Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Chương 73: Anh... là bà xã của tôi?


Đọc truyện Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên – Chương 73: Anh… là bà xã của tôi?

Vậy chứ, cái loại không khí cứng ngắc như vậy vẫn là có chút ưu đãi, mạnh ai người nấy cắm đầu mà câu cá, thành quả cũng khá phong phú, đến cuối cùng còn thả trở về mấy con.

Với loại tình huống này, cả đám tự nhiên cũng không có hơi đâu mà dắt díu nhau tung tăng chạy tới mấy chỗ trồng trọt chơi đùa, liền mang theo cá trở lại quầy ăn gọi món rồi, ai náy lại tự an vị chỗ ngồi.

Cả đám chọn một phòng ghế dài, phòng này vốn là dùng để vừa dùng cơm vừa Ka, lúc phục vụ sinh bước vào phòng để đưa menu cho bọn họ gọi món, đoán chừng là bị bộ dạng ngồi ra vẻ đang nghiền ngẫm của cả đám trong phòng làm cho hoảng sợ, vội vàng ghi món xong liền lui ra ngoài.

Tiền Mặc trong đầu vốn dĩ ôm theo ý niệm cùng bà xã của mình từ game chuyển thành đời thực mà tới, nhưng sau khi gặp mặt, Công Tôn Cố Phán cơ hồ là không liếc mắt lấy nhìn cậu một lần, mà cậu có xáp lại nói chuyện, cũng bị người ta bày ra một bộ xa cách.

Kẻ như Tiền Mặc, vốn vẫn luôn ở trước mặt phái nữ đánh đâu thắng đó làm sao chịu nổi loại đối xử này, hơn nữa nhìn thấy tính cách của Công Tôn Cố Phán hoàn toàn khác xa với Nửa cánh hoa đào trong game, lại là một trận hậm hực.

Cũng không nghĩ ra được cái gì để giải thích, duy nhất lý do có thể thông qua, đại khái là- vỡ mộng…

Bất quá, vỡ mộng thông thường là để áp dụng cho găp khủng long hay ếch ộp mới đúng chứ… Không ngờ là gặp suất ca mỹ nữ mới phát hiện cách nói này không phù hợp…

Có điều, hoa đào trong cảm nhận dù là từ một tinh khiết lại có chút mơ hồ nữ sinh biến thành một bộ trứng mi thẳng mục như hiện tại, thật đúng là làm cho cậu khó mà chấp nhận nổi.

Bởi vì mấy con cá vừa làm nấu, cho nên tốc độ bưng thức ăn lên cũng chậm chịu không nổi, cuối cùng Tiếu Trác Hy thật sự là hết nhịn nổi không khí giằng co này, đề nghị cả đám vừa ca vừa chờ.

Tiền Mặc càng khó chịu lợi hại hơn, ngay lập tức giơ hai tay hưởng ứng… Mà lúc âm nhạc vang lên trong phòng thì, không khí xấu hổ thực sự là xua tán đi không ít.

Ca hát lại là sở trường của Tiền Mặc, phối hợp cực kỳ ăn ý với Tiếu Trác Hy, ca mấy bài hát vui vui tai, liền Vưu Khinh Vũ cùng Công Tôn Cố Phán cũng bị hai người khơi dậy hứng thú mà hát vài bài.


Chỉ có Công Tôn Duệ là vẫn như cũ ngồi yên tại chỗ, chống cằm nghe bọn họ ca hát.

Tuy rằng trên gương mặt vẫn là treo nụ cười, nhưng Tiền Mặc không hiểu tại sao, chỉ là cảm thấy nụ cười trên mặt người nọ, thực sự là chướng mắt muốn chết.

Rõ ràng trong ánh mắt chính là một bộ tựa như muốn khóc như thế, đã vậy thì nghiêm cái mặt lại đi có lẽ còn dễ coi hơn chút.

Tiền Mặc cũng không rõ tại sao bản thân lại cứ chú ý tới người này, hình lúc trên xe bị người ta không hề nể tình mà hất tay ra vẫn còn rất rõ ràng trước mắt… Tiền Mặc trước giờ không hề thích.loại người vụng về trong giao tiếp này…

Tuy rằng không phải là bài xích, nhưng đó giờ, vẫn là trực tiếp phớt lờ…

Nhưng lạ là, lúc Tiền Mặc kịp phản ứng lại thì, bản thân đã chạy đến bên cạnh Công Tôn Duệ “Uy, sao anh lại không ra hát?”

Đương nhiên là thái độ so với lúc mới ban đầu hoàn toàn khác biệt, ít nhất là, xưng hô em trai kia đã không còn đâu nữa.

