Vong Linh Ma Pháp Sư

Chương 15: Đi săn (6)


Đọc truyện Vong Linh Ma Pháp Sư – Chương 15: Đi săn (6)

Thời gian hai tuần chẳng mấy chốc đã qua đi. Ngày đi săn cuối cùng cũng tới. 

Vân Lăng từ nửa đêm canh năm* đã bị phụ thân dựng dậy, ngái ngủ thay y phục rồi cùng phụ thân phi ngựa đến chỗ đi săn. 

(*canh năm: từ 3-5 giờ sáng, tức giờ Dần.)

Khỏi phải nói, hắn và phụ thân là người đến đầu tiên. 

Phụ thân hắn sau khi đến nơi lập tức đi xung quanh khảo sát tình hình, để lại hắn một mình ngồi trong trại. Mà hắn khi vừa đến nơi cũng ngay tức khắc gục xuống chiếc giường bằng gỗ ở trong góc, ngủ thiếp đi. 

Mãi đến khi cơn đau nhức từ toàn thân truyền đến, hắn mới miễn cưỡng mở mắt, lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhìn phụ thân đang nghiêm khắc đứng trước mặt, than vãn:

– Con đang ngủ mà.

– Đại công chúa, Nhị công chúa, Thái Tử và năm vị vương gia đều đến rồi, con còn định ngủ đến bao giờ? 

Hình ảnh Nhị công chúa lập tức hiện ra trong đầu hắn.

– Phụ thân, nhị công chúa ở đâu thế?

– Phía Bắc, trại thứ ba từ trái sang. 

– Con đi đây. 

Vân Lăng chẳng thèm hỏi xem hắn có cần làm gì không, tức tốc chỉnh trang y phục rồi phi thẳng một mạch ra ngoài. 

Hắn chẳng cần tốn bao nhiêu sức đã định vị được trại của Đinh Mẫn, nhờ thị vệ bẩm báo rồi đi vào. 

Một chân hắn vừa mới bước vào trong trại thì đã nghe được giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên:

– Ta từng đồng ý với công chúa sẽ ủng hộ Ngũ vương gia, mà người cũng từng nói sẽ báo đáp ta, vậy tại sao lại đồng ý hôn sự với Vân Lăng? 

Thì ra, người trong trại, không phải chỉ có mỗi mình nàng. 

Tỳ nữ thân cận của nàng và cả Liêu Ảnh đều có ở trong. Nhưng sự xuất hiện của người thứ tư mới thực sự làm hắn bất ngờ.

Là Nhậm Đạt**!!

(**xem lại chương 2 để biết thêm chi tiết.)

Vân Lăng khó hiểu nhìn Nhậm Đạt, tiến đến hành lễ với thê tử tương lai của hắn. 

Đinh Mẫn bước lên tới trước mặt hắn, đưa tay đỡ hắn đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

– Vân công tử không cần đa lễ. 


Hắn hết nhìn nét mặt ấm áp của Đinh Mẫn lại nhìn gương mặt đang cau có của Nhậm Đạt, không chút bối rối nắm lấy tay nàng, tay còn lại lấy từ không gian giới chỉ ra một chiếc hộp, cười nói:

– Lâu lắm không gặp, nàng có vẻ gầy đi thì phải? Hôm sinh thần mẫu thân nàng tặng lễ vật cho ta mà ta chưa kịp tặng lại nàng cái gì nên mấy hôm trước ta có đặt riêng một chiếc trâm cài đầu ở Lan Phường, hy vọng nàng không chê. 

Mẹ nó, rõ ràng Nhậm Đạt thích thê tử tương lai của hắn. Thích thì hắn không nói làm gì nhưng bây giờ rõ ràng hôn sự hai người đã định, y vẫn còn ở đây lôi kéo cái gì? 

Đinh Mẫn vô cùng phối hợp, đưa tay nhận lấy cái hộp trên tay hắn, ấm áp nói:

– Sao thiếp có thể chê được chứ? 

Hắn còn chưa kịp quay ra đuổi người, Nhậm Đạt đã lại lần nữa lên tiếng:

– Vân tướng quân trấn thủ biên quan, tuy cũng là đại thần trong triều nhưng phụ thân ta là Thừa tướng đương triều, mấy năm nay nhất nhật thiên lý**, vạn sự thuận lợi, thăng liền tam phẩm, hỏi có điểm nào kém hơn Vân tướng quân? 

