Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục

Chương 25: Chém giết Goblin


Đọc truyện Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục – Chương 25: Chém giết Goblin

Yriel thế giới, đại lục Yriel, khu Seval.

Trần Văn Lâm mang theo chín mươi chín Kỵ Binh, tính thêm cả hắn là một trăm người tiến đến một khu núi đá, nằm ở phía nam các loại mỏ đá, kim loại, Vàng của lãnh địa hắn dừng lại. Vì hắn thấy trước mặt khoảng ba trăm mét, một toán khoảng năm mươi tên Goblin xanh đang đi tuần.

Đám Goblin này vô cùng lùn, cơ thể lúc nào cũng cúi xuống. Chúng chỉ mặc khố trong thời tiết lạnh cắt da cắt thịt này nhưng chúng không cảm thấy lạnh. Goblin sử dụng đao nhỏ, chính xác mà nói thì khá giống dao cắt mổ heo, hoặc sử dụng những đoạn thương ngắn. Dù sao thì chúng cũng rất nhỏ, có lẽ khi đứng thẳng lên, cũng chỉ cao bằng nửa người tộc Nerz cao lớn.

Trần Văn Lâm cùng đám Kỵ Binh ẩn núp. Hắn dùng kỹ năng Mắt Đại Bàng thì phát hiện dưới chân núi cách chỗ hắn khoảng 3 Kilomet, có một hang động khá lớn. Bọn Goblin còn lập trại bên ngoài, trong trại số lượng Goblin cũng rất nhiều, phải đến năm sáu trăm tên.

Thông tin Goblin

Cấp: 8.

Mô tả: Tộc loài thích sống trong hang động, không sợ lạnh, thích ăn thịt sống. Ngoài ra chúng cũng thích ăn thịt người. Sở thích cướp các làng mạc, dự trữ vàng bạc.

…..

Tại vùng Seval, nơi mà người dân hung mãnh, không sợ chiến đấu, đám Goblin này cũng rất khổ sở. Vì Goblin có lực tấn công rất yếu, người thường thấy dáng vẻ của chúng ghê tởm, sau khi bị chúng dùng số lượng bu vào tấn công gây đau đớn vì những vết thương ngoài da, liền trở nên hoảng hốt, nên mới bị giết. Còn tộc Nerz, họ sinh ra thích hợp làm chiến binh, không sợ đánh nhau, khi bị Goblin tấn công, tộc Nerz thường dùng sức mạnh vượt trội đáp trả, không cho Goblin lại gần.

Tính ra mà nói, một người đàn ông tộc Nerz khỏe mạnh, chỉ cần dùng một đấm, là đủ để đánh gãy xương, vỡ sọ Goblin.

Nên tại Seval, Goblin rất yếu thế, chúng không dám tấn công vào ban ngày, chỉ ở những nơi hẻo lánh, ít người qua lại như hang động. Và khi tấn công, chúng cũng chủ dám tấn công những làng mạc có số lượng vài trăm người. Goblin có sở thích ăn thịt bất kỳ loài nào, nên bị tộc Nerz săn giết rất gắt gao, đa số đều sinh sống dưới lòng đất, săn bắt thú rừng, ché cũng rất ít khi dám chạm trán với tộc Nerz.

Chỉ cần nghe đến việc chúng ăn thịt người, là Trần Văn Lâm cảm thấy vô cùng ghê tởm. Hắn biết đó chỉ là phương thức sinh tồn của bọn chúng, các Vị Thần Dedza tạo ra chúng với cách sinh sống như vậy. Nhưng, hiểu không có nghĩa là sẽ tha cho chúng.


Trần Văn Lâm nhìn sơ sơ qua, chỉ riêng khu trại ngoài trời của đám Goblin này đã có tới năm sáu trăm tên. Bên trong hang động, có lẽ sẽ đông gấp hàng trăm lần.

Số lượng đông đảo, Trần Văn Lâm cũng không sợ, Kỵ Binh và hắn toàn bộ đều trang bị bộ Trọng Giáp Silver Plate của Thị Trấn Luxgish. Đám Goblin này chỉ tầm cấp mười mà thôi, căn bản không tổn thương nổi bọn hắn.

Trần Văn Lâm ra lệnh binh sĩ xuống ngựa, dấu và buộc ngựa lại, tất cả đi bộ đến tiêu diệt bộ tộc Goblin này. Chiến mã của hắn không được trang bị giáp như Trọng Kỵ Binh Thị Trấn Luxgish. Nếu để mấy tên Goblin rác rưởi này giết chết chiến mã, thì được không bù mất, nếu không phải được Lãnh Chúa Blade Luxgish giảm giá cho, thì phải gần hơn một Vàng, mới mua được một con, giá không hề rẻ.

