Đọc truyện Vọng Giang Nam – Chương 18
Sau khi vào thu, tình
hình bệnh dịch dần dần chậm lại.
An Nhạc huyện lần này trúng ôn dịch tử vong không bằng số người chết bởi binh
tai. Mà chết đông nhất, là lưu phỉ đóng tại khu đất hoang uống nước lã không
chú ý vệ sinh. Ở rất đông khi ôn dịch bạo phát lại càng tập trung mãnh liệt.
Không biết đối phó như thế nào, con số tử vong càng tăng cao.
Xem xét lại An Nhạc huyện cùng phụ cận điền Trang, ta đây mười năm nay càu nhàu
rốt cuộc có hiệu quả. Uống nước đun sôi để nguội, rửa tay trước khi ăn, chú
trọng bảo quản thức ăn, đều là việc hàng ngày rất đơn giản, nhưng để đề phòng
tật bệnh vô cùng hữu hiệu.
Ngay cả như vậy, An Nhạc huyện vẫn phải chết mấy ngàn người, chết bởi ôn dịch
ước chừng năm sáu trăm. Bọn lưu phỉ thương vong hơn phân nửa, bị quan quân tới
trễ nhẹ nhàng đánh tan. Dĩ nhiên việc này triều đình cho là việc nhỏ thôi. Ta
nghĩ trên sử sách chỉ có ngắn ngủn mấy chữ, lại viết lên vô tận huyết lệ này.
Trận kia, ta không tự nhìn tất cả. Ta thừa nhận, ta tự mình đa tình, đem cả An
Nhạc huyện xem như của ta. Mặc dù phái đầu mục chủ trì tất cả trang, mặc dù hơn
nửa đều là uỷ trị (ủy thác quản lý) ở tay
ta. Thế nhưng chút đều là “điền trang của ta”, bên trong đều là “Người của ta”.
Chu Cố bệnh thành ra như vậy, ta không đi được. Nhưng ta ngày ngày nghe thấy tiếng
khóc, lại không có biện pháp thay bọn họ làm cái gì, chỉ có thể tổ chức đám
tang, để cho các đầu mục may mắn còn sống sót báo lại, đi theo khóc.
Ba năm tâm huyết của ta lại nước chảy về biển đông. Chu Cố mang ra ngoài 3000
thôn dũng còn lại không tới một nửa, đa số thành tàn tật. Một điền trang của ta
bị phá hủy, giống như là khoét lòng của ta.
Chu Cố bị bệnh đến xương cốt rời rạc, vốn là có các vết sẹo cũ đã khỏi hẳn nay
lên thêm vết mới, hai mươi mấy nơi trúng đao tên, cộng thêm bệnh nặng, hắn có thể
còn sống thật là kỳ tích. Mỗi ngày giúp hắn bôi thuốc ta chỉ muốn khóc, hắn đau
hừ một tiếng ta liền rơi lệ. Thật không nghĩ tới một người có thể gầy đến này
dạng, ta có thể ôm hắn lên được, đây là thời điểm khi trời vừa tối ta liền vô
cùng sợ hãi.
“Nàng là bôi thuốc hay là bôi muối?” Hắn buồn buồn nói.
“Cái gì muối?” Ta khóc hỏi, đầu mờ mịt.
“Nàng vừa khóc, lòng của ta liền đau. Không phải bôi muối là cái gì chứ?” Hắn
quay đầu không nhìn ta, “Loại người làm ruộng như nàng không thích hợp làm ác
quan.”
Ta muốn đánh hắn, nhưng cứ nhiên không có chỗ xuống tay, chỉ có thể hung hăng
vỗ hai cái xuống giường, cắn ống tay áo, liều mạng nhịn nước mắt.
“… Cánh tay còn đau phải không?” Thanh âm của hắn suy yếu, “Giữ lại vết sẹo
tốt như vậy?”
Hắn nhất định là cố ý, tuyệt đối là. Ta đều đã nhẫn nại như vậy, hắn còn trêu
chọc ta. Ta nhào tới, lại không dám đè ép hắn, chỉ có thể gắt gao cắn vạt áo
của hắn, không ngừng khóc không ra tiếng. Ta đầy bụng oán khí, nhưng không biết
nên oán người nào. Ta muốn giương cung bắn trời, hỏi cái lão Tặc Thiên này rốt
cuộc muốn thế nào, giày vò ta đủ chưa.
Mùa đông năm ấy, Chu Cố vô cùng khổ sở. Hắn bệnh vừa khỏi, mấy chỗ trúng đao
tên vô cùng nghiêm trọng, khép lại rất chậm. Hơi không chú ý, sẽ cảm, cả đêm
sốt lăn lộn. Ta rất sợ, buổi tối cũng ôm hắn ngủ, thường thường thức tỉnh, len
lén dò hơi thở của hắn.
