phải thi đấu nên các đồng đội đều chơi với tâm thế thoải mái, chàng trai phòng thủ đứng thẳng người, không như đang chơi bóng mà giống đang xem phim hơn.

Chàng trai cười bảo: “Cảnh Hoan, hôm nay cậu chơi lâu thế?”

Cảnh Hoan thở hổn hển, đáp: “Chơi thêm chút nữa rồi đi.”

“Này, cậu và đàn anh năm ba kia là sao vậy?”

Tay Cảnh Hoan dừng lại, nhìn cậu ta.

Chàng trai nọ vẫn đùa bằng ngữ điệu vui vẻ: “Sáng nay đi học, cô gái ngồi sau lưng tôi cứ nói mãi về hai người, tôi nghe suốt cả tiết.”

Cảnh Hoan chột dạ rời mắt đi: “Bạn bè thôi, còn gì được nữa?”

Dứt lời, cậu đột phá từ bên trái, nhảy lên ném rổ.

Quả bóng xoay vài vòng trên khung, không vào.

Cậu chậc một tiếng, xoay người về phòng thủ, đoạn đối thoại nhỏ ban nãy khiến cậu phân tâm, phòng thủ mà như đi dạo vậy.

Thời tiết thế này, chảy mồ hôi cũng thấy khó chịu, gió lùa qua thôi mặt đã lạnh cóng rồi. Cảnh Hoan mím môi, hơi hối hận vì ban nãy mình đã không vượt được chướng ngại tâm lý để uống nước của Lục Văn Hạo.

Cậu nắm vạt áo, vừa định lau mồ hôi trên trán thì thấy người đứng ngoài hàng rào sân bóng.

Cảnh Hoan: “…”

Tim đập dồn dập, ma xui quỷ khiến cậu thả vạt áo xuống.

Chưa kịp chào hỏi Hướng Hoài Chi, bóng đã bị đồng đội cướp được và chuyền cho cậu, Cảnh Hoan hoàn hồn ngay tắp lự, suýt bị bóng đập vào mặt.

Cậu xoay người về ném rổ, dưới rổ chẳng có ai mà cậu còn ném không vào.

“Cảnh Hoan, quả này cũng không vào á?” Đồng đội cười hỏi cậu.

“Lỗi,” Cảnh Hoan vuốt tóc, “tôi không chơi nữa.”

Dứt lời, cậu mặc kệ những lời níu kéo của đồng đội, hối hả ra sân.

Quay đầu lại lần nữa, vị trí ban nãy đã trống không.

Cảnh Hoan nhìn chằm chằm nơi đó cả buổi trời, nhíu mày ngờ vực.

Chẳng lẽ cậu bị hoa mắt?

“Hoan Hoan, đang nhìn gì đó?” Lục Văn Hạo gọi cậu.

Cảnh Hoan rời mắt về: “Không có gì, chắc nhìn nhầm… Cậu có giấy không?”

Lục Văn Hạo ngước đầu nhìn cậu với vẻ khó hiểu: “Giấy? Cậu muốn làm gì?”

“Lau mồ hôi.”

Lục Văn Hạo bật cười: “Cậu không có áo hay gì, sao tự dưng chú trọng vấn đề này vậy?”

Cảnh Hoan cảm thấy chắc mình bị chạm dây thần kinh rồi, nên mới hỏi Lục Văn Hạo.

Cách đó không xa, mấy cô gái đang rỉ tai nhau.

“Cảnh Hoan chơi xong rồi, cậu mau đi đi.”

“Mình không dám…”

“Tặng nước thôi mà có gì không dám!”

“Lúc trước có cô gái tặng nước cho cậu ấy, cậu ấy không nhận.”

“Chắc chắn cô gái đó không đẹp, cậu được mà, đi mau, lề mề nữa là người ta đi mất đó…”


Cô gái mới dứt lời thì thấy một làn gió quét qua người, cô ngẩng đầu, nhìn thấy bờ vai thẳng rộng và đôi chân dài.

Cô sửng sốt vài giây, tức thì nhận ra, kinh ngạc nói: “Sao Hướng Hoài Chi lại ở sân bóng này…”

Chưa nói xong đã im bặt.

Hướng Hoài Chi đi thẳng đến bên cạnh Cảnh Hoan, đưa chai nước suối trong tay cho cậu.

