Võng Du Ta Có Quyển Sách Thánh

Chương 46: Rời thôn!


Đọc truyện Võng Du Ta Có Quyển Sách Thánh – Chương 46: Rời thôn!

Vì không còn biến cố lớn xảy ra cho nên việc cày cấp tại Lạc Gia thôn đã dễ hơn rất nhiều.

Sau hơn hai tháng cố gắng, quần hùng cuối cùng cũng kéo ra tới 4 con BOSS dã ngoại công làng. Bàng Thống là kẻ ra tay kết liễu. Ăn 4 con BOSS trong đó có 1 con Bạch Ngân mà cây kinh nghiệm của hắn chỉ có cấp 12 – 43%, khoảng cách lên cấp 13 còn xa lắm.

Nhưng hết thảy không quan trọng, Bàng Thống không định ở Lạc Gia thôn cái tân thủ thôn này cày cấp nữa. Trong khi cấp trung bình của chúng người chơi là 9, hắn đã quyết định rời thôn.

Thế giới bên ngoài đối với Bàng Thống mà nói có quá nhiều sức hấp dẫn.

Nhưng trước khi đi…

– —

– Cầm lấy!

Ngồi trong phòng Ngọc La Sát, Bàng Thống đặt thanh Đoạn Không Đao đến trước mặt cô.

Ngọc La Sát nhíu mày khó hiểu, so với trước đây luôn mang tà tiếu trên mặt, nàng hôm nay hư nhược dị thường, mặt chỉ lạnh hơn không ít.

Cô lấy hai trang bị Cam mà Bàng Thống đổi thanh Đoạn Không Đao đặt lên bàn. Một cái giao dịch ném ra.

– Không cần, hai kiện đó cô cứ giữ đi!

Bàng Thống lắc đầu mỉm cười.

– ?

Ngọc La Sát ném ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

– Ta không ra tay với phụ nữ, nhưng không ngờ đã lở tay giết cô, cái này xem như bồi thường. Còn nữa, bây giờ cô cũng cấp 9 rồi, sau này rời thôn, nếu có thể hãy đi đến Vương quốc Elyria, ta sẽ che chở cô một thời gian!

Ngọc La Sát khó tin nhìn hắn, yếu ớt hỏi:

– Vì sao? Hai trang bị Cam là thần khí đấy đồ ngốc?

– Không vì sao cả!

Bàng Thống mặt sáng như hoa, miệng ung dung cười. Vì hắn là Bàng Thống, không bao giờ phá giới luật của mình. Nếu hắn không bồi thường thoả đáng, chỉ sợ sau này rời thôn cũng cắn rứt không yên lòng.


– Ta sẽ không đi đến Tây Phương, không cần ngươi phải bảo hộ ta!

Ngọc La Sát kinh ngạc nhìn hắn một chút rồi lắc đầu đáp.

– Tuỳ cô! Mà còn nữa, cô có nhớ mình nói gì với ta không?

Bàng Thống cười nheo mắt hỏi. Trông thấy Ngọc La Sát làm ra vẻ mặt khó hiểu, Bàng Thống liền vui vẻ nhắc nhở:

– Cô đã từng nói nếu ta giết được hai con BOSS 7x kia thì sẽ cho ta ăn cô một phen a!

Nói rồi còn liếm mép một phát.

Ngọc La Sát nghe xong liền đen mặt, lúc đó cô chỉ đơn thuần nói đùa, ai có thể nghĩ một tân binh có thể giết được BOSS cấp 70 cơ chứ.

Nhất thời cô lâm vào xoắn xuýt, nếu để Bàng Thống đối với mình ăn sạch, như vậy chả khác gì cô phản bội Nhiếp Chính Vương cơ chứ?!

Thấy Ngọc La Sát khó xử như vậy, nhưng cô vẫn cắn răng cởi bỏ lớp ngoại trang bên ngoài, để lộ một thân da thịt trắng muốt cùng với nội y đen quyến rũ. Ngọc La Sát cắn răng, sắt mặt vô thần, muốn rơi nước mắt đến nơi rồi.

Bất quá đợi mãi không thấy Bàng Thống hành động, Ngọc La Sát ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Bàng Thống một mặt mỉm cười thưởng thức cơ thể nàng, nàng nghi hoặc:

– Ngươi không muốn ăn ta sao?