Nhưng điền Trang sau khi tu bổ cũng phải tiếp tục hoạt động, còn có mười mấy
cửa hàng cũng phải để ý. Trong nhà một bệnh nhân bệnh nặng, ngoài phòng một
đống việc chờ ta chủ trương tổng quản. Thật may là có thuộc hạ cũ của Chu Cố
trợ thủ, nếu không đã loạn tới trình độ nào.
Chỉ là, ta không dám kêu mệt mỏi. Ta hơi lộ ra bộ dạng mệt mỏi, Chu Cố sẽ buồn
bực không vui, cơm ăn không ngon. Bệnh lâu khó tránh khỏi bi quan, ta hiểu.
Nhưng hắn chỉ cần còn có thể hô hấp, nói thật, những cái khác ta sẽ không so đo
tính toán.
Mãi cho đến đầu xuân, thân thể của hắn mới dần dần khá hơn chút. Chỉ là vẫn bộ
dạng gầy đến đáng thương như cũ, mặc trường bào giống như là muốn theo gió bay
đi. Hắn mất quá nhiều máu, lại bệnh sắp chết, đôi môi cũng trở thành màu hồng
nhàn nhạt, ngay vết phỏng cũng phai nhạt. Kỳ quái, ta rõ ràng không có cùng hắn
trao đổi nhẫn cưới. Người ta nói nhẫn cưới buộc ngón trỏ, thông tới trái tim,
cho nên tâm ý tương thông, sẽ vì đối phương mà đau lòng. Nhưng không có nhẫn
cưới, lòng của ta sao lại đau lợi hại như vậy.
Hắn trước kia là khí thế mạnh mẽ, bình tĩnh, luôn là bộ dạng đã tính trước.
Nhưng bây giờ… Hắn rất dễ dàng mệt mỏi, sợ lạnh. Chỉ là hắn hơi tốt một chút,
liền gọi phụ tá đến nghị sự, ta bất mãn lảm nhảm, thế nhưng hắn lại cười.
“Cũng đã đầu xuân rồi.” Hắn dịu dàng nói, “Nằm suốt một mùa đông và nửa thu,
còn nằm bẹp trên giường ăn ngon lười làm… Có hình dạng của người ở rể sao?”
Ta biến sắc, lại đè ép tức giận, chỉ là quay mặt đi.
Chu Cố ném bút, cầm tay của ta.” Tiết lệ, ta là nói đùa. Ta sợ nàng mệt mỏi…
Nàng cũng tiều tụy cả người rồi.”
“Già rồi.” Ta ưu buồn nói.
“Nói linh tinh gì thế?” Hắn nhẹ nhàng quát lớn, “Tiểu hài tử cái gì có già hay
không? Vậy ta đây? Gần đất xa trời rồi hả?”
“Ta không ngại huynh như vậy.” Ta nghẹn ngào nói.
Hắn nhìn ta thật sâu, kéo ta vào ngực hắn. Ta sợ đè lên hắn, thế nhưng hắn lại
ôm ta lên trên đùi. Đáng thương, gầy đến bắp đùi cũng không có thịt. Thời đại
lạc hậu, chất lượng trị liệu thật rách nát!
“Gầy thành ra như vậy, để cho nàng ăn nhiều vài miếng mà như muốn chết.” Hắn
vuốt ve lưng của ta, “Nhìn nàng đã nhiều năm, thế nào không nhìn ra nàng là
người bướng bỉnh? Ta nhớ nàng là người tính tình rộng rãi, nào biết nàng đã
nhận định ai, liền bướng bỉnh đến không có giới hạn rồi.”
“… Hối hận cũng không kịp.” Ta buồn buồn nói.
“Ta nhìn nàng hai năm, mới bắt đầu suy tính đấy.” Hắn cười khẽ, “Khi đó nàng
luôn làm biếng, giống như con mèo. Nói cái gì mà cưỡi ngựa rất kiêu ngạo, bản
thân không có địa vị gì, cả ngày cưỡi lừa chạy loạn.”
Nước mắt của ta từng giọt từng giọt rơi xuống. Ta mười hai tuổi gặp Chu Cố, cho
tới bây giờ, ta cũng đã 22 rồi. Có yêu hay không cũng không cần nói, nhưng hắn
thật sự là người thân duy nhất của ta. Là người của hai thế giới, ta rốt cuộc
có thể yên tâm lệ thuộc vào người kia, biết hắn sẽ quay đầu chăm sóc ta.
Ta đã sợ sẽ như vậy, bởi vì ta hiểu, sẽ không bao giờ có Chu Cố thứ hai nữa,
nghiêm túc chân thành coi ta là người thân.
“Ta bệnh lâu như vậy, để cho nàng phải vất vả rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Ta lắc đầu, “Là huynh tính tốt, ta đây tay chân vụng về, cả ngày chỉ khóc, may
mắn huynh không cảm thấy ta phiền.”
