Võng Du Thực Vật Sư

Chương 44: Truyền Kỳ Trọng Bảo


Đọc truyện Võng Du Thực Vật Sư – Chương 44: Truyền Kỳ Trọng Bảo

-Mấy người chơi này tất nhiên là người của Long Chiến Công Hội. Bọn họ rớt trang bị cho nên lập tức phải đi mua trở lại, bằng không cái gì cũng làm không được. Lúc này bọn họ kết thành một nhóm đi đến giao dịch đại sảnh, dự định cho dù là mua một ít kiện trang bị rác rưởi cũng được, không nghĩ vừa vào chẳng bao lâu lại phát hiện trang bị của bọn họ vừa rơi chưa đến 10 phút đã xuất hiện trên sảnh giao dịch, cái tên Nhất Hiệt Trần Ai nhanh nhảu làm bọn tức đến hộc máu.

– Đkm! Nó ở đâu???

Mấy người chơi này nghiến rang nghiến lợi muốn tìm ra bằng được Diệp Trần, bất quá nhìn trái ngó phải một hồi lâu cũng chẳng thấy Diệp Trần ở đâu.

– Tiện nghi cho tên gia hỏa này, nếu phát hiện ra hắn, lập tức khiến hắn không thể bước ra khỏi thành một bước!

Một người chơi nhìn thấy trang bị yêu dấu của mình nằm trên quầy hàng, hai mắt đỏ rực căm thù nói!

– Trang bị bán cũng không đắt lắm! Có muốn mua trở về hay không?

Một đám người dùng lời nói muốn giết Diệp Trần tới trăm lần có dư, bỗng nhiên một người trầm mặc một chút, nhìn giá cả trang bị đột nhiên nói.

Diệp Trần muốn mau chóng bán những trang bị này cho nên giá cả có hơi thấp một chút. Tuy rằng hơi thấp nhưng đối với những người chơi có nhu cầu, giá cả này tuyệt đối là hấp dẫn.

Một đám người ban đầu cũng không quá chú ý, nhưng sau khi được người nhắc nhở, bọn họ cũng ngẩn người rồi ý thức được vấn đề này.

Mua lại hay không??

Nếu mua thì tiện nghi cho gia hỏa kia, còn nều không mua thì lại thiệt thòi cho chính mình.

Cả đám lâm vào vòng luẩn quẩn, bị người đánh rớt trang bị rồi sau đó lại bỏ tiền ra mua lại, cảm giác này không thoải mái chút nào.

– Ối F*ck! Hộ oản ( Bao cổ tay) của ta bị người ta mua rồi!

Nhưng bọn họ không thể nghĩ ngợi quá lâu, có người từ quầy hàng của Diệp Trần mua đi một món trang bị.

– Tiện nghi cho tiểu tử này!!! Lần sau ta sẽ giết đến lúc hắn bạo toàn bộ trang bị mới thôi!

– Đúng !! Đúng!!


Khi trang bị có nguy cơ bị người ta mua mất, cả đám không hề do dự nưa, đều nói lời tàn nhẫn, rồi từng người vội vàng mua nhanh trang bị thuộc về mình, quầy hàng của Diệp Trần còn bày ra chưa đến mười phút đã bị mua sạch sẽ.

Người chơi vừa mới thông tri bằng hữu ban nãy trông thấy một màn như vậy chỉ có thể trợn mắt há mồm.

“ ****, chủ nhân quầy hàng này cũng quá thần kỳ đi, sao có thể bán đồ gì mà người khác đều cần là sao?

Diệp Trần không biết trong thời gian ngắn như vậy, trang bị không sai biệt lắm bán xong rồi, lúc này hắn mới chỉ đi tới một trang viên ngoài cửa Thái Thản cự thành mà thôi.

Nơi này là nới nhậm chức phó chức Lâm viên sư địa phương ( thầy dạy làm vườn), trong trang viên có một nữ lâm viên sư tên gọi Khiếu Tạp Mã, Diệp Trần trước kia cũng đã từng tới nơi này nhậm chức, làm lại một lần quả thật rất đơn giản.

Khiếu Tạp Mã là một nữ trung niên rất chú trọng lễ nghi nghiêm túc. Diệp Trần lúc đi vào trước tiên gõ cửa sau đó mới đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào.

Tuy rằng Khiếu Tạp Mã không nhất định nghe thấy, nhưng hệ thống mặc định, nếu không gõ cửa mà đi vào, lúc tiếp nhận nhiệm vụ sẽ khó khăn hơn nhiều.

– Khiếu Tạp Mã đại sư, ta muốn trở thành một gã lâm viên sư!

