Võng Du Ta Có Quyển Sách Thánh

Chương 25: Yến cô nương


Đọc truyện Võng Du Ta Có Quyển Sách Thánh – Chương 25: Yến cô nương

Cái gì là Tà Giáo Tả Hữu Sứ? Còn có hạng mục [Trận Doanh] nữa a.

– [Trận Doanh] là cách gọi của lục địa Trung Đông. Có thể gọi [Chính Tà Lưỡng Tập] hoặc là [Quang Minh Hắc Ám] đối với lục địa Đông Phương và Tây Phương. Hạng mục trận doanh khi người chơi đạt cấp 10 sẽ mở ra.

– Ta là thương gia, không muốn theo bất kỳ trận doanh nào. Có cách nào không hệ thống?

Bàng Thống kiến nghị.

– Phụ bản Vong Tình Cốc của lục địa Đông Phương Huyền Huyễn có xác suất rơi ra Vô Tình Thạch – vật phẩm sau khi sử dụng có thể không đi theo trận doanh nào.

Hệ thống êm tai trả lời.

– Phụ bản à? Vui thế, phụ bản Vong Tình Cốc có cấp mấy mới mở ra?

– 20

– …

Được rồi bỏ qua, tạm thời không để ý đến những chuyện đó. Nhớ đến những tên kỵ sĩ vừa rồi, trong đầu Bàng Thống loé sáng một ý nghĩ, hắn lập tức hỏi:

– Hệ thống, trang bị rơi ra đất bao lâu sẽ biến mất?

– Nếu do chính tay người chơi xoát rơi, vật phẩm sẽ nằm trên đất 6 giờ trong trạng thái có chủ – người chơi khác không thể nhặt, qua 6 giờ, vật phẩm sẽ trở thành vô chủ, bất kỳ ai cũng có thể nhặt, vật phẩm sẽ tồn tại 1 giờ trong trạng thái vô chủ sau đó sẽ biến mất.

– Nói túm lại là 7 tiếng?

Bàng Thống mặt mo nở ra như hoa.

– Đúng vậy!


Hệ thống xác nhận.

Bàng Thống lập tức hưng phấn cười to. Hải Hoàng Draken là do hắn triệu hồi, thành ra người chung quy là hắn giết.

Nhớ đến số trang bị Vàng, Lam lấp lánh trên người đám kỵ sĩ đó, thương gia Bàng Thống không kiềm được hưng phấn hô to:

– Địa ngục mở cmn cửa!

Bàng Thống phải mắc 4 giờ để hồi sinh nha.

– —

Trước mặt nháy mắt sáng lên, Bàng Thống thấy mình xuất hiện trên bệ đá hồi sinh.

Thời điểm này trời đã khuya, tuy nhiên không còn thấy trăng sao như thường ngày. Trời đất âm u, tối hơn thường lệ, không khí mát mẻ, gió giật bên tai.

Bàng Thống còn nhớ rõ vị trí bầy Dê Trắng, nếu dùng hết tốc lực chạy đến đó chắc phải mắc một giờ. Thời gian hồi sinh đã hết bốn giờ, hắn vẫn còn ba tiếng nữa để đến nhặt trang bị của lũ kỵ sĩ kia.

Mà cũng chưa chắc có trang bị rơi để mà nhặt.

Bất quá trường hợp nào cũng có thể xảy ra, tỉ như không những có trang bị rơi mà còn rơi quá nhiều, cả trăm tên kỵ sĩ lận nha, lúc đó hành trang nhét không hết, như vậy nhìn được mà lượm không được, nó khó chịu còn hơn nhìn con vợ thằng bạn.

– Không được, hành trang có 30 lỗ. Mà mình nhét hết 26 lỗ rồi, còn 4 ô thì lượm được bao nhiêu cái, còn bao nhiêu cái còn lại sao mà lượm. Không được, phải mua cái túi lớn hơn.