Trần Văn Lâm sau khi thấy chín mươi chín kỵ binh đã chuẩn bị xong liền dặn:

– Chúng ta chia ra làm ba nhóm, mỗi nhóm ba mươi ba người, nhẹ nhàng lẻn đến gần toán Goblin kia, đừng để chúng phát hiện. Sau khi ta bắn tên giết tên Goblin đầu tiên, các ngươi ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt số còn lại, không được để chúng báo động. Sau đó lại chia ra ba đường tiến về hướng nam chân núi, ba phía tấn công vào trại Goblin. Tất cả rõ chứ?

Đám binh lính đồng loạt gật đầu, vì vị trí của bọn họ cách đám Goblin đi tuần kia cũng chỉ tầm hai trăm mét nữa thôi.

Sau đó đoàn một trăm người tách ra ba đường tiến đến đám Goblin kia.

……..

Về phần đám Goblin.

Bọn chúng đang rất bất mãn với việc phải ra ngoài đi tìm kiếm thú hoang, săn giết mang về. Một tên Goblin lầm bầm nói:

– Thời tiết này, làm gì có thứ gì mà săn? Sao tướng quân cứ sai chúng ta ra ngoài làm gì chứ?


Một tên Goblin khác lấy tay đập lên đầu tên vừa nói, có vẻ như là đội trưởng của nhóm, nó hét lên:

– Im miệng cho ta, tập trung vào, chúng ta đi dạo một vòng xong là có thịt ăn rồi. Các ngươi muốn ăn thịt không?

Mấy tên Goblin còn lại đồng thời hét:

– Có, thưa đội trưởng.

Tên đội trưởng Goblin gật đầu nói:

– Ta nghe Đại Vương nói, ở phía bắc có một thôn loài người. Đại Vương nói rằng chúng ta vài ngày nữa sẽ đến đó kiếm thịt.

Một tên Goblin khác thắc mắc:

– Tôi cũng nghe nói. Nhưng mà ở đó có rất nhiều quân lính, làm sao chúng ta tấn công được?

Tên Goblin đội trưởng đắc ý nói:.

– Mục tiêu của chúng ta tất nhiên không phải là đám Nerz kia, mà là lũ ngựa. Ở đó có hàng trăm con ngựa. Đủ cho chúng ta ăn mấy ngày. Ha ha


Tiếng cười của tên đội trưởng Goblin còn chưa dứt, bỗng nhiên một mũi tên cắm thẳng vào giữa ngực nó, ánh mắt nó dại ra, rồi nằm vật ra đất.

Tên Goblin lầm bầm ban đầu bỗng nhiên cảm thấy có chút bất ngờ, đang định hét lên, thì một thanh trường thương đâm xuyên qua ngực nó, nâng nó cao lên khỏi mặt đất.

Tất cả Kỵ Binh khi xuống khỏi chiến mã, đều dùng thương và khiên phối hợp. Đám Kỵ Binh này chính là từ lính tinh nhuệ của lãnh địa chọn ra mà thành.

Những tên Goblin còn lại kinh hoảng, đứa thì tìm cách chạy trốn, đứa định la lên báo động, nhưng chưa kịp nói gì, liền bị mũi thương sắc nhọn đâm xuyên lồng ngực.

Bất kể về số lượng, khả năng chiến đấu, tranh bị, kỷ luật. Kỵ Binh của Trần Văn Lâm đều vượt trội so với đám Goblin rác rưởi kia.

Trần Văn Lâm dùng một mũi tên bắn xuyên cổ họng tên Goblin cuối cùng, trận tàn sát nghiên về một bên đã kết thúc. Hắn ra lệnh nói:

– Chia ba đội, tiến về trại Goblin. Hừ, còn định ăn trộm chiến mã của ta, đúng là chán sống.

Trần Văn Lâm dẫn một đội lao đến gần trại Goblin. Hình như do hiện tại là mùa đông, thêm vào bọn chúng vừa cử một đội ra ngoài tuần tra, nên trại Goblin này không hề có Goblin đứng canh gác trên chòi.

Trần Văn Lâm dẫn đội Kỵ Binh đầu tiên lao vào hô lên:

– Giết, tự do chiến đấu.