Hắn đem ta buông xuống, vén mấy sợi tóc rối đến sau tai, nhẹ nhàng hôn lên thái
dương ta. Ta xoay người ôm lấy hông của hắn, đáy lòng mơ mơ hồ hồ cảm thấy an
tâm. Ta vẫn cho là ta rất độc lập, không nghĩ tới cũng không phải là như thế.
Lúc Chu Cố khỏi bệnh hoàn toàn là giữa mùa hạ. Hắn vẫn dễ dàng mệt mỏi, nhưng
đã nuôi ra một chút thịt. Nếu không hai bên xương quai xanh gầy còm đột xuất,
thời điểm ôm nhau cực kỳ khó chịu.
Tôn đại phu bị ta làm phiền, la to mà nói, Chu Cố tìm được đường sống trong chỗ
chết, tất có hậu phúc. Hắn căn cơ tốt, chỉ là bệnh nặng như thế, suy giảm tới
căn cốt, phải hảo hảo nghỉ ngơi mấy năm, chỉ được lao động nhẹ nhàng mà thôi.
Bảo ta không cần ngày ngày mặt ủ mày ê.
“Chu gia không có việc gì, ta sắp có chuyện rồi!” Tôn đại phu hô to, “Ta sắp
phiền đến phát điên rồi! Ông trời ơi…”
Chu Cố hì hì bật cười, ta đỏ bừng cả mặt. Dần dần, ta khá chịu khó đi ra ngoài?
Có cả cái sọt chuyện tình chờ ta làm, trăm việc đợi làm. Chờ triều đình? Nói
giỡn, chờ triều đình tới cứu tế, còn không biết là mùa đông năm năm sau rồi.
… Ta phát hiện, ta cũng đi lên con đường tuổi trẻ nông nổi rồi. Nhưng thật
sự, ta đối với triều đình rất thất vọng. Lư Huyện lệnh không thích hợp làm quan
gánh vác việc dân, làm Đại Học Sĩ tốt hơn. Nhưng hắn mặc dù không thích hợp,
quốc gia đại sự cũng không làm cẩu thả. Hai lần thủ thành có công, có thể làm
thẹn chết tên tri phủ vừa thấy lưu phỉ đã chạy trốn kia.
Lần trước để cho hắn từ chủ bộ bay lên Huyện lệnh, lần này cũng chỉ có mở miệng
ngợi khen, ngay cả bạc cũng không có, thưởng phạt vô độ đến mức này, cái triều
đình quỷ quái gì thế? Không thưởng hắn, lại thưởng ta. Mặc dù nói ta và Chu Cố
đều không thiếu hư danh, chỉ cầu bình an mà thôi. Nhưng Lư Huyện lệnh vì bị
chúng ta cầu xin đi xin lại, rốt cuộc lần này dấu diếm không có báo lên trên.
Triều đình không biết ở đây làm cái gì, cố gắng phải bắt ta đi huyện thành
tiếp chỉ lãnh thưởng, thật là không hiểu được.
“Triều đình mù mờ cũng không phải là một ngày hay hai ngày.” Chu Cố nhắm nửa
con mắt, “Người nọ… Tâm cơ thâm trầm lại thủ đoạn viển vông, chí lớn nhưng
tài mọn, thời Thái Bình đế cũng tạm được… Cũng là giúp hắn tốt được đầu năm.”
Ta không biết Chu Cố có thể đánh giá Hoàng đế như vậy. Cổ nhân không phải đều
đem Hoàng đế xem thành trời sao?
“Nàng đi đi.” Hắn cười cười, “Tuy nói trăm lượng hoàng kim không đủ, nhưng cũng
giúp được phần số dư. Nhìn nàng bù vào điền trang như vậy, lại không phải là để
kiếm tiền, làm cho bản thân mệt mỏi thành bệnh đấy.”
Ta không phục, lại tìm không ra lời để cãi lại, chỉ có thể hừ hừ.
“Yên tâm bù vào, “hắn nhất quyết không tha chuyện hoạ vô đơn chí, “Bù hết, ta
lấy sản nghiệp của ta cho nàng bù vào. Bù đến khi nàng bằng lòng ngừng tay…”
“Đủ rồi đủ rồi, càng nói càng ra vẻ!” Ta nhảy lên, “Ta đi, nhớ uống thuốc! Ta
rất mau sẽ trở về…”
Ta chạy trối chết, hắn đang sau lưng ta cười đến rất vui vẻ. Trước khi đi, ta
lấy bản sao chép của “Sơ lược Nông nghiệp”. Ta muốn, tiếp xong thánh chỉ, sẽ
đem quyển sách này đưa cho Lư Huyện Lệnh làm theo. Hắn còn trẻ có tài hoa lại
có khí tiết, không nên ở mãi tại An Nhạc huyện dở dang. Để cho hắn đi hiến nông
sách, nếu Hoàng đế vui mừng, khắc ấn đưa đi in khắp thiên hạ, hắn chẳng những
có thể thăng quan, nói không chừng có thể vì vậy mà xóa được mất mùa đói kém,
binh tai cũng có thể miễn.