Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 24


Đọc truyện Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu – Chương 24

Khi Tuấn Tú tỉnh dậy cũng là lúc trời chạng vạng tối, vừa mở mắt liền nhìn thấy anh trai đang ngồi bên giường giúp mình xoa bóp.

“Tỉnh?” Tại Trung vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Tuấn Tú, vì vậy khi thấy mắt nó khẽ động đậy liền biết sắp tỉnh.

Tuấn Tú cười gật đầu, sau đó có lẽ đã động đến vết thuơng, trong miệng khẽ hít một hơi.

Tại Trung lập tức sờ lên mặt nó, ôn nhu nói, “Đừng cử động, não của em bị chấn động nhẹ, cử động mạnh cẩn thận biến thành tên ngốc a.”

Kim Tuấn Tú lanh lợi “Vâng!” một tiếng, sau đó hỏi: “Là cậu ấy gọi anh tới?”

Biết “cậu ấy” Tuấn Tú muốn ám chỉ là ai, Tại Trung chỉ gật đầu, không nói gì.

“Có đói không? Muốn ăn gì không? Để anh đi mua.”

“Muốn ăn đào.”

Kim Tại Trung cười, đưa tay bóp bóp khuôn mặt của Tuấn Tú, nói: “Tiểu bại hoại, là đang muốn làm khó dễ anh trai em sao, trời lạnh như thế này lấy đâu ra đào? Đổi cái khác đi! Nếu không… anh mua thịt cho em ăn nha? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của em này, anh đau lòng muốn chết!”

Tuấn Tú cũng nắm lấy cánh tay của Tại Trung nói: “Được, vậy em muốn ăn thịt ba chỉ.”

Tại Trung đi tới nhà hàng gần đó mua hai suất cơm, còn đặc biệt mua thật nhiều thịt ba chỉ cho Tuấn Tú.

Tên nhóc này vừa thấy thịt ba chỉ thì giống như đứa trẻ thấy mẹ đi chợ về, liền nhào tới,cũng không thèm liếc mắt đến Tại Trung.

“Ai nha, ăn từ từ thôi, có ai tranh với em đâu…” Kim Tại Trung thấy em trai đang dùng tốc độ ngoài sức tưởng tượng xử lý đống thịt ba chỉ, liền lo lắng hỏi, “Căn tin trường em… không bán thịt?”

Tuấn Tú vất vả nuốt xuống một miếng thịt trả lời: “Thịt bán ở đó rất khó ăn, giống như thịt giả vậy? Tuy rằng thịt ở bên ngoài cũng không được tốt, thế nhưng vẫn có mùi vị hơn a!”

“Nhìn em trông tội nghiệp chưa kìa, chả trách được khuôn mặt bây giờ chỉ lớn bằng lòng bàn tay…” Tại Trung tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt của Tuấn Tú, lại nghĩ tới cái đầu lớn của mình, trong lòng có chút hâm mộ a.

“Anh đừng nhìn em nữa, thức ăn của anh nguội hết rồi kìa…”


“Được! Anh ăn đây! Ai nha chờ một chút… Thịt của anh thật là ít nha… Tuấn Tú của chúng ta cho anh một ít thịt đi ~~~”

“Cái này sao… em suy nghĩ một chút đã…”

“Tiểu bại hoại dám bẫy anh trai của em…”

“Uekyangkyang..Uekyangkyang.. không được bắt nạt người bệnh nha ha ha ha…”

Hai anh em vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, cũng ăn ý không nhắc tới chuyện của Hữu Thiên, cả hai đều đơn giản coi đây như buổi gặp mặt gia đình, không có quan hệ với người khác, thẳng cho đến khi một cú điện thoại gọi tới….

“Khụ khụ…. Tổng tài, anh tìm tôi có việc gì… Khụ khụ…” Kim Tại Trung vội nghe điện thoại, vừa lúc một ngụm thức ăn không mặn không nhạt tắc ở ngay cuống họng khiến cậu bị ho khan.

Trịnh Duẫn Hạo ở nhà đợi nửa ngày cũng không thấy Tại Trung login, người trong gia tộc cũng đang ồn ào bàn tán tân lang tại sao còn chưa thấy xuất hiện, có phải hay không đến cuối cùng lại mất bình tĩnh mà bỏ trốn, mà ở trên kênh quốc gia và thế giới cũng là một đám người đang kêu gào.

Trịnh Duẫn Hạo vốn cũng không có gì vội vàng, cũng tin tưởng Tại Trung không phải người biết mấy trò bịp bợm, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã sắp tới 7h30 vẫn không thấy người đâu, bất đắc dĩ chỉ có thể gọi một cú điện thoại,hỏi một chút xem tiểu yêu tinh phiền phức này đang làm gì!

“Cậu bị cảm?” Vừa thấy người bắt máy lại đồng thời nghe thấy tiếng ho khan, Trịnh Duẫn Hạo trong lòng không khỏi lo lắng.

