Đọc truyện Vọng Giang Nam – Trúc Hạ Tự Trung Nhất Lão Ông – Chương 45
CHƯƠNG 44 – SẼ CÓ MỘT NGÀY THÀNH TRI KỶ.
Chu Kỳ im lặng nhìn gã, “Ta có một bằng hữu chí giao, nghe đâu đã quy y cửa Phật, từ nay vô dục vô cầu, nội tâm thanh tịnh. Nếu có chết, cả ngươi và ta cũng chỉ còn lại nắm xương khô mục nát, bao nhiêu ân oán cũng hóa ra tro bụi, sao Vương gia không thể gỡ bỏ chấp niệm[1], cớ gì cứ phải rước sầu não vào thân?”
Gã nói: “Phật gia, Đạo gia cũng phải tùy duyên, ba ngàn thế giới, trong cõi u minh luôn có nhân quả. Trước kia, tuổi trẻ ngông cuồng, Bản Vương không tin vào số mệnh, nhưng hôm nay… không còn phụ thuộc vào Bản Vương có tin hay không nữa. Ai cũng bảo ý trời khó tránh, lòng người khó trông, nếu đây là tình kiếp, thì có là kiếp hay quả là duyên, Bản Vương cũng muốn thuận theo ý muốn của mình.”
Thái dương ngả về tây, sắc núi dần buông xuống. Bốn bể đều thật yên tĩnh, tĩnh đến mức tiếng chim vỗ cánh vào rừng cũng thật rõ ràng.
Bất giác, bao nỗi hoảng hốt hỗn loạn trong lòng y bỗng dưng dịu hẳn, y nói thật khẽ: “Vương gia nói rất đúng, nếu Chu Kỳ hiểu được đạo lý Vương gia giảng giải sớm hơn thì có lẽ hai chúng ta đã chẳng đẩy nhau đến nông nỗi này.”
“Ý nguyện của ngươi?” – gã nhìn y, cười khổ, “Quả là trước kia ta có thô bạo ngang ngược với ngươi, cũng chẳng bao giờ quan tâm xem ngươi nghĩ thế nào.”
Rồi gã thở dài thườn thượt, “Lạc Kinh đã tiết lộ thông tin cho Bản Vương, trong vòng năm năm, nhất định Triều đình sẽ thảo phạt Đột Quyết. Ngươi cũng biết, Đột Quyết là mối thù truyền khiếp của Bản Vương…”
Gã không nói hết, y lại quá hiểu, ba tội bất hiếu, vô hậu là nhất. Hiên Viên Phù không con nối dõi, theo luật pháp Vương triều, sau khi gã mất, tám phần mười Triều đình sẽ tiếp quản Lương Châu, hoặc có thể lập một người hiền đức trong dòng tông, khả năng lớn nhất là một hoàng tử. Năm mươi năm cơ nghiệp Lũng Tây, cứ thế mất trên tay gã, lòng gã cảm nhận thế nào, y có thể đoán được. Hiện giờ nếu gã nạp phi sinh tử, kể ra cũng không phải là quá muộn. Những lời này đã luẩn quẩn trong lòng y rất nhiều lần, vậy mà hết lần này tới dịp khác, lại chẳng nói nổi thành lời.
Thấy trời đã tối, y khẽ bảo: “Vương gia, chúng ta nên hồi phủ thôi.”
Gã níu tay áo y, “Chỉ cần tiêu diệt Đột Quyết thành công, ta có thể lập tức vứt bỏ đất phong, nếu ngươi muốn về Giang Nam, nếu ngươi đồng ý, ta có thể cùng ngươi…”
Y rút tay áo, bước thẳng về phía trước, “Làm sao ta còn quay về được nữa?”
*
Tình hình chiến cuộc nơi tiền phương vẫn đang nước sôi lửa bỏng, Chu Kỳ lại bất ngờ nhận được một phong thư từ Cố Bỉnh.
Hiên Viên Phù đưa cho y, trên mặt còn ra vẻ ám muội lờ mờ, “Hắn thật sự rất tốt với ngươi.”
Chu Kỳ nhíu mày, mở thư.
