Vong Giả Quy Lai

Chương 25


Đọc truyện Vong Giả Quy Lai – Chương 25

Lăng Ba lái xe trên đường, cậu đã sống ở thành phố C này mười mấy năm, từng cọng cây ngọn cỏ đều rất đỗi quen thuộc.

Nguyên bản những nơi này là quán ăn, tiệm cắt tóc, còn có KTV… Lăng Ba có thể nhớ rõ từng cái.

Khi lái qua một cửa tiệm, Lăng Ba thoáng thả chậm tốc độ. Cậu nhìn thấy cửa tiệm kia đã bị đập phá, bảng hiệu to lớn kia bị vật nặng va chạm, toàn bộ bị phá nát trên đất. Mà chữ trên bảng hiệu kia cũng đã mờ nhạt nhìn không rõ.

Cậu run lên, thẳng tắp nhìn cái phương hướng kia.

Đây là nơi lần đầu tiên cậu gặp Đinh Vĩ, cậu còn nhớ bọn họ cùng ngồi ăn thịt, cùng uống rượu, sau đó cùng đi đến khách sạn sát vách kia.

Mặt Đinh Vĩ đỏ đỏ đứng trước mặt Lăng Ba, cậu còn nhớ bộ dáng Đinh Vĩ phóng túng khi đó, mà Lăng Ba lại là người chủ động.

Ba Trần ngồi đằng sau nhìn tình hình của mẹ Trần, ông lo âu hỏi: “Chúng ta đi đến nơi tụ hợp đúng không?”

“Ừm.”- Lăng Ba không nhìn đến nơi đó nữa, cậu tỉ mỉ nói hành trình đã vạch ra, “Chúng ta đi đường vòng, để tránh gặp người của sân thể dục. Hơn nữa nếu như ba người họ không tìm được xe, vậy phải đi bộ, điều này sẽ mất khoảng một tiếng. nếu như gặp phải Zombie lại càng nguy hiểm, nên bọn họ mới để chúng ta tới chỗ đó trước.”

Địch Hạo Tuấn ngồi phía sau chơi đùa với Zombie ngoài cửa xe, phía trước, Đinh Vĩ lái xe đặc biệt chậm, anh không nhịn được hỏi một chút, “Không phải nói vội vã trở về sao?”

“Hửm, đây là nhà của tôi trước đây, tôi chỉ muốn xem một chút.”

Địch Hạo Tuấn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh chỉ thấy được một khách sạn rách nát, còn có một quán thịt nướng cũng đã bị đập nát: “Nhà của anh?”


Lỗ tai của Đinh Vĩ đỏ hồng, y vừa nãy chỉ lo suy nghĩ, mới bất tri bất giác lại lái đến nơi này.

Y lớn hơn Lăng Ba mười tuổi, y muốn làm gì đó vì tương lai của hai người nhưng lại có gia đình liên lụy, muốn làm cho Lăng Ba nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Nhưng y vẫn chỉ là một công nhân làm ở công trường, một tháng thu nhập cũng chưa đến ba ngàn.

Hai người đi trên con đường này rất khổ cực, Đinh Vĩ thậm chí rất vui mừng khi chuyện này xảy ra. Nhưng khi Lăng Ba cùng lão đại gây hấn, Đinh Vĩ lại không muốn đi với cậu. Trần Tứ là bạn từ nhỏ của y, y cũng không muốn phụ lòng ba mẹ Trần đã phân phó cho mình.

Đinh Vĩ biết Lăng Ba sống trong ký túc gần trường đại học, y cũng thường dùng điện thoại để trao đổi mọi việc với Lăng Ba.

Nhưng qua điện thoại, y không thể nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Ba, có lúc y cảm thấy âm thanh của Lăng Ba phi thường lạnh nhạt, có lúc y cũng sẽ suy nghĩ lung tung, Lăng Ba có phải ở bên ngoài đã có người khác.

Đến khi có một chiếc xe lọt vào tầm mắt y, y suýt chút nữa đã phải thắng gấp.

Địch Hạo Tuấn ngồi phía sau liền thấy rõ ràng biển số xe, ‘Ồ’ một tiếng, nói: “Chiếc xe này là tôi cùng Từ Nghĩa lấy đi ra từ sân thể dục, hắn ta không phải trở về sân thể dục rồi sao? Sao có thể ở bên ngoài du lịch?”