** nhất nhật thiên lý: nguyên ý là chỉ một con ngựa chạy nhanh, có thể vượt qua vạn dặm. Ở đây ví người có sự nghiệp thăng tiến vượt bậc.

Mẹ nó, dám đứng trước mặt hắn chê phụ thân hắn, tên khốn này cũng khá lắm. Đợi mấy hôm nữa bổn thiếu gia đến phủ ngươi hỏi thăm, đến lúc đó xem ngươi còn to mồm được không!??

Thấy Đinh Mẫn định lên tiếng, hắn liền nắm chặt lấy tay nàng, ý bảo nàng dừng lại. 

– Nhậm huynh nói sai rồi. Nhậm Thừa Tướng và phụ thân ta đều là quan viên trong triều, tuy chức vụ có khác nhau nhưng tựu chung mục đích vẫn là giúp Hoàng Thượng trị vì đất nước. Một người là quan văn, một người là quan võ, sao có thể so bì với nhau? Hơn nữa, ta và nhị công chúa đã được Hoàng thượng đích thân ban hôn, chẳng lẽ Nhậm huynh muốn kháng chỉ? 

Nét mặt giận dữ của Nhậm Đạt trong phút chốc biến thành hung tợn.

– Xét về gia thế, Vân Lăng ngươi không bằng ta. Xét về tu vi, ngươi càng không so được với ta. Vậy ngươi có tư cách gì có được nàng. 

– Ta là quan viên tam phẩm, lý nào kém hơn một thường dân là ngươi!?

– Ngươi làm tướng quân?! Nực cười. Một tên bù nhìn không hơn không kém lại dám đứng trước mặt ta diễu võ dương oai? Nói cho ngươi biết, ta là môn hạ chính quy của Gian Thường Môn. Tính ra, địa vị của ta còn cao hơn ngươi một bậc!

Hắn đang định xông lên so đo hơn kém với Nhậm Đạt, một bàn tay đã chắn trước người hắn. Kế đó, giọng nói ôn tồn của Đinh Mẫn vang lên:

– Nhậm công tử mời về cho. Hôn sự giữa ta và Vân công tử đã là chuyện không thể nào thay đổi, hà cớ gì công tử vẫn phải cố chấp đến vậy? Nếu để phụ hoàng biết được chuyện này, công tử ắt sẽ gặp phải rắc rối. Chi bằng…

Lời nàng còn chưa dứt, Nhậm Đạt đã vội ngắt lời, tiến lên phía trước mấy bước:

– Mẫn nhi, ta không sợ rắc rối, ta chỉ cần nàng. 

Vân Lăng kéo Đinh Mẫn về phía sau, đứng chắn trước mặt nàng, khó chịu nhìn tên mặt trắng*** trước mặt:

– Nếu ngươi còn tiến tới nữa, đừng trách ta không khách sáo!

(***ý chỉ công tử kinh thành yếu ớt.)

Liêu Ảnh cũng lập tức tiến lên phía trước, không chút cảm xúc lên tiếng:


– Nhậm Đạt to gan, dám gọi thẳng tên nhị công chúa? 

Không nói đến thì thôi, nói đến, hắn lại cảm thấy tức. Mẹ nó, dám đứng trước mặt hắn gọi thê tử của hắn là “Mẫn nhi”. Đến hắn còn chưa dám gọi nàng như thế mà! 

Đợi mấy ngày nữa quay về, hắn nhất định làm phủ Thừa tướng một phen gà bay chó chạy. Nếu không, hắn không mang họ Vân!

Liêu Ảnh đưa tay mời Nhậm Đạt, không nhanh không chậm nói:

– Nhậm công tử, công chúa đã hạ lệnh trục khách, mời công tử về cho. 

– Một con tiện tì, ai cho phép ngươi lên tiếng ở đây!? 

Vân Lăng vừa định bảo Liêu Ảnh lùi lại để hắn đối phó thì thấy Liêu Ảnh nhìn chằm chằm Nhậm Đạt. Chưa đầy một giây sau, Nhậm Đạt bỗng dưng đau đớn ngã xuống, quằn quại ôm lấy ngực.

Liêu Ảnh vẫn bình tĩnh đứng đó, hỏi:

– Nhậm công tử rốt cuộc có đi hay không?