Hai cô gái đực mặt ra.

Lục Văn Hạo đực mặt ra.

Bản thân Cảnh Hoan cũng đực mặt ra.

Hướng Hoài Chi giơ một lúc, nhướng mày nói: “Không cần à?”

Cần, tất nhiên cần rồi.

Bây giờ Hướng Hoài Chi có đưa chai thuốc độc cho cậu, cậu cũng dám nhận.

“Cảm ơn.” Cảnh Hoan vặn nắp, uống một hơi nửa chai, do uống vội quá nên nước tràn ra từ khóe miệng, trượt thẳng xuống hầu kết.

Hướng Hoài Chi cụp mắt xuống, nhớ đến giấc mộng đêm qua.

Lục Văn Hạo hỏi: “Anh Hướng, sao anh ở đây?”

“Tìm cậu ấy.” Hướng Hoài Chi đáp.

Tim Cảnh Hoan hẫng nhịp,

Thôi xong.

Đừng nói Hướng Hoài Chi ngẫm cả đêm, càng ngẫm càng thấy thiệt thòi, nên hối hận rồi nhé?

Cậu còn nhớ rất rõ tình huống lúng túng hôm qua, uống nửa chai nước mới dừng lại, nâng tay lau khóe miệng: “Chuyện gì vậy… anh.”

Hướng Hoài Chi nhíu mày, hỏi: “Chiều có tiết không?”

Cảnh Hoan hoảng hốt, vô thức muốn nói dối.

Nhưng người bạn cùng phòng thật thà của cậu đã kéo cậu về con đường ngay thẳng.

“Không có, cả ngày nay bọn em đều không có tiết.” Lục Văn Hạo nói.

Cảnh Hoan nuốt chữ “có” về, gật đầu: “Không có tiết…”

Hướng Hoài Chi đút lại tay vào túi, như đang lấy gì đó.

Cảnh Hoan nhìn chăm chăm túi anh.

Kích cỡ này chắc không để vừa cây gậy đâu, cũng không vừa con dao, cùng lắm thì… cùng lắm thì dao nhỏ thôi…

Mẹ, dao nhỏ cũng đáng sợ lắm đó!

Trong hai giây ngắn ngủi, những con chữ xuất hiện trong đầu đã sắp che phủ cả thế giới luôn rồi.

Hướng Hoài Chi lấy điện thoại ra.

Anh cúi đầu cầm điện thoại nhấn vài cái, sau đó đưa đến trước mặt Cảnh Hoan.

Cảnh Hoan cụp mắt xuống, thấy một dọc danh sách phim chiếu rạp.

“Vậy đi xem phim không?” Hướng Hoài Chi hỏi.

Cảnh Hoan: “…”

Lục Văn Hạo ngồi bên cạnh nhìn Cảnh Hoan, rồi lại nhìn sang Hướng Hoài Chi, trong đôi mắt nho nhỏ là dấu chấm hỏi to to.

Lục Văn Hạo rướn người nhìn thoáng qua: “Hình như dạo này không có phim gì hay hết.”

Hướng Hoài Chi hỏi: “Không thích phim nào à?”


Cảnh Hoan: “À, em…”

Cảnh Hoan nhìn poster phim, còn chẳng đọc kỹ tên đã ướm lời: “Phim thứ hai cũng được, anh muốn xem cái nào?”

Hướng Hoài Chi đáp “Ừ”: “Vậy anh đặt vé.”

Lục Văn Hạo: “Phim thứ hai? Đây không phải phim tình cảm sao?”

Hướng Hoài Chi nhấp vào giao diện chọn ghế: “Ngồi đằng trước hay đằng sau?”

“Đằng sau.” Cảnh Hoan đáp, “Đằng trước xem mỏi cổ lắm.”

Lục Văn Hạo: “…”

Hướng Hoài Chi nói: “Vậy ba rưỡi, gặp ở rạp chiếu phim?”

Cảnh Hoan: “… Được.”

Hướng Hoài Chi đi một lúc rồi mà Lục Văn Hạo vẫn đang nghệch mặt ngồi tại chỗ.

Cảnh Hoan nghỉ ngơi xong, bèn lấy áo khoác: “Tôi đi đây.”

