Đọc truyện Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề – Chương 18: Cuộc sống trong sơn động (nhất)!
Có đôi khi, ngươi tỉnh lại, ngươi đột nhiên phát hiện mọi việc xung quanh mình bỗng khác xưa, có thể trong một đêm lên đời phất nhanh, hoặc đột nhiên biến thành thân nhân duy nhất được thừa kế của cả tập đoàn đa quốc gia hùng mạnh, có lẽ…
Trầm Mặc tỉnh, phát hiện chung quanh bỗng biến lớn, khẽ đứng lên, lại ngã sấp xuống.
Trầm Mặc nhìn bàn tay tròn tròn đầy thịt, cái bụng cũng tròn tròn đầy lông tơ mềm mịn, sờ sờ trên đầu cũng có hai cái lỗ tai nho nhỏ, vươn bàn tay vuốt vách tường, ô ô ô, sao hắn lại biến thành như vậy.
Trầm Mặc khóc không ra nước mắt, tại sao lại thế này: “Cứu mạng a…”
Trong sơn động trống trơn chỉ còn tiếng khóc nỉ non: “Cứu mạng…”
Trầm Mặc nghe tiếng khóc mình vọng lại càng thêm thương tâm.
“Ọc ọc ọc… “
Đói quá, hắn nhòm vào trong túi trữ vật, rỗng tuếch, cái gì cũng không có, muốn ăn gì quá. Nghĩ như vậy, Trầm Mặc lại càng thêm đói bụng, nhìn khoảng cách với tảng đá lớn trên đầu dường như xa hơn, hắn quả thực không có khả năng đẩy ra nổi, đường ra duy nhất bị một tảng đá lớn khác chặn lại, đã thế bây giờ lại là gấu cho nên càng không ra nổi. (chắc là gấu nhỉ, nơi này không có gương, không có mặt nước hay thứ gì đó cho hắn soi)
Vì cái gì nhìn cái tảng đá lớn tròn tròn bên trên, hắn giống như thấy được một cái bánh nướng thật to thế này.
Gấu nhỏ Trầm Mặc bi phẫn há mồm cắn tảng đá lớn một chút, “Răng rắc” hòn đá bị cắn vỡ một mảnh nhỏ, răng nanh suýt nữa cũng gãy luôn.
Hệ thống thông báo: Người chơi đã mở ra nhiệm vụ “thiết xỉ” (răng thép), chỉ cần cắn vỡ tảng đá kia, sẽ được phần thưởng nhiệm vụ — chìa khóa để mở cánh cửa.
Gấu nhỏ Trầm Mặc phản ứng đầu tiên là, đây chắc chắn là muốn chỉnh người rồi, lấy cả tảng đá to tướng chặn cánh cửa còn chưa nói, lại còn cần thêm cả chìa khóa, là tên nhân viên thiết kế đáng giận nào làm ra hả?
Từ từ, cái chìa khóa, cắn vỡ toàn bộ?!
Gấu nhỏ Trầm Mặc dùng hai bàn tay đầy thịt bưng kín đôi mắt ầng ậng nước, trời ơi!
Tảng đá kia so với hắn bây giờ còn lớn hơn gấp hai lần a, nó cũng không phải bánh nướng lớn thơm tho, làm sao ăn được cơ mà. (Ơ ơ, đây mà là trọng điểm sao?)
Nghĩ đến bánh nướng, gấu nhỏ Trầm Mặc càm thêm đói, nhớ mì ăn liền quá à, mì ăn liền nóng hầm hập, mì ăn liền thơm ngào ngạt, vị thịt kho tàu, vị thịt bò, vị xương hầm, vị dưa cải kim chi, vị canh gà nấm…
Gáu nhỏ Trầm Mặc cụp cụp lỗ tai, oa oa, đói không chịu nổi rồi, đành logout trước vậy.
Trần Mặc ngồi dậy khỏi bộ trang bị game, sau đó đi lấy hai gói mì ăn liền, đặt cả vào trong bát lớn, rồi đun nước sôi đổ lên, đậy nắp lại, chờ 3 phút, mùi hương mì ăn liền bốc lên ngào ngạt, thật hạnh phúc, đây mới là cuộc sống hưởng thụ a.
Trần Mặc ăn no bụng, có chút buồn ngủ, ở trong sơn động kia mấp mô toàn đá là đá, ngủ đau lưng chết đi được, ưm, vẫn là ổ chăn ấm áp thoải mái a, Trần Mặc hạnh phúc cọ cọ vào chăn.
Trong trò chơi, Vũ Bạch mỹ nhân mặt đen sì, hơi thở băng sơn toàn bộ khai hỏa, toàn thân đều tản ra khí thế chớ có tới gần.
Lam Văn đẩy đẩy Thước Sa, “Này, ngươi qua đi.”
Thước Sa trực tiếp trả lời, “Còn lâu.”
Thước Sa tuy rằng thích mặt dày quấn người, nhưng mỹ nhân băng sơn quá thể, hắn cũng sợ bị khí thế mỹ nhân đông cứng.
Vũ Bạch quyết định tách ra đi tìm, rốt cuộc là kẻ nào đoạt mất gối ôm của y?
“Con dơi.”
Lam Văn phản xạ có điều kiện trả lời: “Cái gì?”
“Điểu nhân.”
Thước Sa xù lông lên: “Ta không phải điểu nhân, là thiên sứ, là thiên sứ vô cùng thiện lương, vô cùng hồn nhiên, vô cùng thần thánh…”
Lam Văn khinh bỉ nhìn Thước Sa.
Còn Vũ Bạch mặt không chút thay đổi cũng nhìn hắn.
Thanh âm càng lúc càng bé, Thước Sa nhỏ giọng oán giận, “Điểu nhân thật khó nghe mà.”
“Con dơi, ngươi đi phía tây.”
“Được.”
“Điểu nhân, ngươi hướng đông cùng hướng bắc.”
“Vì cái gì ta phải đi hai hướng?”
“Ngươi bay nhanh.”
Thước Sa: “…”