Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam

Chương 75: Gia Đình Ba Người Hòa Thuận Ấm Áp, Không Có Khoảng Cách, Thân Mật Thắm Thiết


Đọc truyện Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam – Chương 75: Gia Đình Ba Người Hòa Thuận Ấm Áp, Không Có Khoảng Cách, Thân Mật Thắm Thiết

Lúc này Cảnh Hoan bị dọa thật, cậu sợ điếng hồn.

Cụ thể là bàn chân cậu vốn đã gượng gạo đong đưa qua lại rồi, sau khi thấy câu này thì đá thẳng vào dây diện luôn.

Màn hình máy tính bỗng chốc tối sầm, Cảnh Hoan nhìn ảnh ngược của mình trong màn hình, trên mặt như viết hai chữ ngờ nghệch rõ to.

Cậu còn nhớ hình như để dụ Tâm Hướng Vãng Chi ly hôn, cậu còn cố ý tạo acc clone.

Rõ ràng tình hình ban đầu rất suôn sẻ, cũng dùng luôn mấy câu đắt giá kia.

Sau đó thì sao?

Sau đó họ đã nói gì nhỉ?

Rồi tự dưng chuyển qua gặp mặt???

Hướng Hoài Chi nhìn nơi nhân vật biến mất, nhíu mày thật khẽ.

Anh tháo tai nghe xuống, vừa cầm điện thoại định hỏi, chợt nghe tiếng ma sát chói tai vang lên sau lưng.

Lộ Hàng kéo ghế qua, nhìn anh bằng vẻ mặt phức tạp: “Cậu… hồi nãy nói chuyện với ai vậy?”

Hướng Hoài Chi liếc anh ta: “Làm gì?”

Lộ Hàng: “Đừng bảo cậu gì đó nhé?”

Hướng Hoài Chi: “Nói rõ đi.”

Lộ Hàng hắng giọng: “Ngoại tình.”

Ban nãy anh ta đang bàn chuyện trong bang với bọn Xuân Tiếu, chợt nghe Tâm Hướng Vãng Chi nói gì mà chặn rồi đuổi giết, tôi tin cậu, gặp mặt các thứ.

Nghe sao cũng thấy mập mờ!

Điều quan trọng nhất nhất nhất là, bây giờ Tiểu Điềm Cảnh không có trên mạng.

Lộ Hàng nhíu mày nghĩ, đừng nói bạn cùng phòng mình nếm được vị ngọt khi yêu qua mạng rồi, nên mới lần đầu đã chơi lớn thế nhé?

“Hướng Hướng, tôi nói cậu này, đàn ông không được như vậy.” Lộ Hàng hết lòng khuyên nhủ: “Cậu làm vậy sẽ thành nam chính trong diễn đàn 818 đấy… Tuy trước đây cậu từng lên đó, nhưng nó khác.”

“Không ngoại tình.” Hướng Hoài Chi cắt ngang những lời xằng bậy của anh ta.

“Vậy lúc nãy cậu đang thỏ thẻ tâm tình với ai?” Lộ Hàng nhìn anh đầy hoài nghi: “Tôi xem rồi, Tiểu Cảnh Cảnh không có trên mạng.”

Hướng Hoài Chi khựng lại, nói: “Thỏ thẻ tâm tình?”

Anh ngẫm nghĩ, không thấy câu nào của mình như lời “thỏ thẻ tâm tình” cả.

Lộ Hàng nhìn mặt anh, lấy làm lạ: “Chứ sao nữa, cậu có nói mấy câu đó với bạn bè không?”

Hướng Hoài Chi nhìn anh ta thêm một cái, đáp: “Không.”

Lộ Hàng thấy mình bị xúc phạm.

Anh ta nghẹn họng: “Vậy cậu còn bảo mình không ngoại tình?”

Hướng Hoài Chi rời mắt về: “Là acc clone của cậu ấy.”

“Acc clone của ai…” Lộ Hàng nghĩ ngợi: “Tiểu Cảnh Cảnh à?”

“Ừ.”


Lộ Hàng thở phào: “Ồ… cô ấy tạo acc clone làm gì?”

“Kho acc chính hết chỗ trống, tạo acc clone để.” Hướng Hoài Chi viện bừa một cái cớ.

Lộ Hàng gật đầu: “Sao cô ấy không nói với tôi nhỉ, tôi có nhiều acc clone lắm, tặng cô ấy là được… Ấy khoan! Nghĩa là các cậu muốn gặp nhau à?”

Hướng Hoài Chi nhìn ảnh đại diện bé cáo xám xịt trong danh sách người lạ, nói: “Không có.”