Thương gia Bàng Thống sáng suốt vỗ đầu. Lập tức đảo hướng sang nhà Yến cô nương – NPC Bán Giáp Trụ. Thường thì NPC bán những trang bị cận thân như vậy sẽ bán luôn vật phẩm mở rộng hành trang. Bàng Thống suy nghĩ như vậy.

26 ô hành trang của Bàng Thống hết thảy chứa 1 trang bị Vàng, 3 trang bị Lam, 7 trang bị Lục, 13 trang bị Trắng. Tất cả có được từ 2 con BOSS gấu ở Cổ Thụ bí cảnh. Hắn dự định chờ ngày Thương Thành VIP mở ra sẽ đem đi bán.


Đi được một hồi, Bàng Thống nhíu mày kinh nghi, hắn cảm thấy Lạc Gia Thôn tối nay vắng dị thường. Chỉ mơ hồ nghe được vài người lát đát nói:

– Dism tao đéo hiểu sao trên núi lại có sóng thần, chết oan uổng a, hệ thống ta kiến nghị, cái thôn số 7243 bị lỗi trầm trọng a! Ta mới lên được cấp 2 không lâu! Huhu!

– Còn núi hay không núi? Ngồi trong thôn sóng thần còn quét đến đây này. Cả làng chết cả rồi, ta thì chết lần thứ 3 cho nên hồi sinh sớm một chút. Mọi người đều bốn năm giờ mới hồi sinh.

– Đéo hiểu sao cái thôn này nó nhọ như thế. Bị đánh trở về cấp 1 nữa rồi, haizz.

Tiếng than vãn trùng trùng điệp điệp. Bàng Thống mặt không đổi sắt đi ngang, hắn đã đem trang bị ném vào hành trang còn chưa lấy ra mặc, trời tối như vậy sẽ không ai nhận ra hắn.

Trong đầu Bàng Thống thầm nói hèn chi nghe tên hệ thống thông báo sao mà quen tai. Cái gì Dương Thiếu Đế, chú em này số quá nhọ đi.

“Ta chỉ là muốn bảo vệ làng a”

Thương gia Bàng Thống thở dài. Ý nghĩ muốn làm kỵ sĩ chính nghĩa vẫn không nguôi nhưng sao càng đi tới càng bị nhúng chàm. Bây giờ đã trở thành Tà Giáo Tả Hữu Sứ cái qq gì luôn rồi.

Bàng Thống dừng chân trước nhà Yến cô nương, vẫn như thường lệ, ngoài lão thôn trưởng ra thì không có NPC nào còn thức. Bất quá Bàng Thống đã đến thì đã quyết tâm tìm mua bằng được túi lớn.

Vừa chuẩn bị gõ cửa, Bàng Thống chợt khựng lại, chỉ nghe bên trong nhà truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Yến cô nương:

– Đừng mà, á!

– Yến nhi, dượng đây, đừng làm rộn nữa!

– Á, buông tay


Bàng Thống hai mắt mở to, nghĩa bất dung từ xông lên não. Hắn một chân đạp phăng cánh cửa lao vào, miệng quát:

– Wtf quân khốn nạn nào hãm Yến cô nương!

Tri Tù Trọng Kiếm trong nháy mắt hiện trên tay. Chỉ thấy ở một góc phòng, một tên NPC trung niên tên là Tư Mã Nhị đang đè Yến cô nương phong vận thành thục lên giường.

Chứng kiến Bàng Thống xông vào, cả hai chấn kinh nhìn lại. Yến cô nương hai mắt đẫm lệ hiện lên nét mừng rỡ. Tư Mã Nhị hoảng hồn đứng dậy, tay chỉ hắn tức giận quát:

– Ngươi là ai, dám xen vào chuyện tốt của ta?

– Là thằng cha mày!

Dứt lời, một kiếm dứt khoác chém tới.

– Á!

Tư Mã Nhị hoảng sợ rụt cổ, vừa may né được một kiếm. Hắn hoảng loạn chạy ra khỏi phòng.

