Vong Linh Ma Pháp Sư

Chương 28: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (3)


Đọc truyện Vong Linh Ma Pháp Sư – Chương 28: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (3)

– Nghi thức Kế Thừa diễn ra một ngàn năm một lần, khi đó, chín chủ thần đương thời sẽ cùng lúc từ bỏ thần lực, truyền lại cho thế hệ sau. Thánh Chủ là những người có cơ hội được kế thừa thần lực. Mỗi thần vị có bốn Thánh Chủ nhưng chỉ có một Thánh Chủ duy nhất được thừa kế thần lực, trở thành Chủ Thần chân chính, ba người còn lại trở thành tam hộ vệ, phò tá Chủ Thần. 

– Nhị sư phụ, người từng là Thánh Chủ phải không? 

– Phải, vi sư từng là Thánh Chủ. 

Sất Vân Long khó tin nhìn nhị sư phụ Liễu Yến của hắn, nghi ngờ hỏi:

– Vậy người cũng hơn ngàn tuổi rồi!? 

– Ừ. 

Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. 

– Chuyện này có gì phải ngạc nhiên đâu? Doanh Doanh chẳng phải cũng mấy trăm tuổi rồi đấy ư?

– Cô cô của đệ tử đã mấy trăm tuổi!? 

– Doanh Doanh là nữ nhi của hai vị Chủ Thần. Hai người họ đã hơn ngàn tuổi, Doanh Doanh mới mấy trăm tuổi, có gì khó hiểu sao?

– Vậy thái sư thúc tổ…

– Sư phụ ấy hả, hình như cũng gần ba ngàn tuổi rồi. 

– Ba…ba ngàn!?!?

– Con không biết sao? Thái sư thúc tổ của con chính là người đầu tiên trong lịch sử được thần lực lựa chọn hai lần liên tiếp. 

– Thái sư thúc tổ là vị chủ thần nào thế sư phụ?

– Thứ bảy. 

– Chính là vị chủ thần sở hữu ma pháp hắc ám – quang minh, phán quyết sự sống – cái chết sao?

Liễu Yến cười, từ tốn nói:

– Cũng không hẳn là phán quyết. Sinh mệnh của con người là do họ quyết định, đâu thể nào do một câu nói của người khác mà thay đổi? Cho dù người đó có là Chủ Thần đi nữa. 

– Vậy thần lực của thái sư thúc tổ là sao thế sư phụ?

– Quang minh ma pháp là dạng ma pháp chữa trị, còn hắc ám ma pháp là dạng ma pháp thiên về công kích trong đêm. Giết người hay cứu người, chẳng qua chỉ là một ý niệm của Chủ Thần nắm giữ thần lực. Nếu Chủ Thần mang ác tâm, thần lực sẽ được sử dụng để giết người. Còn nếu Chủ Thần mang thiện tâm, thần lực sẽ được sử dụng để cứu người. 


– Thái sư thúc tổ….

– Một nửa giết người, một nửa cứu người. 

– Thế nghĩa là sao ạ? 

– Nửa đời đầu đi ám toán người khác, nửa đời còn lại hành y cứu người. 

Hắn “ồ” lên một tiếng. 

– Vậy y thuật của đại sư phụ là do thái sư thúc tổ dạy sao sư phụ?

– Y thuật của tỷ tỷ trước kia là do tiên phụ dạy. Sau này khi bái sư, sư phụ liền chỉ dạy thêm vài điều. 

– Nhưng sao ba người cùng cô cô con lại lên nơi âm u lạnh lẽo này thế? Sống ở kinh thành không tốt hơn à?

Liễu Yến như hồi tưởng điều gì đó, cười nói:

– Thế gian hiểm ác, càng là nơi phồn hoa càng nguy hiểm. 

Sất Vân Long chú ý giọng điệu của nhị sư phụ, ngập ngừng hỏi:

– Người…đã gặp phải…chuyện gì chăng?

– Đại sư phụ con thì có, nhưng ta thì không. Ta chỉ là không muốn sống ở nơi có quá nhiều người thôi. 