Xem ra Cố Bỉnh đúng là người sinh phải số vất vả, đã là trọng thần trung tâm lại còn là Hộ bộ thượng thư, lúc này hẳn là bận tối mặt tối mày rồi. Thư cũng là bớt xén thời gian mà vội vàng viết ra, nét chữ ngoáy tít, lộn xộn. Mở đầu là hỏi tình hình y dạo này thế nào, sau là thẳng thắn nói chiến cuộc đã ổn định, không cần y phải hèn hạ khuất phục Tĩnh Tây Vương nữa, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể phái người tới chi viện cho y. Đồng thời thông báo rằng Chu Quyết, nhị ca của y, tuy đang trên chiến trường nhưng cũng đã biết tung tích y, ít ngày nữa có lẽ sẽ viết thư gửi tới. Cuối cùng là một hàng dài những lời lên án Tĩnh Tây Vương bất nhân bất nghĩa, lòng lang dạ sói, đê tiện, vô liêm sỉ, xấu xa ti bỉ, đáng khinh vân vân và vân vân…
Chu Kỳ đọc hai lần, khép thư, liếc mắt nhìn gã, “Ngươi làm gì mà để hắn hận tới mức này?”
Gã tỉnh queo đáp: “Trước triều đình có cầu viện Lương Châu, muốn Bản Vương xuất binh tới Tây Thục, là mật hàm của Cố Bỉnh.”
Y nhăn mặt nhíu mày, “Sau đó thì sao? Ngươi từ chối?”
Gã vô thức đưa tay sờ sờ mũi, “Bản Vương ra điều kiện, mà hắn không đồng ý.”
Nghe vậy là y đoán ra tám phần điều kiện gã đưa ra là gì rồi, cười lạnh, “Coi chiến sự triều cương như trò đùa, e là chỉ có Vương gia mới làm ra được mà thôi. Đúng là bừa bãi đến thế là cùng!” – thay đổi ngữ khí, y nói tiếp: “Nếu ta là Miễn Chi, ta cũng không đáp ứng.”
Hiên Viên Phù chăm chú nhìn y, “Kỳ thật khi nhận được thư trả lời của hắn, Bản Vương cũng rất ngạc nhiên. Trong ấn tượng của ta thì hai người các ngươi cũng chỉ là đồng khoa mà thôi. Nhưng rồi ngẫm lại, có câu ‘vật họp theo loài, người phân theo nhóm’, có thể tương giao với Phượng Nghi, nhất định Cố Bỉnh cũng là trang quân tử.”
Y chỉ có thể thở dài thật dài, “Kể ra cũng hơn mười năm rồi không thấy Miễn Chi… hắn với ta, tình như thủ túc, thậm chí còn thân thiết hơn cả phụ thân huynh trưởng vài phần, mấy năm nay hắn hao tâm lo lắng cho ta, ta lại chưa từng quan tâm hắn.”
Hiên Viên Phù cũng bùi ngùi mà rằng: “Nghe nói hơn mười năm nay hắn toàn tâm toàn ý dốc sức cho triều chính, cúc cung tận tụy, hết lòng vì cương vị, từ khi vào triều tới nay cũng chưa nghỉ ngơi lấy một ngày. Chưa thành gia, không thê không tử, nghe nói là sủng thần đệ nhất của Bệ Hạ, tới lúc Hoàng Ung cáo lão, chức tể tướng của Trung thư tỉnh này phỏng chừng rơi vào tay hắn chắc rồi.”
Cẩn thận nhét thư vào trong tay áo, Chu Kỳ nghĩ nghĩ, “Cũng nên viết một phong thư cho hắn và nhị ca, để họ đỡ lo lắng cho ta.”
Gã cũng cho là phải, tự giác trải giấy Tuyên thành sẵn ra cho y, mài mực, nhuận bút.
Chu Kỳ kỳ quái nhìn gã, “Vương gia không cần lấy lòng ta như thế, dễ khiến kẻ khác hiểu lầm lắm.”
“Đúng là Bản Vương muốn chúng hiểu lầm đấy.” – Hiên Viên Phù đưa bút lông cho y, cười cười.