Bàng Thống khinh thường hừ lạnh:

– May cho ngươi ta không cầm Chiêu Hồn Thương!

Bàng Thống mặt không đổi sắc đi đến cửa khẽ liếc ra ngoài một chút, không có người chơi nào ở gần… Bàng Thống nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Quay lại chỉ thấy Yến cô nương một thân y phục không ngay ngắn, da thịt trắng như tuyết lộ ra, đặc biệt là kiều đồn căng tròn nở nang đó, phía trên hai đồi núi tuyết ẩn hiện, chắc là mềm mại lắm.

Yến cô nương một thân mọng nước, phong vận chín mùi, vừa có hương vị thanh thiếu nữ lại vừa có mùi vị thục nữ yêu kiều. Cực phẩm. Bàng Thống thầm phán.

– Đại hiệp…

Yến cô nương mặt ửng đỏ nhìn hắn rồi nhìn phía dưới bụng hắn một chút. Chỉ thấy tiểu huynh đệ bên dưới không biết đã xuất kiếm từ bao giờ, trực chỉ trời xanh.

Bàng Thống mỉm cười, thong thả nói:


– Không cố ý, Yến cô nương không cần quan tâm đến ta, ta chỉ là ân nhân của cô mà thôi. Ta đến để mua một cái túi hành trang lớn hơn. Ta là ân nhân của cô mà thôi.

– Vâng, ngài là ân nhân của thiếp, còn là Tà Giáo Tả Hữu Sứ đại nhân cao quý, nếu đại nhân muốn, thiếp sẵn sàng cho ngài…

Bàng Thống nhướng mày thích thú, hỏi:

– Nàng biết ta là Tà Giáo Tả Hữu Sứ?

– Vừa nãy Tà Giáo Chức vụ có hiện lên thân ảnh của đại nhân nhưng không hiểu sao lại biến mất. Chức vụ Tà Giáo Tả Hữu Sứ cũng trở thành một dấu chấm hỏi, thiếp thân dám nghĩ là ngài đã chọn ẩn danh

– Danh lợi ta không màng

Bàng Thống lắc đầu, chỉ là thằng đệ bên dưới lại ngẩng đầu cao hơn nữa. Yến cô nương dường như thở mạnh, nàng cuối đầu không dám nhìn.

– Nếu đại nhân muốn thiếp, thiếp sẽ chiều ngài…

Yến cô nương đã nói như thế, hắn còn chần chờ con khỉ gì nữa.

Bàng Thống từ từ bước tới, mắt dán chặt lên thân thể Yến cô nương, gương mặt nàng xinh đẹp đỏ lựng, nước da mềm mại như tuyết trắng, đường nét lòi lỏm tràn ngập mỹ cảm.

Thời điểm này hai mắt Yến cô nương lấp lánh vũ mị, mày liễu cong cong, chiếc mũi xinh xắn trắng mịn, đôi môi căng mọng đỏ hồng, chiếc cổ thon dài ưu mỹ.

Mặc dù ngượng ngừng nhưng nàng vẫn chủ động thoát y để lộ thân thể vưu vật, nhũ phong căng tròn hút mắt, đường cong lả lướt, chiếc eo thon dài, da dẻ trắng ngọc, mịn màng bóng loáng, vóc dáng thướt tha ủy mị.

Bên dưới kiều đồn sung mãn đầy đặn, hai chân tròn trịa săn chắc. Toàn thân toát lên mùi vị thành thục mà ngây thơ quyến rũ.

Đặc biệt lúc này một số chỗ yếu hại trên người nàng bị nàng cầm y phục mập mờ che lắp, càng toát ra mùi vị ướt ác thần bí, chờ Bàng Thống đến giải khai khám phá, điều này càng khiến cho dục hỏa trong lòng Bàng Thống kịch liệt thiêu đốt, phát ra hơi thở khàn đặc.

– Đại nhân, thiếp thân đêm nay là của ngài…

Yến cô nương nhẹ giọng hô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.