Trần Văn Lâm để ba đội Kỵ Binh tràn lên trước, còn hắn thì đi đằng sau dùng cung tên thu hoạch mạng sống của những con Goblin ở xa. Có Võ Thu Huyền chỉ bảo, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn đã có thể bắn trúng mục tiêu di động ở khoảng cách không xa lắm.

Tiếng la hét, tiếng mũi thương đâm vào cơ thể vang lên liên hồi. Mặc dù số lượng chỉ bằng một phần sáu của đám Goblin, nhưng vẫn chỉ là cuộc tàn sát nghiêng về phía Thôn Markham. Mỗi một lần Kỵ Binh đâm mũi thương ra, một con Goblin yếu ớt lại mất mạng. Mỗi một lần tấm khiên đập mạnh vào cơ thể Goblin, đều khiến nội tạng, xương cốt nó tan vỡ ra từng mảnh. So với binh sĩ tinh nhuệ tộc Nerz mà nói, Goblin chính là một lũ ô hợp, yếu không chịu nổi một kích.

Chẳng mấy chốc, chín mươi chín Kỵ Binh đã giết đến tận cửa hang của lũ Goblin.


Trần Văn Lâm thấy Goblin chạy trốn vào trong hang động, hắn dừng lại hét to:

– Dừng lại, không đuổi theo. Đội một bao vây cửa hang, vào đội hình phòng thủ. Đội hai, đội ba thanh lý hiện trường, sau đó tiến đến hỗ trợ đội một hình thành Phương trận phía trước lối vào hang động.

Trong trại Goblin, khắp nơi đều là xác Goblin xanh lè nằm la liệt. Về phần thanh lý hiện trường, chính là quay lại đâm mỗi cái xác Goblin trên kia thêm một nhát, cần phải bảo đảm rằng chúng nó đã chắc chắn tắt thở. Ở trên chiến trường, khi đang chiến đấu, chẳng ai muốn khi đang chiến đấu cùng kẻ thù, bị một kẻ giả chết từ đằng sau lao đến đánh lén. Trong chiến tranh, không thanh lý hiện trường chính là cấm kỵ.

Đội hai và đội ba nhanh chóng thanh lý hiện trường, rồi tập trung trước cửa hang hình thành trận hình Phương trận.

Trần Văn Lâm biết đám Goblin trốn vào hang động, không có nghĩa là chiến đấu kết thúc. Hang ổ thật sự của bọn chúng chính là ở bên trong hang động này. Binh sĩ của Trần Văn Lâm đối mặt sẽ là hàng nghìn, thậm chí là cả chục nghìn tên Goblin.

Trần Văn Lâm tiến lên một điểm cao, hắn định ở đây dùng tên bắn phụ Kỵ Binh của mình. Ngoài ra hắn còn có kỹ năng Tiễn Trận, đủ để giết cả trăm tên Goblin cùng lúc.

Rầm rầm.

Trần Văn Lâm thậm chí có thể cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển, tiếng gào thét của hàng nghìn con Goblin trong hang động truyền ra. Hắn hét to:

– Giữ vững đội hình, chuẩn bị chiến đấu. Nếu được thì tạo thành ba hàng ngang hình vòng cung, bao vây lối vào hang động, không cho phép một tên Goblin nào vượt qua. Vì Lãnh Địa.

Chín mươi chín binh sĩ tăng cao tinh thần hét lên:

– Vì Lãnh Địa. Vì Lãnh Chúa. Vì Thần Chiến Tranh Zeta.

Tiếng hét vang của chín mươi chín binh sĩ vang lên, như át đi tiếng gào thét của bọn Goblin. Dùng kỹ năng Mắt Đại Bàng, Trần Văn Lâm có thể thấy sâu trong hang động, một đàn Goblin như dòng lũ dài đang lao ra, số lượng phải lên đến gần hai nghìn tên, đấy là hắn chưa thể thấy hết hàng dài Goblin này.

Những con Goblin đầu tiên lao vào đội hình Kỵ Binh như con thiêu thân. Hàng Kỵ Binh ba mươi ba binh sĩ đầu tiên cũng không tấn công, mà chỉ hạ thấp người xuống, dùng khiên che phần trước cơ thể, mũi thương chếch lên một góc ba mươi độ so với mặt đất, nhiệm vụ của họ chủ yếu là phòng thủ và ngăn cản đám Goblin vượt qua. Còn về phần chém giết, là nhiệm vụ của những binh lính phía sau. Khi chiến đấu với số lượng địch nhân lớn hơn nhiều lần, cần thiết chính là sự phối hợp công thủ của binh sĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.