Nhậm Đạt lồm cồm bò dậy, gân xanh nổi rõ trên trán, vẻ mặt không thể tin, đưa tay chỉ Liêu Ảnh, mấp máy môi:

– Ngươi…ngươi…

– Nếu Nhậm công tử còn không đi, thuộc hạ sẽ không nương tay nữa đâu. 

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, Nhậm Đạt một tay ôm ngực, một tay thõng xuống, lảo đảo bước ra ngoài trướng. 

Vân Lăng nhìn Liêu Ảnh đã lùi về phía sau, thầm nuốt một ngụm nước bọt. 

Mẹ nó, thì ra một tuần hắn bao trọn kỹ nữ kia đều là ảo ảnh! Cứ tưởng vớ được trinh nữ, ai dè là hắn tự mình tưởng tượng ra!

Liêu Ảnh bắt gặp ánh mắt của hắn, không nói gì tiếp tục đứng im đó, cũng chẳng biết đang suy nghĩ những gì. 

Tiếng thở dài từ sau lưng hắn truyền đến, theo sau là giọng nói ra lệnh của Đinh Mẫn:

– Các em ra ngoài đi, ta có chuyện nói riêng với Vân công tử. 

– Nô tỳ cáo lui.

– Nô tỳ cáo lui. 

Đợi đến khi trong trướng chỉ còn lại hai người, hắn mới quay người lại nhìn nàng, hỏi:


– Sao nàng lại quen hạng người như thế?

Đinh Mẫn không trả lời hắn, cúi đầu nhìn tay hắn vừa nắm lấy tay nàng một lần nữa. 

Vân Lăng thấy được vẻ mặt hơi ửng hồng của nàng, tức giận trong lòng đột nhiên tiêu tan, vui vẻ nói:

– Ta nắm tay thê tử tương lai của ta, không được à? 

– Chàng không sợ Phi Nguyệt tỷ tỷ ghen à?

Đinh Mẫn ngẩng mặt lên nhìn hắn, ý cười lộ rõ trên môi. 

Hắn nhìn gương mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút tương tự với Phi Nguyệt. 

Đầu hạ thấp xuống, để môi hắn chạm lấy môi nàng. Tay phải hắn vẫn như cũ nắm lấy tay nàng, tay trái vòng qua sau, đỡ lấy eo nàng. 

Môi nàng rất mềm, thực sự rất mềm. 

Đầu lưỡi nhanh chóng len lỏi qua cặp môi đỏ mọng kia tiến sâu vào trong, kiên nhẫn hướng dẫn đầu lưỡi còn lại cùng hắn dây dưa. 

Lực đạo của bàn tay đang đặt lên ngực hắn bỗng chốc mạnh lên mấy phần, muốn đẩy hắn ra xa. Thế nhưng sức lực của một nữ tử sao có thể đọ lại với thân thể cường tráng của một Kiếm Sư cấp bốn!? 

Hắn cứ thế hôn nàng một lúc lâu, mãi đến khi bản thân cảm thấy thỏa mãn rồi mới rời khỏi môi nàng, ôm chặt nàng lại, cười nói:

– Nàng không phải hảo tỷ muội của Phi Nguyệt sao? Sao nàng ấy lại ghen được? 

Đinh Mẫn khéo léo rời khỏi vòng tay hắn, chỉnh trang lại y phục như cũ, bình tĩnh lên tiếng:

– Dù thiếp từng nói thân thể của thiếp sẽ thuộc về chàng nhưng dẫu sao chúng ta vẫn chưa thành thân, thiếp hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra nữa cho đến ngày đại hỷ. 

Vân Lăng cũng chẳng vì câu nói này của nàng mà phật ý, cười cười:

– Nàng không sợ bị thị vệ bên ngoài nghe thấy à?

– Liêu Ảnh sớm đã tạo ra kết giới cách âm trong trướng, người bên ngoài đương nhiên sẽ không nghe được chúng ta nói gì. 

– Nàng biết không, nàng với Phi Nguyệt…ở một góc độ nào đó thực sự rất giống nhau. 

– Ở một khía cạnh nào đó, chàng với Nhậm công tử cũng rất giống nhau. 