Bàng Thống gật gù, đáp:

– Muốn chứ! Cơ thể cô rất ngọt nước ấy nha, gã Nhiếp Chính Vương kia có phước mà không biết hưởng mà. Có điều…

Nói đoạn hắn đứng dậy rời đi trước ánh mắt khó hiểu của Ngọc La Sát, đứng trước cửa phòng, Bàng Thống quay nửa mặt lại ung dung nói:

– Ta không có giết được hai con BOSS đó, chỉ là đuổi chúng đi mà thôi, không giống điều kiện cô đặt ra cho nên tha cho cô đấy. Ta phải rời thôn rồi, thế giới bên ngoài rộng lớn thế nào chẳng biết, hy vọng ngày sau có thể gặp lại cô, tạm biệt!

Thấy Bàng Thống chiếm tiện nghi mình mà ung dung rời đi, Ngọc La Sát thất thần nhìn theo, cũng không có nổi giận, dù sao bóp hắn ta cũng bóp rồi, nhìn chút thì có là gì.

– Chỉ là, ngươi thật đặc biệt!


Ngọc La Sát thì thào. Đối với cái tên Bàng Thống này sẽ nhớ kỹ.

– —

Bàng Thống cũng dự định đi chào Chu Nhược Y một tiếng, nhưng nghĩ lại sau này rời thôn còn có chắc gặp lại. Suy cho cùng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hà tất phải bận lòng.

Vì thế Bàng Thống đảo hướng, yên lặng đi đến nhà lão thôn trưởng. Hắn cũng không có nói ý định rời thôn của mình cho chúng người chơi, tân thủ thôn là cái điểm hội hợp đầu tiên cũng như là cuối cùng của đồng hương Trái Đất, bước ra khỏi thôn, thế giới ngoài kia rộng lớn, mỗi người đã mỗi ngã, một cuộc sống riêng. Không cần thiết phải nhớ nhung nhau làm gì.

– Lão thôn trưởng, ông có thể gửi ta đến thành phố Levas của thành phố Elyria được không?

Bàng Thống hỏi. Thành phố Levas, nơi cư ngụ của Giả Kim thuật sư Colop, người có thể khảm Phỉ Thuý Nippur vào người hắn.

Nếu có thể đến đó thì quá tiện. Tiếc là đời không như mơ.

Lão thôn trưởng lắc đầu, nói:

– Bàng Thống à, lục địa Violet lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều, ta không thể chỉ định gửi ngươi đến thành phố hay quốc gia nào, tất cả chỉ là ngẫu nhiên!

– Ngẫu nhiên?

Bàng Thống nhíu mày. Hắn đảo mắt lại nhìn Lạc Gia thôn hơn một năm gắn bó, nhìn chúng người vui cười nói chuyện, kéo nhau đánh quái, lại nhìn lũ gà lắm lông hành hạ bọn họ những ngày đâu.

Bàng Thống thở dài một hơi, mang theo vấn vương tất cả thả trôi hết. Hắn chợt mỉm cười tươi tắn gật đầu hô:

– Được! Lão thôn trưởng, cho ta rời thôn! Cảm ơn ngài bao lâu nay chiếu cố!

Muốn đến Vương quốc Elyria là vì ngày trước nữ kiếm sư Eira Lorraine từng nói sẽ chiếu cố hắn, sẵn đường đi tìm Colop. Nhưng bây giờ Bàng Thống cần chiếu cố sao? Hắn cũng không tin ngoài Colop ra thì không còn ai có thể khảm Phỉ Thuý Nippur, chỉ do lão thôn trưởng nông cạn mà thôi!

– Ừm, Bàng Thống à, lục địa Violet tràn ngập sắc màu mới là thế giới của ngươi, mong rằng ngươi có cuộc hành trình vui vẻ của mình, tạm biệt!

Lão thôn trưởng mỉm cười hiền hoà, nào biết Bàng Thống vừa chửi mình nông cạn. Ông ta vừa dứt lời, Bàng Thiến liền thấy trước mặt mình sáng lên biến mất.

Ở nơi xa, có một cô gái mím môi nhìn theo thân ảnh hắn biến mất trong nhà thôn trưởng, khoé mắt cô đượm buồn. Cô gái này còn ai ngoài Bích Giao.

Đến tận lúc này, cuộc hành trình của Bàng Thống mới chính thức bắt đầu!