“Khoan.” Lục Văn Hạo túm áo khoác cậu lại, hỏi, “Cậu không thích ra rạp xem phim mà?”

Gần trường họ chỉ có mỗi một rạp, Cảnh Hoan chê ghế ngồi của cái rạp lụp xụp đó nhỏ quá, chẳng thèm đặt chân đến lần hai.

“Ngồi với cậu chật, nhưng với Hướng Hoài Chi không chật.”

Lục Văn Hạo sững sờ, tức tốc đuổi theo bá cổ cậu: “Đm, tiếp chiêu!”

*

Lúc Hướng Hoài Chi đến rạp chiếu phim, Cảnh Hoan đã lấy xong vé đứng chờ ngoài cửa.

Cậu chàng mặc áo khoác phong cách workwear, trên cổ là chiếc khăn choàng anh tặng.

“Chờ lâu chưa?” Lúc đến gần còn có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người cậu.

Cảnh Hoan ngước đầu khỏi tờ rơi quảng cáo của rạp chiếu phim, đáp: “Chưa, em cũng mới tới.”

Cảnh Hoan gấp tờ rơi lại, nhìn bốn phía một lúc rồi bước lên một bước, khẽ nói: “Nhưng sao em cảm thấy… hai chúng ta hơi khác người.”

Hướng Hoài Chi nhìn quanh, hôm nay không phải cuối tuần nhưng người đến rạp khá đông, toàn những đôi tình nhân, chẳng ai đi một mình cả.

“Khác người chỗ nào?” Hướng Hoài Chi rời mắt về, “Chúng ta cũng là hai người.”

Sao giống được?

Cảnh Hoan nhìn đồng hồ: “Em đi mua đồ ăn, anh thích ăn gì?”

Hướng Hoài Chi lên tiếng: “Anh đi mua.”

“Đừng mà.” Cảnh Hoan nói, “Anh mua vé xem phim, em mua đồ ăn.”

Hướng Hoài Chi dừng một lúc mới bảo: “Vậy em mua gì cũng được.”

Cảnh Hoan mới đến trước quầy, nhân viên đã cười hỏi: “Chào cậu, xin hỏi cần mua gì?”

Cảnh Hoan đáp: “Cho tôi xem combo nhé.”

Nhân viên lập tức chỉ vào bảng quảng cáo bên cạnh: “Hôm nay rạp chiếu phim bọn tôi có hoạt động lễ Tình nhân đó! Mới ra phần combo tình nhân mới, một bỏng hai coca, tặng thêm cành hoa hồng nữa, chỉ 35 tệ thôi.”

Cảnh Hoan ngơ ngác: “Hoạt động lễ Tình nhân?”

Chẳng phải đang tháng Mười hai à? Thất tịch là không có rồi, đâu ra lễ Tình nhân?

Nhân viên giải thích: “Ngày 14 hằng tháng đều là lễ Tình nhân, hôm nay là lễ Tình nhân ôm ấp, nên chúng tôi có ưu đãi đặc biệt.”

Cảnh Hoan: “…” Làm màu.

Cậu không kìm được nhìn sang bảng quảng cáo nọ lần nữa, rồi mau chóng rời mắt về.

Người ta là phần combo tình nhân, cậu và Hướng Hoài Chi đú theo làm gì.

“Vậy combo hai người bình thường là bao nhiêu?” Cậu hỏi.

Nhân viên đáp: “58.”

Đệt.

Sao chênh lệch ghê gớm vậy.

Ngày thường mấy người bán cắt cổ quá rồi đó???

Hướng Hoài Chi ngồi trong khu vực chờ, xem tờ rơi mà Cảnh Hoan tiện tay đưa cho mình ban nãy, điện thoại chợt rung lên.


Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Hướng Hướng, hôm nay sinh nhật lớp trưởng, hẹn chúng ta tối đi ăn thịt nướng.

Hướng: Bận rồi.

Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Sinh nhật lớp trưởng mà cũng không đến? Cậu đi đâu vậy?

Hướng: Hẹn hò.

Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường:?

Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường:?????

Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Đm cậu ngoại tình á? Cậu ngoại tình thật á??? Mà… cậu hẹn hò với ai vậy? Trong trường chúng ta sao? Năm mấy? Đàn chị hay đàn em? Tôi có quen không?