Lộ Hàng hiểu ngay: “Bị từ chối? Cũng bình thường.”

Ban đầu Hướng Hoài Chi định đuổi người đi, nghe thế nhíu mày: “Tại sao?”

Lộ Hàng sửng sốt: “Chẳng phải mới kết hôn thôi à? Còn chưa được một tuần… Có cô gái nào mới kết hôn chưa được một tuần đã chịu gặp mặt cậu đâu?”

Hướng Hoài Chi thấy cũng đúng.

Anh biết Tiểu Điềm Cảnh là ai, cũng biết họ có thể gặp nhau bất cứ lúc nào nên mới không coi trọng vấn đề này lắm, nhưng với Cảnh Hoan lại không như thế.

Đúng là anh nghĩ không chu đáo.

“Vả lại…” Lộ Hàng nhướng mày, cười nói: “Đang yên đang lành, cậu hẹn người ta ra gặp mặt làm gì? Sốt ruột quá đấy.”

Hướng Hoài Chi lườm cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lộ Hàng lên tiếng trước khi anh nói: “Đều là đàn ông, che giấu mãi không có nghĩa lý gì đâu. Cậu đừng nói cậu không có ý đồ gì, hẹn Tiểu Cảnh Cảnh ra gặp mặt chỉ để trò chuyện với cô ấy thôi à?”

Hướng Hoài Chi lười phản ứng anh ta, cầm điện thoại ra ngoài.

Lộ Hàng chưa nói xong, vội gọi với theo: “Cậu đi đâu?”

“Tìm nơi yên tĩnh.”

Mở cửa, gió lạnh luồng qua khe hở rồi nhanh chóng biến mất.

Lộ Hàng ngồi ngược trên ghế, ôm lưng ghế cười ha hả, cười xong còn thấy chưa đủ, không kìm được gửi tin nhắn cho Tiểu Điềm Cảnh.

Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Tiểu Cảnh Cảnh, cậu không biết mình vừa bỏ lỡ chuyện gì đâu.

Tiểu Cảnh Nè: …

Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Cậu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt giao lưu với hot boy trường tôi đấy.

Tiểu Cảnh Nè: …

Cảnh Hoan suýt đã tin.

Hot boy trường nào mà đi yêu qua mạng chứ? Bị mấy cô gái bên cạnh dụ dỗ từ lâu rồi biết không?

Cảnh Hoan nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc sau lại đính chính.

Cũng chưa chắc, hot boy trường họ chưa có đối tượng.

Tuy cụm từ ‘hot boy trường’ đã đã lỗi thời quá rồi, nhưng hễ nhắc đến nó, Cảnh Hoan đều không nhịn được nghĩ đến Hướng Hoài Chi.

Vả lại hình như hồi trước Hướng Hoài Chi cũng chơi Cửu Hiệp nhỉ.

Không biết anh ấy có kết hôn trong game không.

Đệt, càng nghĩ càng xa.

Cảnh Hoan vội gọi suy nghĩ về, cân nhắc chuyện của mình.


Không biết phiền muộn đã bao lâu, cơn rung của điện thoại gọi cậu khỏi trạng thái ngơ ngẩn, tin nhắn lúc trước cậu gửi đã được hồi âm.

Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi, em bất cẩn đá trúng dây điện, máy tính bị tắt rồi…

Hướng: Ừ.

Hướng: Chuyện gặp mặt cứ chờ thêm vậy.

Tiểu Cảnh Nè: Hả?

Hướng: (tin nhắn thoại)

Cảnh Hoan xoay người nằm sấp trên giường, chỉnh lớn âm lượng điện thoại.

“Chờ sau này em muốn, chúng ta mới gặp.”

Cảnh Hoan cầm điện thoại, hồn đã bay đi đâu mất, thêm một lúc nữa, điện thoại lại rung.

Hướng: Đừng nghĩ nữa.

Tiểu Cảnh Nè: …

Tiểu Cảnh Nè: Không phải em không muốn gặp anh, em chỉ hơi ngại thôi T▽T

Hướng: Ừ.

Cảnh Hoan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không biết nên trả lời thế nào.

Cậu nhận ra tuy mình đã qua được ải này, nhưng trong lòng chẳng khoan khoái hơn chút nào cả. Từ khi biết acc Tâm Hướng Vãng Chi lúc trước là người cày thuê chơi, tim cậu cứ như bị treo lơ lửng giữa trời, không được đáp xuống.

Không phải vì khó giả vờ tiếp, mà là Tâm Hướng Vãng Chi quá tốt với cậu.

Nói đúng hơn là quá tốt với Tiểu Điềm Cảnh.