Chu Kỳ cúi đầu, tay thoăn thoắt, “Ta sẽ báo là ta đang làm khách tại Lũng Tây, bảo hai người họ không cần lo ngại.”
Gã không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng thanh tú của y, nhìn đến ngây dại rồi, nào còn nghĩ tới gì khác được? Chu Kỳ đã trở về Lương Châu, cùng dùng bữa phẩm trà với gã, nâng chén chuyện phiếm với gã, chỉ cần có y bên cạnh, dù cả đời không thể chạm vào y, nhưng mỗi ngày có thể mài mực châm trà cho y, sao lại không phải là nhân sinh khoái sự, tâm mãn ý viên.
Chu Kỳ bỗng dừng bút, ngẩng đầu, thấy Hiên Viên Phù đang ngẩn ngơ nhìn y, trong đôi mắt của người kia như chan chứa niềm vui sướng vô bờ, cũng có cả nỗi đau đớn cùng cực. Bất giác ***g ngực y như bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim xuyên thấu, kéo theo cảm giác nhức nhối tưởng như kéo dài dẳng dai bất tận.
Hai người nhìn nhau lâu thật lâu, rồi Hiên Viên Phù ngập ngừng mở lời, giọng gã thì thào gần như không thành tiếng, “Tiêu vĩ cầm của ngươi, ta đã sửa, vẫn đang giữ nó, ngươi có muốn lấy lại không?”
Chu Kỳ cúi đầu, thổi nét mực đã khô được một nửa, “Vương gia có lòng, nhưng Chu Kỳ đã bỏ bê luyện tập, từ lâu đã chẳng đàn được.”
Gã nắm tay y, cảm nhận rõ rệt cả người y run lên từng chút, rồi lại như mạnh mẽ dằn lại.
“Ở đây với Bản Vương nửa năm thôi, tới mười tám tháng Chạp, nếu ngươi vẫn muốn đi, Bản Vương tuyệt đối không gặng ép ngươi ở lại. Từ nay trở đi, trời cao đường xa, cửa bắc sông nam, Bản Vương cũng sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa.” – thấy y bần thần cả người, gã cũng cố nén nỗi chua xót đang cuộn trào trong ***g ngực, tiếp tục: “Việc triều đình, Bản Vương không nhúng tay vào nữa. Nếu phụ thân, huynh trưởng ngươi có thỉnh cầu gì, Bản Vương nhất định dốc lực tương trợ.”
Giọng điệu gã nhún nhường tới cực điểm, như thể sợ rằng đáp lại gã là một tiếng “Không” lạnh lùng. Mười đầu ngón tay y vẫn nhỏ nhắn trắng trẻo như xưa, chỉ rằng, mười năm trồng trà, mỗi khớp tay đã có một lớp chai mỏng, không còn vẻ sống an nhàn sung sướng như trước kia. Tay y vẫn nằm trong lòng tay gã, vậy mà trái tim thì mỗi lúc một rời xa, cuối cùng sẽ tới một nơi mà gã không tài nào với tới.
Chu Kỳ ngẩng đầu thật chậm, đáy mắt như mừng lại như thương, “Vương gia tội gì?”
“Bản Vương chỉ có một yêu cầu quá đáng… nếu ngươi thực sự muốn đi, có thể đừng mang Tiêu vĩ cầm theo được không, để lại cho Bản Vương làm kỷ vật.”
“Chẳng phải đã tặng Vương gia từ lâu rồi sao?”
Hiên Viên Phù buông tay y, nhìn ra xa xôi, “Vậy là được rồi. Đến lúc Bản Vương phải đi, không có ngươi ở bên, Bản Vương cũng có thể ôm cầm an giấc ngàn thu, coi như công đức vẹn toàn.”
Sống mũi chợt cay, lệ cũng buồn trào, cuối cùng lại chỉ biết gật đầu, “Quân tử tương hứa.”
Hiên Viên Phù nhìn y, ba hồn bảy vía thoáng chốc đã bay đi nơi nao.
“Cả đời không phụ.”
__________
1. Chấp niệm: Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, “chấp” là cố chấp, ý nghĩa của từ “chấp niệm”: Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ). Đăng bởi: admin