Hướng: Giúp tôi gửi lời chúc lớp trưởng sinh nhật vui vẻ.

Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Cậu trả lời tôi đi! Rốt cuộc cậu hẹn hò với ai hả hả hả!!!

Điện thoại rung mãi không thôi, Hướng Hoài Chi thấy phiền quá, thế là chỉnh chế độ tin nhắn miễn làm phiền.

Một cành hoa hồng đỏ thắm xuất hiện trong tầm mắt anh.

Hướng Hoài Chi sửng sốt, ngước đầu lên.

Cảnh Hoan ôm bỏng ngô một cách khó khăn: “Hôm nay rạp chiếu phim có hoạt động, nên em mua combo tình nhân…”

Cậu chưa nói hết, Hướng Hoài Chi đã nhận lấy bỏng ngô và cành hoa hồng nọ: “Cảm ơn.”

Cảnh Hoan: “…”

Cảnh Hoan: “?”

Cậu chỉ ôm không xuể, muốn nhờ Hướng Hoài Chi cầm giúp thôi mà.

“Cảm ơn” là sao?

Cảnh Hoan không dám nói, cũng chẳng dám hỏi, im thin thít ngồi xuống.

Còn chừng mười phút mới đến giờ chiếu, Cảnh Hoan vừa nhấp ngụm coca, điện thoại đã reo.

Cảnh Hoan lấy ra xem, vẻ mặt sượng cứng: “Là… anh Lộ.”

Hồi sáng thức dậy, cậu nhận được tin nhắn của Lộ Hàng, hỏi cậu cách liên lạc của “bạn cùng phòng có giọng gái ngầu”.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng Hướng Hoài Chi không hề vạch trần cậu.

Chuyện đáng xấu hổ như thế để bẽ mặt một lần thôi, nếu Lộ Hàng hoặc bọn Lục Văn Hạo mà biết… chắc cậu sẽ muốn nghỉ học mất.

Chứ đâu ai khi không lại bảo Hướng Hoài Chi là người cực cực cực tốt.

Hướng Hoài Chi cầm hoa hồng ngắm nghía, ngón trỏ khảy nhẹ lên cánh hoa, không nói gì.

Một lúc sau, Cảnh Hoan nhìn tin nhắn Lộ Hàng gửi đến, trợn tròn mắt hỏi: “Anh, sao anh không đồng ý với Tiên Manh Manh, một cái đầu tận năm nghìn tệ đó!”

Tuy chẳng phải con số khổng lồ gì, nhưng dù sao cũng như cho không, thằng ngốc mới bỏ qua.

“Giết một lần năm nghìn, hai lần mười nghìn, đội chúng ta năm người, mỗi người được chia hai nghìn đó!”

“Cô ấy nâng giá lên bảy nghìn rồi!”

“Anh, anh thấy phiền à? Thật ra một mình em mở hai acc lên thao tác cũng được, tất nhiên tiền sẽ vào túi anh, tiền của em cũng là của anh… anh?”

Không nhận được câu trả lời, Cảnh Hoan ngờ vực ngẩng đầu.

Hướng Hoài Chi ngước lên nhìn cậu với vẻ lười nhác, ánh mắt không thân thiện cho lắm.

Cảnh Hoan: “?”

Cậu đã nói sai gì sao?

Cảnh Hoan bắt đầu ngẫm lại những lời mình vừa nói, không thấy có gì sai cả.

Chẳng lẽ Hướng Hoài Chi chê ít? Nhưng giá cả này thì ai từng chơi Cửu Hiệp đều biết, đã xem như cao ngất ngưởng rồi.

Đang vắt óc đắn đo, một suy nghĩ vô lý bỗng xuất hiện.

Bản thân Cảnh Hoan cũng bàng hoàng trước suy nghĩ của mình, thậm chí còn hơi buồn cười.

Cậu đang nghĩ lung tung gì thế…

Cảnh Hoan vừa thầm cười nhạo mình nhảm nhí, vừa ngồi dịch ra trước.

Một lúc sau, cậu thử nhỏ giọng gọi thử một tiếng: “Anh ơi?”

Sau đó cậu thấy Hướng Hoài Chi ngước đầu, con ngươi hơi động đậy, cũng đáp khẽ bằng giọng điệu nghe có vẻ hài lòng lắm: “Hửm?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.