– —

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Bàng Thống chợt nghe bên tai mình tiếng gió lộng, hương gió thơm mát đem hắn thổi tỉnh.

– Mỗi lần dịch chuyển đều nằm lăn ra như vậy thì còn cái thể thống gì nữa a!

Ý thức dần khôi phục Bàng Thống lắc đầu chậm rãi đứng dậy. Cảm giác rộng lớn và thoải mái ập đến khiến hắn hít thật sâu một hơi dưỡng khí.

Đoạn hắn mở mắt ra quan sát tình huống, thời điểm này trời chỉ vừa sáng sớm. Bàng Thống thấy mình lúc này đang ở trên một ngọn đồi, sau lưng cây cỏ giống như một khu rừng.

– Đó là?

Bàng Thống vui mừng phát hiện ở dưới chân núi phía thật xa có một thị trấn rộng lớn lấy kiến trúc trung cổ làm đầu, trên đường là những vị pháp sư cùng kiếm sĩ tổ đội đi chung, thường dân cũng không ít, xe ngựa kéo gom lọc cọc trên đường, không khí náo nhiệt và mới mẻ bao trùm. Bằng điểm tinh thần lực khủng bố, Bàng Thống ở khoảng cách rất rất xa có thể nhìn thấy trang bị trên người bọn họ không có màu mè như người chơi Lạc Gia thôn, giáp kiếm đơn giản, thường dân càng là mặc áo vải thô sơ.

Hoàn toàn không có các loại phụ kiện, ngoại trang trang trí gì cả.

Tuy đơn giản nhưng như vậy mới giống một thế giới thật sự.

– Tuyệt quá đi a!

Bàng Thống hưng phấn hú lên.

– Ai ở đằng trước không muốn chết chạy mau!

Tiếp lời Bàng Thống là một tiếng thét gấp gáp từ trong rừng truyền đến.

Bàng Thống nheo mắt vội vàng nhìn lại.

Soạt một tiếng lớn, một thanh niên đầu quấn khăn đỏ, ăn mặc một thân trang bị nhẹ từ bên trong rừng cây phóng ra – Chú High – tên của thanh niên nọ.

– Sao ngươi còn không chạy? Có chết đừng có đỗ lỗi cho ta a!

Chứng kiến Bàng Thống còn đứng yên nhìn mình, Chú High tức giận thét lên, vừa lúc đó hắn đã chạy ngang mặt Bàng Thống, một mạch chạy xuống rừng.

– Sao phải chạy?

Bàng Thống khó hiểu nhìn theo bóng lưng hắn.

Đùng!

Một tiếng cây gãy vang lên, Bàng Thống vội vàng quay đầu nhìn lại.


Chỉ thấy một đầu tê giác thân cao 4m từ bên trong rừng ủi ra với tốc độ sét đánh, hướng Bàng Thống mà phóng tới như bay.

[Tê Giác Độc Thân]

[BOSS Bạch Ngân]

Cấp: 20

HP: 210M

Công kích: 12M

Phòng thủ: 20M

– Discm!

Bàng Thống hoảng sợ chửi ầm lên. Hắn lập tức xoay người bỏ chạy, bằng 1M điểm nhanh nhẹn, chẳng mấy chóc hắn đã đuổi kịp Chú High trước mặt. Đáng lẽ hắn sẽ chạy bỏ luôn nhưng Bàng Thống cố ý chạy ngang mặt Chú High rồi chửi to:

– Thằng ngu! Ngươi dẫn đâu ra con BOSS này thế hả!

– Cmn ta cũng bất đắc dĩ a, ta chỉ muốn bắt con nó làm pet thôi mà!

Hống!

Tê Giác Độc Thân phía sau không biết kích hoạt cái kỹ năng gì mà cơ thể nó phát ra ánh đỏ, tốc độ nhất thời gia tăng.

– Thôi xong ta phắn trước đây!

Để lại một câu cuối, Bàng Thống liền vắt chân lên cổ mà chạy.

– Á! Đồng chí chờ ta!

Chú High ở phía sau thét gào.

Bàng Thống cũng cạn lời, mới rời thôn đã gặp cảnh này, vạn sự khởi đầu nan a!

– —

Trả 2c/3c. Định thiếu 1c mai trả, ta đang muốn viết một bộ song song, bộ kia chương ngắn thôi a, các bác nhớ ủng hộ a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.