“Không không không…. Tổng tài tìm tôi có chuyện gì không?”Kim Tại Trung trong lòng nói thầm, vạn lần nghìn lần đừng bảo cậu đi làm nha…

Trịnh Duẫn Hạo thở phào một cái: “Vậy thì tốt. Cậu… hiện đang ở nhà?”

“A, không có, tôi đang ở bên ngoài có chút việc.”

“Ở bên ngoài…vậy bao giờ thì cậu về?”

“Về nhà?”


“Ừ, về nhà.” Trịnh Duẫn Hạo cố ý nhấn mạnh hai từ “về nhà”, nhằm để khơi dậy lại trí nhớ của Tại Trung.

Vì vậy, Kim Tại Trung vốn đang mơ màng đột nhiên nhớ tới 8 giờ đêm nay còn có đại sự! Nhân sinh đại sự!

“A! Xong rồi!!!”

“Anh,sao đột nhiên lại hét lên vậy?” Tuấn Tú vốn đang xem TV, bị Tại Trung lớn giọng làm cho giật mình, điều khiển còn đang cầm trong tay lập tức bị đánh rơi xuống sopha.

Kim Tại Trung chuyển đầu nhìn Tuấn Tú, như lâm đại địch nói: “Xong rồi xong rồi!!! Đêm nay anh phải kết hôn!!!”

“Với ai a?”

“Nữ thần của anh…”

Kim Tuấn Tú nghe vậy liền kích động, ngồi ngay ngắn hỏi: “Hai người quyết định lúc nào? Tại sao không ai nói cho em biết?”

“Nửa đêm hôm mới quyết định….. A a a a a làm sao bây giờ làm sao bây giờ,8 giờ hôn lễ sẽ bắt đầu, hiện tại đã 7h40 rồi!!!” Kim Tại Trung phát điên ở trong phòng đi tới đi lui, hận không thể bứt hết tóc trên đầu.

“Vậy… là không dự được…”

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ….. Cô ấy nhất định sẽ trách anh cho cô ấy leo cây!!”

“Á…. trước tiên anh nghe điện thoại tiếp đi, ông chủ còn đang nói chuyện với anh a…”

Lúc này Tại Trung mới ý thức được mình vẫn đang nói chuyện điện thoại với tổng tài bèn đặt lại điện thoại lên tai, nhưng mà lúc này trong điện thoại chỉ còn lại những tút tút dài báo hiệu đối phương đã sớm cúp máy.

Trịnh Duẫn Hạo trong lúc Tại Trung không để ý tới, đã triệt để tức giận, trực tiếp cúp điện thoại rồi ngồi nhìn màn hình máy tính.

Hắn, đúng là ngu ngốc mà! Ngày hôm qua trăm phương ngàn kế dỗ ngon dỗ ngọt, tặng nhẫn, trá hình cầu hôn, hôm nay cũng chuẩn bị kết hôn rồi, con mẹ nó đối phương còn chưa đợi qua 24 tiếng đã đem chuyện này vứt ra sau đầu!


Kim Tại Trung, cậu được lắm! Cậu đúng là một tên vô tâm, lúc nào cũng chỉ mải đùa giỡn thiếu đầu óc, chuyện gì trong lòng cũng không thèm để tâm! Tôi sao lại trông cậy vào chuyện cậu sẽ thay đổi, lại càng không nên đối với cậu… đối với cậu….

Tôi con mẹ nó đúng là đã nhìn lầm cậu! (Yoon: Chuyện này thằng nhỏ bị oan mà trời =-=)

Hung hăng điều khiển chuột, Trịnh Duẫn Hạo tắt máy tính, quyết định đem những chuyện đã xảy ra cho chìm vào quên lãng.

Hãy coi tất cả như là một giấc mơ ngọt ngào.

Thế nhưng lúc này, người nào đó vô duyên vô cớ bị cúp điện thoại còn đang lo lắng muốn gọi lại cho tổng tài.

Một ba vị bình, một ba lại khởi, ngày hôm nay đối với Kim Tại Trung thật sự là cực kỳ ngoạn mục.

Trịnh Duẫn Hạo mới vừa nằm xuống giường, liền thấy Kim Tại Trung gọi tới, hắn không chút suy nghĩ liền trực tiếp ngắt máy.

Không đến hai giây sau, đối phương lại gọi tới.

Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục từ chối.

Cho đến lần thứ ba, Trịnh Duẫn Hạo lúc này đã không còn nén được sự tức giận, trực tiếp nhận được thoại, vừa định mắng cậu ta một trận cẩu huyết lâm đầu (chắc là mắng té tát theo kiểu nói của VN đó =-=), đã thấy đối phương bên kia điện thoại kêu gào.