Sắc mặt Đinh Vĩ trắng bệch, y không biết Địch Hạo Tuấn nói vậy là có ý gì. Trong chiếc xe kia, y tựa hồ nhìn thấy Lăng Ba, nhưng hai chiếc xe lại có khoảng cách nhất định, trời lại dần dần tối, y thấy không rõ lắm.

Đinh Vĩ thả chậm tốc độ, y nhìn thấy Lăng Ba rẽ vào chỗ ngoặt, rất nhanh liền không thấy tăm hơi.

Địch Hạo Tuấn mượn kính chiếu hậu liền có thể nhìn thấy sắc mặt hiện giờ của Đinh Vĩ, anh không nói gì thêm, chỉ ngồi quan sát kỹ hơn.

Ba người Mạc Phỉ bỏ ra thời gian rất dài mới có thể tới trường đại học mà bọn họ đã nói kia, thời gian lâu hơn bọn họ đã dự tính, bởi vì trên đường đi, bọn họ đã gặp người trong sân thể dục, nhưng vì bọn họ lái xe, nên cũng không thấy nhóm cậu.


Thời điểm đi tới phụ cận, đối mặt với nơi dày đặc Zombie này, Từ Trung dõng dạc nói: “Đây chính là trường đại học ở thành phố C của chúng tôi! Nơi này có 985,211 sinh viên, nhân viên, có tên là đại học C!”

“Bạn học, bớt nói, làm nhiều được không?”- Mặt Mạc Phỉ tối sầm, bọn họ đứng nơi này đã rất gần với sân thể dục. Vì vậy bọn họ không thể dùng súng, mà dùng gậy bóng chày, gậy gôn trong siêu thị làm vũ khí cận chiến.

Đường Sĩ Miễn nhắc nhở: “Chúng ta có thể mở đường máu đi vào, Lăng Ba đã mở đường trước cho chúng ta. Một lát phải ngụy trang lại một lần nếu không có người đi qua liền phát hiện ra vết bánh xe, vậy sẽ bị phát hiện.”

Mạc Phỉ giết vài con Zombie đang đi tới, sau đó mang đồ ăn thức uống trên người chạy theo Đường Sĩ Miễn vào trường đại học.

Sau khi Zombie bạo phát, nhóm học sinh đã theo quân đội đầu tiên bỏ đi, vì vậy Zombie trong sân trường tương đối ít, còn tương đối an toàn.

Tuy nói như vậy, nhưng người chết cũng quá nhiều, Zombie chậm rãi lan tràn xuống sân trường, so sánh với bên ngoài thì chỉ hơi khá hơn một chút mà thôi.

Mạc Phỉ đi theo Từ Trung, cuối cùng cũng nhìn thấy được một chiếc xe bên trong sân tennis.

Zombie trên sân tennis thấy hơi thở của người sống, tựa như thấy một bữa tiệc lớn chạy về phía chúng, cách lưới sắt điên cuồng đưa cánh tay về phía ba người.

Trong tay Từ Trung nắm gậy bóng chày, hắn ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Mạc Phỉ, nhìn tôi này, có giống như quán quân Olympic không?”

Đường Sĩ Miễn liếc mắt nhìn trong xe, tức giận vì Lăng Ba không nghe lời bọn họ ở trong xe chờ đợi, hắn không nói một lời liền vọt vào ký túc xá.


Mạc Phỉ đi sát phía sau, quay đầu nói với Từ Trung: “Lạc đàn rất dễ biến thành điểm tâm của Zombie.”

“Thịt tôi thô dày, ăn không ngon.”- Từ Trung vung tay đánh nát đầu con Zombie bên kia, sau đó cùng hai người đi vào ký túc xá.

Ký túc xá của đại học C được chia thành lầu hầu gái và lầu công chúa, Từ Trung lần lượt giới thiệu cho Mạc Phỉ. Tên như ý nghĩa, điều kiện ở lầu của hầu gái tương đối kém, mà lầu công chúa không chỉ có nhà vệ sinh độc lập, có thể dùng nước thoải mái, mà còn có máy phát điện riêng.

Bất quá, bọn họ lựa chọn nơi này không phải vì điều kiện ở đây tốt, mà nguyên nhân trọng yếu nhất là nơi này có tường cao to, hơn nữa trước sau đều được che chắn an toàn.

Trừ phi có người tiến thẳng vào lầu công chúa này, mới có thể phát hiện được hành tung của bọn họ. Mà ở mặt sau còn có sân tennis, có cách một tấm lưới sắt, xung quanh còn có cây cối cao to che chắn, rất bí mật.