Hắn tất nhiên hiểu ý nàng muốn nói gì. Hắn và Nhậm Đạt từng cùng nhau đi kỹ viện vài lần, mỗi lần còn vung tay tiêu tốn không ít bạc ở kỹ viện của nàng, sao nàng có thể không biết cơ chứ? Nhưng ý nàng phải chăng là muốn nói hắn không đứng đắn!?

– Không phải dân gian vẫn có câu quay đầu là bờ sao? 

– Nhưng dân gian cũng có câu Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chàng biết chứ?

Vân Lăng cúi người, đưa mặt hắn lại sát gần mặt nàng, híp mắt nói:

– Trước đây nàng từng nói nếu ta muốn đi kỹ viện sẽ bảo tú bà giảm giá cho ta, vậy sao bây giờ ta lại có cảm giác như nàng đang trách ta vì chuyện đó thế?

– Thiếp không trách chàng chuyện gì cả. Thiếp chỉ muốn nói, bản tính của chàng vốn là một phong lưu công tử, rất khó để thay đổi. 

Không thể phủ nhận, hắn là một phong lưu công tử. Trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế và sau này cũng thế. 


– Vậy còn phải xem nàng có đủ bản lĩnh để quản lý ta không đã. Nếu nàng thực sự có bản lĩnh đó, ta đương nhiên sẽ không thể suốt ngày ra ngoài làm bậy nữa. 

– Chừng nào chàng còn nguyện ý giúp tiểu Hàn, thiếp sẽ không phản đối bất cứ thứ gì ở chàng cả. 

Rõ ràng là hắn và nàng đang nói chuyện với nhau, sao cái tên tiểu thê đệ lại xuất hiện nữa rồi!?

– Tức là nếu ta ủng hộ tiểu Hàn, nàng sẽ không quản ta?

– Không chỉ vậy, những điều chàng muốn làm, thiếp đều sẽ cố gắng giúp chàng.

– Kể cả việc ta nạp thiếp?

– Phải. 

Vân Lăng nghe câu trả lời không chút do dự từ nàng, đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.

– Nhị công chúa, ta biết nàng làm tất cả những chuyện này là vì đệ đệ của nàng nhưng ít nhất khi đối mặt với ta nàng cũng phải biểu lộ chút cảm xúc cho chân thực chứ?

– Ý chàng là gì?

Bao lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, hắn chỉ có thể nhìn nàng, thở dài rồi chuyển chủ đề:

– Làm thế nào ta tiếp cận Thái Tử được đây?

Quả nhiên vừa nhắc đến chính sự, nét mặt của nàng liền thay đổi, chỉ có giọng nói là vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng như thường ngày. 

– Thích khách phải đến khi đi săn chính thức bắt đầu mới hành động. Chàng cứ đi theo sau Thái Tử là được. 

– Nếu thế thì ta cứu y kiểu gì?

– Thích khách sẽ tấn công từ trên xuống. Thiếp đã an bài sẵn ma pháp sư gần đó, tùy thời sẽ làm yếu đi tấn công của thích khách, chàng chỉ cần bắn tên cản lại một kiếm đó là được.

– Bắn tên!?

– Phải. Chàng chỉ cần bắn một tên duy nhất thôi. Cản được một kiếm kia, coi như chiếc mũ quan của chàng cũng giữ được một nửa rồi. Nửa còn lại, thiếp sẽ tính kế giúp chàng. Chỉ có điều, đó hẳn sẽ là một quá trình lâu dài, không thể nào đạt được trong một sớm một chiều như lần này. 

– Vậy đành nhờ nàng…Cảm ơn. 

– Thiếp làm những chuyện này thực ra là vì lợi ích của bản thân thiếp, chàng không cần phải cảm ơn gì cả. 

– Phụ mẫu ta từng nói, nàng lấy ta đã là thiệt thòi rồi. Cho nên, ta sẽ tận lực bù đắp cho nàng. Những điều nàng muốn ta làm, chỉ cần là những việc ta có thể làm được, ta đều sẽ làm. Bù lại, hy vọng nàng có thể…

Hắn cố tình không nói tiếp để xem phản ứng của nàng. 

– Chàng muốn thiếp làm gì? 

Nét cười trên môi hắn chợt hiện. 

Hắn lại lần nữa hôn nàng, nhưng rất nhanh đã rời ra, cười nói:

– Hy vọng nàng có thể làm tốt vai trò của một thê tử!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.