– Đại sư phụ…

Hắn chưa kịp hỏi tiếp, bà đã cắt lời hắn:

– Để tỷ tỷ trực tiếp nói với con thì hơn. Dẫu sao sắp tới con cũng phải học thuộc tôn tính đại danh của vài ngàn cường giả, đến lúc đó tỷ tỷ ắt sẽ nói qua một chút. 

– Vài…vài ngàn!? 

– Ừ. Thế gian có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Không có kiến thức thì sao tồn tại được trong cái thế giới này? 

– Đệ tử hiểu rồi, sư phụ. 

– Hiểu được là tốt. Được rồi, quay lại việc chính nào. Diên Minh đã dạy con những gì rồi?


Hắn vội vàng xua tay:

– Lão ta chưa dạy gì đệ tử cả. Đệ tử cũng chưa bái lão ta là thầy.

Liễu Yến cười.

– Ta không nghi ngờ con. Ta chỉ muốn xem xem con biết gì về tu luyện vong linh ma pháp mà thôi. 

– À. Đệ tử biết dùng cơ thể làm vật dẫn giúp khô lâu hấp thụ linh khí, dùng thần hải của khô lâu…

– Hết rồi?

– Đệ tử chỉ biết mấy điều đó. 

– Con cảm thấy ưu thế của vong linh ma pháp sư là gì? 

Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc, ngập ngừng nói:

– Chắc là có thể sử dụng nhiều loại ma pháp khác nhau? 

– Không. 

– Ỷ đông hiếp yếu?

Nhị sư phụ lắc đầu, từ tốn giảng giải:

– Ma pháp sư, chiến sĩ khi bị thương sẽ ảnh hưởng đến khả năng vận chuyển ma pháp trong cơ thể cũng như sử dụng võ kĩ. Nhưng khô lâu thì không có ý thức, không cảm nhận được đau đớn, cho nên dẫu cho bị thương, đối với chúng chẳng có chút ảnh hưởng nào, trừ khi thần hải bị phá hủy. Hơn cả là, chúng chỉ làm theo lệnh một người duy nhất, là chủ nhân của chúng. Muốn trở thành một vong linh ma pháp sư chân chính, con nhất định phải tận dụng được hai ưu điểm này của khô lâu!

– Không có ý thức…chỉ nghe lệnh chủ nhân….

Hắn lẩm bẩm. 

– Xưa kia Cửu Vong Thần đầu tiên chế tạo ra tám khô lâu đặc biệt có khả năng tăng cấp, sau này chia ra truyền cho bốn Thánh Chủ đời hai, mỗi người hai bộ khô lâu. Theo lời ông, khô lâu này chỉ được phép truyền cho Thánh Chủ. Thế nhưng, trải qua mấy ngàn năm, năm bộ khô lâu đã thất lạc, mãi đến lần nghi thức Kế Thừa ngàn năm trước mới tìm lại được một bộ, còn bốn bộ thời gian hệ, không gian hệ, hắc ám hệ và phong hệ vẫn lưu lạc trong nhân gian. Bốn bộ còn lại là hỏa, thủy, thổ, quang minh ngàn năm trước do ba trong bốn Thánh Chủ đời trước là ta, Diên Minh và Cửu Vong Thần Vũ Ưng nắm giữ. Diên Minh giữ hai bộ hỏa và thủy, ta giữ bộ quang minh và Vũ Ưng giữ bộ thổ. Thông thường, khi khô lâu đổi chủ, toàn bộ tu vi tích lũy được dưới thời chủ nhân trước kia sẽ biến mất. Con có thể trong thời gian ngắn như vậy nâng được khô lâu lên Pháp Thánh, điều này quả thực không dễ dàng.

Sất Vân Long ngây người. 

– Sư phụ, từ lúc lão ta đưa đệ tử hai bộ khô lâu này, hai bộ đó đã có tu vi Pháp Thánh rồi. 