Trong trang viên gieo trồng rất nhiều loại thực vật tuyệt đẹp, Diệp Trần tìm được Khiếu Tạp Mã dưới một tàng cây lá bạc.

– Rất tốt, lâm viên sư là một môn … Đáng giận! Một người có Hắc ám khế ước dám xuất hiện trước mặt một Quang minh tín đồ như ta sao? Quả thật muốn chết mà! Thánh Quang Tù Lung ( lồng giam ánh sáng)!

Khiếu Tạp Mã nghe thấy vậy xoay đầu lại, chuẩn bị lại tuôn ra những lời sáo rỗng như thường lệ để răn dậy mấy tên sắp trở thành Lâm viên sư, nhưng khi nàng nhìn về phía Diệp Trần, ánh mắt luôn lãnh đạm bỗng xuất hiện một tia kinh nghi rồi tiếp đó hét lớn!

Khiếu Tạp Mã vừa dứt lời, trong tay bỗng xuất hiện một thanh pháp trượng màu bạc. Pháp trượng khua nhanh trong không gian, mấy đạo Thánh Quang hình trụ hạ xuống tạo thành một lồng giam bốn phía, nhốt Diệp Trần bên trong.

“ Cái Đờ Mờ! Chuyện gì xảy ra thế này? “

Cho dù Diệp Trần có phản ứng hơn xa những người chơi khác nhưng đối mặt với NPC cấp bậc cao hơn hắn bao nhiêu không biết, tất cả chỉ là phí công, lập tức bị nhốt trong Thánh Quang Tù Lung.


– Người ký kết Hắc Ám khế ước đáng chết! Hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây!

Nhìn Diệp Trần, Khiếu Tạp Mã lạnh lung nói, pháp trượng lại động, một quang cầu thánh khiết cực lớn ngưng tụ trước mặt nàng.

“ Chết không toàn thây??”

Diệp Trần nghe vậy, trong lòng cảm thấy không ổn.

Đây là một sự kiện đặc thù. Bị NPC giết chết và bị người chơi giết chết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhất là khi lão bà này còn nói chết không toàn thây, bị giết tuyệt đối không chỉ là tử vong một lần, không biết còn bị tổn thất ác liệt tới mức nào.

Có biện pháp nào có thể trốn thoát không?

Hồi thành phù?

Không có khả năng, hắn vẫn đang trong trạng thái chiến đấu!

Diệp Trần động não thật nhanh, tìm phương pháp đào thoát, nhưng tình hình trước mắt, hắn không có một thủ đoạn nào có thể dùng.

Nhìn thấy đạo Thánh quang cầu sắp ngưng tụ hoàn toàn, lúc này trên cổ Diệp Trần một đạo hắc quang chợt xông ra.

Là Tác Lỵ Á!

Diệp Trần rõ ràng không mang Thiên Sứ tàn tượng trên người, càng không sử dụng lần triệu hồi cuối cùng. Tác Lỵ Á tự mình xông ra!

– Hắc hắc, một quang minh tín đồ nhỏ nhoi cũng dám đối nghịch với Tác Lỵ Á ta sao? Không biết tự lượng sức! Phá cho ta!!!

Một thân áo giáp đen tuyền, Tác Lỵ Á nhìn Khiếu Tạp Mã hắc hắc cười lạnh, ngón tay thon dài co thành trảo, khiến cho thánh quang tù lung đang giam giữ Diệp Trần vỡ tan!

– Một tên Đọa Lạc Thiên Sứ đang hấp hối chỉ còn chút ít lực lượng đáng thương mà thôi, có gì đáng sợ? Quang chi yên diệt!


Thánh quang đạn trước người Khiếu Tạp Mã đã ngưng tụ thành một quả cầu có đường kính hơn một thước, sau đó pháp trượng trong tay mạnh mẽ hướng về Tác Lỵ Á nhất chỉ.

– Phải không? Ta sẽ cho ngươi xem Đọa Lạc Thiên Sứ chỉ còn chút lực lượng này cường đại tới mức nào!! Hắc hắc!

Đối mặt với cự đại quang cầu như vậy,Tác Lỵ Á không quan tâm khẽ cười, hai cánh đen tuyền của nàng khẽ động, thân hình như thiểm điện lao thẳng về phía quang cầu!

Oành!!!!!!!!!!!

Một tiếng âm thanh trầm muộn truyền tới, Diệp Trần chỉ thấy trước mắt chói lòa, theo bản năng nhắm chặt hai mắt!

Ánh sáng mãnh liệt, chợt lóe lên rồi biến mất, Diệp Trần mở mắt ra nhìn rồi há hốc mồm khi chứng kiến Khiếu Tạp Mã mắt trợn trừng ngã gục xuống mặt đất, xong cờ mờ nờ rờ!