“Tổng tài tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi hôm nay ngu ngốc là do đã xảy ra vài chuyện a, tôi van anh đại nhân đại lương đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi!!!”

Trịnh Duẫn Hạo: “…”

“Tổng, tổng tài?” Trịnh Duẫn Hạo nhỏ giọng hỏi: “Anh còn ở đó không?”

Trịnh Duẫn Hạo: “…”

“Xin lỗi… vừa rồi nhớ đến một chuyện thế nên đã quên mất đang cùng anh nói chuyện điện thoại….”

Trịnh Duẫn Hạo: “Cậu cho tới bây giờ chưa bao giờ thực tâm để ý chuyện gì sao?”

Nghe tổng tài bỗng nhiên hỏi vậy, Tại Trung nhất thời sửng sốt, không kịp phản ứng.

Trịnh Duẫn Hạo cũng không cho cậu cơ hội giải thích, nói tiếp: “Nếu như làm không được, vậy thì đừng đáp ứng, nếu như không muốn làm, cũng đừng để cho người khác hy vọng. Cậu nếu như có thời gian trêu đùa người khác, vậy cũng dành thời gian mà suy nghĩ đến cảm thụ của người ta, biết không?”


Kim Tại Trung căng thẳng, giọng nói đã hơi run rẩy: “Tổng tài… tôi… tôi đã làm sai điều gì sao?”

“Hừ, hỏi người khác cậu đã làm sai điều gì, vậy cậu có nghĩ tới phải chịu trách nhiệm với những chuyện mình đã làm hay không? Nếu như hiện tại cậu mà đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ đánh cho cậu một trận!” Nói xong, Trịnh Duẫn Hạo lập tức cúp máy.

Lại một lần nữa nghe thấy những âm thanh dồn dập, Kim Tại Trung đứng tại chỗ sững sờ, có chút không biết làm sao cầm lấy điện thoại di động, lại hoàn toàn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. (Yoon: tui cũng choáng váng theo ổng luôn rồi =-=)

“Anh, ở công ty rất nhiều việc sao?” Mãi cho đến khi giọng nói của Tuấn Tú từ trong phòng bệnh truyền tới, Tại Trung lúc này đang đứng ở trên sân thượng mới lấy lại tinh thần.

“Không, không có gì….”

Mang theo một thân lạnh lẽo đi từ sân thượng vào phòng bệnh, Tại Trung ngồi lên ghế, trong lòng chồng chất tâm sự.

Tại Trung nghĩ đến hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nếu như cậu còn tiếp tục suy nghĩ tới những chuyện không tốt, có lẽ cậu sẽ gục ngã mất.

“Tuấn Tú, em ngủ sớm một chút đi, anh đi dạo một chút.”

Tuấn Tú biết chuyện của mình đã khiến cho anh trai phải nhọc lòng, cảm thấy có chút hổ thẹn nói: “Anh còn đang buồn phiền vì chuyện của em sao…”

Kim Tại Trung đối với em trai bảo bối cười một cái: “Việc này chờ em xuất viện chúng ta sẽ nói tiếp, đến lúc đó em và tên nhóc kia hảo hảo nói chuyện.”

Kim Tuấn Tú cười khổ một tiếng: “Còn nói gì được nữa, cũng sẽ không thể trở về như trước kia…”

“Đừng có nói linh tinh, đến lúc đó anh sẽ nói với cậu ta, nhiệm vụ chủ yếu của em bây giờ là nghỉ ngơi cho tốt, không được cùng người khác cãi nhau lại ảnh hưởng đến sức khỏe, bị đẩy ngã một lần là không sợ bị ngã nữa hả.”

Kim Tuấn Tú gật đầu trả lời: “Vậy anh đi sớm về sớm, giường cho người nhà ở đây không mất tiền đâu.”

Kim Tại Trung gật đầu, giúp Tuấn Tú khép cửa rồi rời đi.

Thế nhưng khi đến trước cửa chính của bệnh viện, Tại Trung lại phân vân không biết nên đi hướng nào, tuy rằng chợ đêm ở gần đó vẫn còn mở, nhưng cậu lúc này lại không muốn lui tới nơi đông người.

Nghĩ lại đêm nay vốn là đêmcử hành hôn lễ, Tại Trung trong lòng một trận buồn bã, thất tín với “thiên hạ” còn chưa tính, thế nhưng thất hứa với nữ nhân, Kim Tại Trung hoàn toàn không có cách nào tha thứ cho chính mình, mà cũng không có cách nào để truyền lời tới đối phương…

Có lẽ giống như tổng tài đã nói, nếu làm không được thì không nên đáp ứng, nói đẹp chính là mình, mà người làm mọi việc trở nên rối loạn cũng là mình. Thì ra, cho dù là thế giới thật hay thế giới ảo, mình vẫn là một tên thất bại, thực khiến cho người ta cảm thấy chỉ tiếc *rèn sắt không thành thép.

*Rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.