– Con nói gì? Hai bộ khô lâu Diên Minh truyền cho con kia lại không hề mất tu vi!? 


– Phải, sư phụ. 

– Con triệu hồi hai bộ khô lâu đó ra đây. 

Hắn y lời bà triệu hồi ra hai bộ khô lâu. 

Liễu Yến nhìn chằm chằm hai viên thần hải một đỏ một xanh bên trong khô lâu, trầm ngâm một lúc lâu, rồi bỗng cười nhạt:

– Diên Minh, ta biết ngươi vẫn chưa chết. Suýt nữa để ngươi đắc thủ rồi. Có điều, bây giờ đứa nhỏ này đã là đệ tử của ta. Ngươi đừng hi vọng lợi dụng được nó giúp ngươi trả thù! Ta cho ngươi nửa canh giờ thời gian, nếu hai bộ khô lâu này vẫn còn ở Thất Liên Tuyết Sơn, đừng trách ta không khách khí!

Ánh sáng của hai viên thần hãi bỗng dưng sáng lên một cách đột ngột, chói mắt mà diễm lệ. Tiếp đó, một giọng nói từ bộ hỏa hệ khô lâu vang lên:

– Hahahahaaaa, kế hoạch ta chuẩn bị kỹ lưỡng không ngờ lại bị ngươi vạch trần dễ dàng đến thế. Lần này, Diên Minh ta thua tâm phục khẩu phục! 

– Tại sao ngươi lại phải lợi dụng một đứa trẻ chưa biết gì như nó? 

– GIẾT VŨ ƯNG! 

Hắn nghe được cái tên Vũ Ưng, giật mình nói:

– Sư phụ, đệ tử nhớ rồi, trước khi chết lão có bảo đệ tử nhất định phải giết Vũ Ưng giùm lão!

Không chỉ là giết Vũ Ưng, lão còn từng gọi ra tên hắn – Sất Vân Long. Thì ra, lão mới là người đầu tiên phát hiện ra thân phận của hắn. 

– Vũ Ưng đã là Cửu Vong Thần, đến ngươi còn đánh không lại lão ta, cớ gì lại đặt hy vọng này lên một đứa trẻ?

– Ngươi thì biết cái gì!? Thằng nhãi đó là Thánh Chủ, đến khi cử hành nghi lễ Kế Thừa sẽ có cơ hội tiếp cận Vũ Ưng! 

– Đến ta còn nhìn ra là ngươi chưa chết, ngươi còn đòi lừa được Vũ Ưng?

– Hahaahaha…Nếu không phải thằng nhãi kia nói ra việc khô lâu không mất tu vi, ngươi làm sao phát hiện được!? Nhưng chuyện đã ra nông nỗi này rồi, ta đành phải thương lượng với ngươi vậy. 

– Ta không có hứng thú. Đem khô lâu của ngươi ra khỏi đây đi. 

– Chỉ cần Liễu Yến ngươi đồng ý giúp ta giết Vũ Ưng, hai bộ khô lâu này, Diên Minh ta sẽ hai tay dâng tặng ngươi! 

– Ta đếm đến ba. Một….hai….

Liễu Yến còn chưa nói hết, giọng nói Diên Minh đã vang lên cắt ngang:

– Tin tức của tiểu Phi Phi thì sao?

– NGƯƠI NÓI GÌ!??

Sắc mặt của Liễu Yến đại biến, hốt hoảng cất lời. 


– Kế hoạch của ta vẫn như cũ, để thằng nhóc này giết Vũ Ưng ở nghi lễ Kế Thừa. Ngươi yểm trợ cho nó. Để thể hiện thành ý, bây giờ ta lập tức hủy bỏ quan hệ chủ nhân với hai bộ khô lâu này, tặng nó cho ngươi. Muốn giữ, muốn bỏ, tùy ngươi. Sau khi Vũ Ưng chết, ta sẽ nói tin tức của tiểu Phi Phi cho ngươi, coi như là hậu lễ vì đã giúp ta!

– Không thể nào! Làm sao ngươi biết được!? 

– Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh! Lời Diên Minh ta nói ra nhất định sẽ làm được. Lần thương lượng này, đối với cả ngươi và thằng nhãi kia đều không có gì nguy hại. Chỉ là giết một người mà thôi, có gì ghê gớm đâu? 

– Làm sao ta tin được lời ngươi nói? 

– Các ngươi lạc mất nó mấy chục năm nay, đến một chút hành tung của người bắt nó đi cũng không tìm được. Muốn tìm đứa bé đó, hy vọng duy nhất của các người là ta! Suy nghĩ kỹ đi! 

Hai tay Liễu Yên bỗng nhiên nắm chặt lại. 

– Tại sao ngươi cứ nhất định phải giết Vũ Ưng? Trận chiến năm đó có ai là không chịu tổn thất? 

– Nực cười. Hắn nhân cơ hội đó ám hại thê tử ta, giết con ta. Thù này không báo, ta còn là con người sao?

– Ngươi muốn báo thù, ta có thể hiểu được. Nhưng dẫu sao ngươi cũng là nhất đại tông sư một phương, cớ gì lại phải dựa dẫm vào một đứa bé để trả thù?

– Vũ Ưng tên tiểu nhân đó nhân cơ hội ta không để ý ám toán gia đình ta, sao ta phải quân tử với hắn? 

– Nhưng đứa bé đó không hề liên quan đến chuyện này! 

– Nó không liên quan, nhưng không có nó, ta không thể trả thù được! Khô lâu của Vũ Ưng đã đột phá Pháp Thần, thổ hệ lại thiên về phòng thủ, cho dù ta có dùng tận sở học cả đời cũng không thể phá được tầng phòng thủ kiên cố đó! Nghi thức Kế Thừa diễn ra, chủ thần từ bỏ thần lực, đó là lúc hắn ta suy yếu nhất, nhưng xung quanh lại có rào cản ngăn ma pháp sư khác tiến lại. Cho nên, muốn tấn công được hắn ta, chỉ có thể là Thánh Chủ! 

– Hỏa thủy khô lâu chắc chắn vẫn mang theo khí tức của ngươi, nhỡ bị phát hiện thì sao? 

– Ban đầu ta định mạo hiểm một phen, nhưng xem ra chuyện này không đơn giản đến thế. Nếu bây giờ ngươi và thằng nhóc này đã chịu giúp ta, vậy thì kế hoạch đương nhiên sẽ thay đổi. Ta tặng thằng nhóc này khô lâu, để nó tu luyện, rồi dùng khô lâu giết chết Vũ Ưng. Về phần ngươi, ngươi hiểu rõ về khô lâu hơn ta, cũng hiểu rõ về cách khai thác sức mạnh của khô lâu hơn, nên ta hi vọng, ngươi có thể dốc lòng dạy dỗ nó. Bù lại, ngay khi kế hoạch thành công, ta sẽ nói cho ngươi tin tức của đứa nhỏ năm xưa, thế nào? 

Sất Vân Long nghe cuộc đối thoại của hai người, mờ mịt nhìn Liễu Yến. Mà nhị sư phụ của hắn cũng trầm ngâm nhìn chằm chằm hắn, thở dài hỏi:

– Long nhi, vi sư biết sự việc này không hề liên quan đến con…

Hắn thấy bà có vẻ khó mở lời, vội vàng nói:

– Sư phụ, người đã nhận con làm đệ tử, cho nên chỉ cần người muốn, đệ tử sẽ làm bất cứ việc gì vì người!

Liễu Yến nở nụ cười một cách gượng gạo:

– Cảm ơn con.

Đoạn, bà lại nhìn khô lâu kia, gật đầu:

– Quyết định vậy đi. 

– Được. Vậy ba ngày nữa ta sẽ giải trừ quan hệ chủ nhân với khô lâu. Trong thời gian ba ngày này, ta cần làm một số việc quan trọng. Ngươi tạm thời cứ dạy cho nó vài điều cơ bản trước đi. 

– Được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.