Nhưng đó chỉ là với Tiểu Điềm Cảnh, chứ không phải Cảnh Hoan. Tiểu Điềm Cảnh chỉ là một nhân vật mà cậu cố ý tạo ra thôi, tính cách giả, giọng cũng giả, giới tính cũng giả nốt.

Cảnh Hoan phiền muộn vò tóc, dang tay dang chân nằm trên giường.

Hướng: Anh ngủ đây.

Tiểu Cảnh Nè: Khoan!

Hướng:?

Cảnh Hoan cắn răng, gõ chữ.

Tiểu Cảnh Nè: Giáng sinh chúng ta gặp mặt nhé.

Hướng:?

Tiểu Cảnh Nè: Được không…

Hướng: Được.

Hướng: Tại sao?

Tiểu Cảnh Nè: À, vì lúc đó cũng kết hôn gần một tháng, em cảm thấy có thể gặp mặt rồi 0.0!


Hướng: Ừ.

Tiểu Cảnh Nè: Anh ở đâu thế, để em đặt vé máy bay trước.

Hướng: Em ở đâu.

Tiểu Cảnh Nè: Mãn Thành.

Hướng: Biết rồi.

Hướng: Hôm đó anh đến tìm em.

Cảnh Hoan đã đặt ra ngày chết cho mình như thế đấy.

Cậu nghĩ kỹ lắm rồi, cậu và Tâm Hướng Vãng Chi không thể cứ tiếp tục mãi được, nếu trước Giáng sinh, Tâm Hướng Vãng Chi vẫn không chán cậu, thôi thì dứt khoát chơi liều, gặp mặt nhau chọc thủng tấm màn sự thật luôn.

Bất quá cho anh đánh một trận thôi, mình là đàn ông con trai da dày thịt chắc, chịu đòn chút cũng chẳng hề hấn gì.

Nếu không đủ thì đánh hai trận.

Hội thao gần kề, số lượng người trong sân trường ngày càng nhiều.

Sau khi chạy hai đợt 1500m, Cảnh Hoan mệt bở hơi tai ngồi thẳng lên cỏ.

“Mới chạy xong đừng ngồi.” Hướng Hoài Chi nhìn xuống, nói.

“Em không đứng nổi nữa.” Cảnh Hoan thở hổn hển, ngước đầu nhìn anh: “Anh, sao anh không thở dốc. Thể lực tốt quá.”

“1500m thôi.” Hướng Hoài Chi kiên nhẫn khuyên: “Đứng lên một lát.”

Cảnh Hoan bĩu môi, vươn tay về phía anh.

Hướng Hoài Chi nhìn chằm chằm tay cậu, không kịp phản ứng.

“Kéo em dậy nào, anh.” Cảnh Hoan nói: “Đứng không nổi thật đấy.”

Hướng Hoài Chi do dự vươn tay, cánh tay còn chưa duỗi thẳng đã bị Cảnh Hoan túm lấy, mượn sức đứng lên.

Hai người cách nhau rất gần, Hướng Hoài Chi thấy cậu liếm đôi môi khô.

“Nước đâu.” Hướng Hoài Chi hỏi.

Cảnh Hoan đáp: “Để trên khán đài rồi, lười đi lấy quá.”

Nói đoạn, Cảnh Hoan nhìn chai nước suối trong tay Hướng Hoài Chi.

Hướng Hoài Chi lần theo tầm mắt cậu, cũng cúi đầu nhìn.

“…”

Hướng Hoài Chi đưa chai nước cho cậu.

“Cảm ơn anh.” Cảnh Hoan mỉm cười nhận lấy, vặn nắp đổ vào miệng.

Chạy xong, hai người vai kề vai đi về.

“Anh,” trên đường, Cảnh Hoan chợt quay đầu hỏi, “sao anh không chơi Cửu Hiệp nữa?”

Hướng Hoài Chi sửng sốt, đáp: “Không có thời gian.”

“Đúng là lãng phí thời gian thật…” Cảnh Hoan ngập ngừng hỏi tiếp: “Anh từng kết hôn trong game chưa?”

Từ sau đêm nghĩ đến việc này, Cảnh Hoan cứ tò mò mãi.

Hướng Hoài Chi đáp “Ừ”.

Cảnh Hoan ngớ người, bước chân chậm đi, chẳng mấy chốc đã tuột lại sau lưng Hướng Hoài Chi.

Cậu hoàn hồn, nhanh chân đuổi theo: “Thật à anh?”


“Gạt cậu làm gì.”

“Yêu qua mạng sao? Yêu qua mạng thật hả?”

