Đọc truyện Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề – Chương 24: Nhiệm vụ!
Trầm Mặc nhìn Thước Sa kiếm tiền vui đến quên cả trời đất, hắn thật đau đầu nha, là ai nói thiên sứ hồn nhiên cơ chứ.
Thước Sa ngẩng đầu nhìn Trầm Mặc: “Như thế nào, ngươi tỏ thái độ gì thế?”
Trầm Mặc lắc đầu lắc đầu, Vũ Bạch bất mãn trực tiếp trừng mắt, Thước Sa vội cúi đầu tiếp tục kiếm tiền.
Lam Văn cầm hoa quả tươi ngon mới mua đưa cho Trầm Mặc, lúc Trầm Mặc cao hứng nhận lấy, Vũ Bạch không biết khi nào đã quơ ống tay áo vèo cái đoạt mất.
“Oái?” Lam Văn trơ mắt nhìn quả ngon cứ dần bay xa tầm tay Trầm Mặc.
Không phải là do Vũ Bạch lấy mất chỗ hoa quả đó, mà là Trầm Mặc lại bị bắt giữ, hắn bị một cự long bắt đi .
Vận mệnh của diễn viên chính lúc nào cũng tràn đầy những sự bất ngờ phải không. *cười*.
Vũ Bạch, Lam Văn cùng Thước Sa đồng thời thu được tin tức của hệ thống: Chúc mừng ngươi đã mở nhiệm vụ “Giải cứu công chúa”.
Công chúa?
Vũ Bạch toát mồ hôi, Trầm Mặc mặc váy ư? Y mới nghĩ đến thế thôi mà đã run rẩy hết cả người.
Thước Sa thầm nghĩ, bình thường các công chúa đều xinh đẹp như tiên liễu yếu đào tơ, giờ lại là một công chúa mập mạp như heo?! Hắn bị ý nghĩ của mình dọa cho chết khiếp.
Trong đầu Lam Văn lại là một mảnh trống rỗng, công chúa? Là Trầm Mặc á?
Đám người Vũ Bạch đuổi theo phương hướng cự long, cuối cùng long cũng không thấy, chỉ thấy xuất hiện một cái sơn động thật to sâu hút đen ngòm, bọn họ đi vào, bên trong tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, Vũ Bạch nói: “Thước Sa.”
Thước Sa nịnh nọt, “Có chuyện gì?”
Vũ Bạch: “Sáng lên.”
Thước Sa tản ra thần thánh quang mang, sơn động lập tức sáng bừng, trần hang có cả ngàn vạn con dơi đang đậu.
Thước Sa trêu ghẹo nói, “Lam Văn, đến lượt ngươi kìa .”
Lam Văn thận trọng gật đầu, tiến lên từng bước, không biết Lam Văn cùng con dơi trao đổi cái gì, tất cả đám dơi đều vỗ cánh phần phật bay ra ngoài, tạo thành một cảnh tượng hoành tráng chấn động, đoạn thời gian đó, thiên hạ gặp nhau đều nói ngay câu mở miệng là: “Ngươi có thấy cả đoàn dơi đông nghìn nghịt bay lên trời chưa?”
Sau khi dơi đã bay hết, mặt đất đột nhiên rung động, bọn người Vũ Bạch tất cả đều đứng không vững mà ngã xuống.
Chờ khi bọn hắn có thể đứng lên được, trước mắt rõ ràng là một biển lửa vô tận, phía trên biển lửa còn có một cây cầu rách nát tùy thời có thể gãy bất cứ lúc nào.
Hệ thống thông báo: Chúc mừng ngươi mở nhiệm vụ “xuyên qua biển lửa cứu mỹ nhân’.
Vũ Bạch: “…”
Thước Sa: “…”
Lam Văn: “Tại sao lại thành mỹ nhân rồi? Công chúa đâu?”
Thước Sa hắc tuyến trả lời, “Công chúa bị ác long thịt rồi chứ sao.”
Lam Văn hiểu rõ, thì ra là vậy a.
Vũ Bạch đi trước, Lam Văn đi giữa, Thước Sa đi cuối cùng, cây cầu lắc lắc lắc lắc, giống như tùy thời đều có thể gãy, dưới cầu, một đám bong bóng nham thạch sôi lục bục.
Ngay lúc chân Vũ Bạch vừa mới chạm tới mặt đất, cây cầu liền gãy, Thước Sa mở cánh bay lên, chưa kịp lôi kéo Lam Văn, Lam Văn ngay cả gào thét cũng chưa kịp kêu, đã rơi xuống mất hút trong biển lửa.
Thước Sa pha trò nói, “Đừng lo, chết ẻo rồi sẽ quay về điểm hồi sinh mà thôi.”
Vũ Bạch gật gật đầu, tiếp tục đi tới phía trước.
Thước Sa làm dấu thánh cầu nguyện, Lam Văn, hãy an nghỉ, A-men.
Tiếp tục đi, phía trước xuất hiện một vùng ánh sáng chói mắt, Vũ Bạch cùng Thước Sa thấy một cái lưới lớn đầy hoa đang lắc lư, bên trong có một con gấu mèo nhỏ mặc váy Loli đang ngủ.
Bị bắt phải ngủ chính là gấu mèo nhỏ Trầm Mặc, rất là khổ sở a, cuối cùng hắn đến một cái bánh bao cũng chẳng có, lần này liệu có còn sống để trở lại thành người nữa không đây.
Thước Sa kêu to, “Cái này gọi là mỹ nhân đang ngủ sao? Ngay cả một người cũng không phải.” Nói xong, hắn xấn xổ chạy tới tháo ngay cái bộ đồ Loli chướng mắt trên thân gấu mèo nhỏ, Vũ Bạch không kịp ngăn cản, có chút tiếc nuối, kỳ thật rất đáng yêu a.
Hệ thống thông báo: Ngươi không có tư cách của vương tử, kẻ tùy tiện cởi quần áo của mỹ nhân đang ngủ không thể nào là vương tử được.
“Ầm ầm.” Thước Sa bị tia sét không hiểu từ đâu giáng xuống trừng phạt đánh cho tử ẹo.
Vũ Bạch đặt nụ hôn xuống cái trán gấu mèo, Trầm Mặc quả nhiên biến trở lại thành người, tim hắn đập thình thịch.
Hoàn cảnh khủng bố xung quanh biến mất không thấy, mà biến thành một thảo nguyên rộng lớn với những vì sao lấp lánh, còn có đom đóm lãng mạn bay tới bay lui, rất là nên thơ.
Vũ Bạch nói: “Chúng ta hẹn hò đi.”
Trầm Mặc nói: “Không, không được đâu.”
Vũ Bạch thản nhiên nói: “Ngày mai ta tới nhà tìm ngươi.”
Trầm Mặc hoảng sợ, “Ngươi biết nhà của ta ở đâu sao?”
Vũ Bạch gật đầu.
Trầm Mặc quyết định, ngày mai nhất định phải đi ra ngoài, nhất định không nên ở nhà.