Hệ thống thông báo :

Ngươi đã giết Lâm viên đại sư Khiếu Tạp Mã của Thái Thản cự thành, sự tình nếu NPC điều tra ra sẽ bị lưu đày nửa năm!

– Cái đờ cờ mờ nờ chứ!

Diệp Trần nhìn vào thông báo tức giận tới mức suýt thổ huyết!

Lưu đày – là trừng phạt nghiêm trọng nhất của NPC đối với người chơi, chỉ có điểm PK đã ngoài 500 mới có thể hưởng sự đãi ngộ siêu cấp này! Bất quá người chơi được hưởng sự đãi ngộ này trong toàn bộ trò chơi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tại trạng thái lưu đày, không thể giao dịch với NPC cũng như người chơi khác, cho dù là người khác vứt bỏ hoặc tử vong rơi ra dược tề người chơi bị lưu đày cũng không thể nhặt. Biện pháp duy nhất có được dược tề là giết quái, mà ở trạng thái lưu đày, người chơi không có bất kỳ một quyền lợi gì, mặc cho người chơi khác tùy ý công kích giết chết. Sau khi tử vong, vật phẩm trong hành trang rơi xuống toàn bộ, trang bị trên người rơi xuống một nửa.

– Con mụ chết tiệt! Ngươi hại chết ta rồi!

Diệp Trần tức đến hộc máu, không chút khách khí mắng thẳng mặt Tác Lỵ Á!

– Trách ta làm gì, trước kia trên đại lục ai chả biết sau khi khế ước cùng Đọa Lạc Thiên sứ, trong vòng một ngày không thể tiếp cận Quang Minh tín đồ!

Tác Lỵ Á hai tay giơ lên, mắt trắng dã nhìn Diệp Trần nói.

– Bây giờ là tương lai của trước kia! Thời đại bất đồng mẹ trẻ ạ! Chính ta còn chưa bao giờ nghe thấy việc này bao giờ!


Diệp Trần hết chỗ nói, hắn bị hãm hại thật thảm.

– Sao ta biết? Ngươi có nói gì đâu!

Tác Lỵ Á bộ dáng không hề có chút đạo lý nào nói.

– Quên đi! Ngươi lượn đi cho nước nó trong!

Tranh cãi nhiều vô ích, Diệp Trần hướng về thi thể của Khiếu Tạp Mã chạy tới.

Giết cũng đã giết rồi, như thế nào cũng phải kiếm được một vài thứ tốt trên thân vị đại sư này chứ, bằng không thì hắn lỗ nặng rồi.

– Hừ ! Lần này ta có thể cứu ngươi bở vì khi ký kết khế ước có để lại một chút lực lượng tại khế ước phù văn, bất quá chỉ có thể mời ta ra một lần, trong ngày hôm nay ngươi đừng có tiếp với bất kì Quang minh tín đồ nào khác, bằng không chẳng ai có thể cứu được ngươi nữa đâu!

Tác Lỵ Á khó chịu cảnh cáo, thân ảnh chợt biến mất.

Diệp Trần không thèm để ý tới nàng mà ra sức tìm kiếm thể thi thể Khiếu Tạp Mã.

Hệ thống thông báo :

Chúc mừng ngươi nhặt được vật phẩm : “ Chúc phúc đích thần ân hoa sái” – Vòi hoa sen được thần chúc phúc –

“ Chúc phúc đích thần ân hoa sái” – Vòi hoa sen được thần chúc phúc – ( Truyền kỳ) : do đại sư Khiếu Tạp Mã sở hữu.

Thuộc tính :

Khi sử dụng vòi hoa sen này tưới thực vật giảm 10% thời gian sinh trưởng. Giảm 20% xác suất thực vật bị bệnh. Giảm 20% tỷ lệ xuất hiện cỏ dại . Giảm 20% tỷ lệ xuất hiện côn trùng có hại.

Gia tăng 10% sản lượng thực vật, gia tăng10% xác xuất thực vật biến dị. Gia tăng 10% độ gieo trồng thành thục của Thực Vật Sư. Mỗi lần trang bị đầy nước có thể tưới 50 lần. Thời gian làm lạnh 12h. Vật phẩm đặc thù. Tử vong rơi xuống.

Chức nghiệp hạn định : Lâm Viên Sư.

– Cái Đệt cờ mờ !

Diệp Trần liếc mắt thấy hạn định của vật phẩm rơi ra trên người Khiếu Tạp Mã cũng vô pháp bình tĩnh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.