Lăng Ba để ba mẹ Trần ở trong phòng ký túc xá cách vách nghỉ ngơi, đem tất cả đồ vật để ở phòng mình, mở cửa chờ bọn họ tới.

Thời điểm Đường Sĩ Miễn đi vào, Lăng Ba nhìn ra được sắc mặt thâm trầm của hắn. Nhưng Lăng Ba lại nhún nhún vai: “Anh đừng tức giận, tôi đã nhìn trước tình hình ở đây, bảo đảm bên trong không có gì mới để cho ba mẹ Trần xuống xe. Ngồi trong xe không an toàn, đâu đâu cũng có Zombie. Hơn nữa…Các anh đến muộn.”

“Oa…Tôi trước giờ vẫn làm bảo an ở đây, nhưng cũng chưa từng bước qua cánh cửa kia.”- Từ Trung nằm trên giường, một cước đạp rơi giầy xuống đất.

Đường Sĩ Miễn đối với bọn họ không biết tiến thủ vô cùng phản cảm, hắn lôi Mạc Phỉ ra ngoài: “Chúng ta còn có việc để làm.”

Mạc Phỉ nghe được Từ Trung còn đang nhắc đến việc bảo an kia: “Lúc trước tôi không muốn làm liền để Từ Nghĩa đến thay tôi, có lần nghỉ việc để làm vài việc, trở về lại không có một người nào nhìn ra…”

Mạc Phỉ đi theo Đường Sĩ Miễn đi ra bên ngoài, cậu liếc mắt nhìn Zombie ở giữa sân tennis.

Đường Sĩ Miễn quay đầu nói với cậu: “Cậu tính làm sao trà trộn vào bọn họ?”

“Vậy anh có ý tưởng gì?”- Mạc Phỉ hỏi ngược lại.


Đường Sĩ Miễn nhìn Mạc Phỉ một hồi lâu, đứng bên cạnh nói với cậu: “Sân thể dục kia chỉ có một cái cửa lớn, chỉ cần cửa lớn an toàn, bên trong cũng sẽ an toàn. Bốn phía có người điều khiển cửa lên xuống, vào tình huống khẩn cấp sẽ mở ra. Cậu chưa từng gặp mặt bọn họ, nếu trà trộn vào thì chúng ta liền có thể đi vào.”

“Sau đó thì sao?”- Mạc Phỉ hỏi.

Ánh mắt của Đường Sĩ Miễn trở nên lạnh lẽo, nhưng qua một chút, hắn liền đem giấu đi, nói với Mạc Phỉ: “Lão đại bên trong sân thể dục là một đào phạm (1) , hắn ta chỉ thu nhận những người hữu dụng với hắn. Chúng ta đã thành cái đinh trong mắt hắn ta, sau ngày hôm nay, sẽ trắng trợn cho người hạ sát chúng ta, nếu như muốn sống, chúng ta phải thay thế được hắn ta.”

(1) phạm nhân bỏ trốn

“Đây là ý của anh? Vì vậy nên anh mới muốn chuyển đến đây, gần sân thể dục, là vì muốn giám thị?”

Đường Sĩ Miễn lắc đầu, hắn đã khôi phục lại bộ dáng thong dong bình tĩnh như trước. Hắn dùng đao đâm vào đầu của một con Zombie, sau đó đem đao rút ra, máu đen tung tóe.

Đường Sĩ Miễn nói rằng: “Hắn ta nợ tôi một mạng. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ ở chỗ này, chờ.”

Mạc Phỉ cảm thấy tâm tình của hắn thay đổi, thời điểm nhìn hắn, cũng không còn thấy một đại thúc hòa ái dễ gần, trái lại cậu không thể nhìn thấu hắn.

Rất nhanh, Đường Sĩ Miễn khôi phục vẻ mặt lại bình thường, hắn lấy cát xung quanh che lại vết máu tung tóe, sau đó cùng lên xe với Mạc Phỉ, đem mọi vết của bánh xe đều che giấu hết.

Thời điểm Địch Hạo Tuấn cùng Đinh Vĩ đến sân thể dục, vừa vặn nhìn thấy người bên trong đang đi ra.

Hai mươi mấy chiếc xe, một chiếc nối tiếp một chiếc, Địch Hạo Tuấn cũng rất giật mình, xưa nay anh không biết bên trong sân thể dục lại có nhiều xe, nhiều người như vậy.

Mà Đinh Vĩ nhìn thấy bọn họ võ trang đầy đủ, y vô cùng sốt ruột, vội vã muốn trở lại nơi của mình để liên lạc với Lăng Ba.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.