Hướng Hoài Chi liếc nhìn cậu: “Cậu hứng thú lắm à?”

Cảnh Hoan cười gượng: “Ừm… chỉ hơi hiếu kỳ thôi.”

“Đúng là yêu qua mạng.” Hướng Hoài Chi nói: “Còn gì muốn hỏi không.”

Đệt.

Thì ra trai đẹp cũng yêu qua mạng.

Không dám tin luôn.

Cảnh Hoan còn nhiều chuyện muốn hỏi lắm, nhưng cậu lại nghĩ, nếu Hướng Hoài Chi và đối tượng yêu qua mạng của anh còn mặn nồng, chắc chắn anh đã không bán acc, cũng không bỏ game.

Sợ sẽ khơi lại chuyện buồn lòng, Cảnh Hoan lắc đầu: “Hết rồi, không hỏi nữa.”

Cứ hai ngày họ lại hẹn chạy bộ một lần, đến tận hôm tổ chức Hội thao, Cảnh Hoan vẫn chạy không nhanh bằng Hướng Hoài Chi.

Hội thao ở đại học không bằng cấp ba, các sinh viên ai muốn lên mạng vẫn lên mạng, ai thích về nhà thì về, chẳng bao nhiêu người đến hô hò cổ vũ cả, Lục Văn Hạo và Cao Tự Tường không có hạng mục thi vào buổi chiều, bấy giờ cũng đang ở trong ký túc xá.

Cảnh Hoan một mình đến sân, gặp Hướng Hoài Chi lúc điểm danh.

“Anh.” Cậu đùa: “Lát anh chờ em nhé.”

Hướng Hoài Chi nghe thế, nở nụ cười hiếm thấy: “Ừm.”

Sau đó Cảnh Hoan mới biết, trai đẹp chẳng những yêu qua mạng, còn biết gạt người nữa.

Lúc cậu cách đích đến vài trăm mét, Hướng Hoài Chi chợt tăng tốc lao thẳng lên trước.

Đăng ký thành tích xong, Cảnh Hoan siết chặt nắm tay, đấm nhẹ lên cánh tay Hướng Hoài Chi: “Đồ lừa gạt, đã hứa sẽ chờ em mà.”

“Chẳng phải bây giờ đang chờ à?” Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ: “Ăn cơm chung nhé?”

Cảnh Hoan vừa định đồng ý, điện thoại chợt vang lên.

Cậu nhận điện thoại nói vài câu, nụ cười trên mặt ngày càng tươi tắn.

Cúp máy, cậu nói: “Bố mẹ đến tìm em, sắp đến cổng trường rồi.”

Hướng Hoài Chi nhíu mày, vừa định chào tạm biệt, nhưng lời thốt ra lại trở thành: “Ở cổng trước à?”

Cảnh Hoan gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đi cùng.” Hướng Hoài Chi nói: “Đúng lúc muốn ra cổng trước mua đồ.”

Trên đường ra cổng, trong đầu Hướng Hoài Chi cứ nghĩ mãi đến những lời Cảnh Hoan nói.

Anh muốn xem rốt cuộc là người bố người mẹ thế nào đã thờ ơ với Cảnh Hoan sau khi có gia đình mới, thậm chí còn nỡ để con mình làm thêm mỗi tối, dựa vào tiền sinh hoạt hai trăm tệ sống lay lắt qua tuần.

Đến cổng trước, Cảnh Hoan đứng bên vệ đường nhìn dáo dác, mắt đầy mong chờ.

Hướng Hoài Chi ngầm quan sát, bỗng có hơi đau lòng, vừa định nói thì thấy mắt Cảnh Hoan sáng lên.

“Anh, em thấy bố mẹ rồi… Em đi trước nhé! Hẹn gặp lại!”

Thốt ra câu này xong, Cảnh Hoan vẫy tay với anh, sau đó chạy đến trạm xe bên phải.

Hướng Hoài Chi dõi theo cậu chạy bước nhỏ đến… chiếc Maybach màu đen.

Đôi vợ chồng vừa xuống xe, người phụ nữ búi tóc, khoác tay chồng mình với tư thế thân mật.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe bị tài xế lái đi, ba người đứng cạnh trạm xe, người phụ nữ đang cười nói với Cảnh Hoan, người đàn ông cũng choàng vai Cảnh Hoan, ôn hòa lắng nghe.

Cảnh Hoan thì mặt mày rạng rỡ, ngoan ngoãn đứng đó, trông chẳng khó chịu và buồn bã chút nào.

Gia đình ba người hòa thuận ấm áp, không có khoảng cách, thân mật thắm thiết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.