Công Tôn Duệ hiển nhiên không nghĩ đến Tiền Mặc lại qua đậy, trên mặt nhất thời toát ra một mảnh kinh ngạc không hề che dấu “A: Tôi, tôi không biết…”

“Không biết hát thì phải luyện, trước kia Trác Hy hát cũng khó nghe chết đi, cũng đều do tôi tự tay dạy nó mới biết hát đó chứ.” Tiền Mặc nhìn bộ dạng ngơ ngác có chút ngốc nghếch của Công Tôn Duệ, có phần ác ý mà khẽ cong cong khóe môi, một phen kéo anh đẩy ra phía trước, lại đưa tay giật lấy micro trong tay Tiếu Trác Hy, nhét vào tay Công Tôn Duệ.

Vẻ mặt vốn vẫn tái nhợt của Công Tôn Duệ lúc này bất ngờ hơi đỏ lên “Nè, tôi, tôi tôi thật sự không hát được…”


“Hát!” Tiền Mặc không hề để anh cãi lời, phun ra đúng một chữ, sau đó cầm micro trong tay giơ giơ lên nói “Tôi cùng anh hát.”

Ca khúc phía trước vừa vặn chấm dứt, khi nhạc đệm bài tiếp theo lại vang lên, bàn tay vốn dĩ vẫn còn muốn từ chối mic của Công Tôn Duệ bỗng chốc cứng đờ.

Trên màn ảnh đã hiện lên tên ca khúc, là bài hát của Đào Triết cùng Thái Y Lâm…

“H m, anh hát giọng nữ đi…” Tiền Mặc rất cẩn thận làm tốt công tác phân phối.

Công Tôn Duệ ở trước mặt Tiền Mặc không thể cự tuyệt nên lời, tuy rằng anh quả thực không hát được nhiều lắm, vẫn là dựa theo giai điệu mà ư hư mấy tiếng.

Bài hát này, dạo gần đây anh nghe rất nhiều lần, muốn không biết hát cũng khó.

Chủ yếu chính là, cùng người bên cạnh này hát chung, khiến cho tim anh lại bắt đầu một hồi tăng tốc không thể áp chết được.

“Còn nói gì mà không biết ca hát, này là hát rất tốt mà?” Tiền Mặc nhân thời điểm phát nhạc dạo, còn cố ý xoa xoa tóc Công Tôn Duệ tựa như cổ vũ…

Rõ ràng cậu nhỏ hơn anh một đống tuổi, lại lợi dụng chiều cao cơ thể mà làm loại động tác chỉ có người lớn mới làm này…

Càng buồn hơn chính là, Công Tôn Duệ phát giác bản thân lại tham luyến độ ấm trong lòng bàn tay của cậu…


Thật vất vả lắm đợi đến lúc bài hát kia chấm dứt, Công Tôn Duệ cảm giác chân mình giống như bủn rủn cả ra…

Sau tiết mục song ca của hai người, không khí cả đám mới bắt đầu có chút cảm giác như đang tụ tập chơi đùa, đợi đến lúc người ta bưng thức ăn lên, cùng nhau dùng cơm, một đám hi hi ha ha nói chuyện tán gẫu ngất trời.

Công Tôn Duệ tính tình vốn dĩ trầm lặng, nói ít tuyệt đối bình thường, liền thật thà cắm đầu mà ăn lấy ăn để.

Chỉ là… trong lòng ôm tâm sự nặng nề, tuy rằng ăn vào rất nhiều, lại một chút cũng không cảm giác ngon miệng.

Bữa trưa qua loa ăn cho qua xong, kế hoạch buổi chiều tựa như cũng không còn tất yếu phải tiếp tục tiến hành, cả đám lại nhanh chóng leo lên xe trở về nhà.

Này có lẽ là lần tụ hội thất bại nhất của Tiền Mặc kể từ lúc mới chào đời tới giờ…

Nhưng may cái là lúc trên đường trở về thì có Vưu Khinh Vũ cùng Tiếu Trác Hy cùng cậu ngồi tán gẫu một trận về game, thành ra không khí cũng không đến mức lạnh lẽo như hồi sáng.

Sau khi quay lại chỗ của Vưu Khinh Vũ, nhìn mình cùng Công Tôn Cố Phán một bộ cứng ngắc lãnh đạm, Tiền Mặc cũng tự mình thấy ngại ngùng mà không đề cập đến chuyện đến nhà cô ghé thăm này kia, thế là cả đám tự nhiên chui cả vào nhà Vưu Khinh Vũ.

Cơm nước xong xuôi, một đám mấy người vẫn ở lì trong nhà Vưu Khinh Vũ, đòi mở phim coi.

Tiền Mặc cùng Công Tôn Cố Phán hai người có chút không tự nhiên lắm, mà Tiếu Trác Hy cùng Vưu Khinh Vũ lại là dính sát vào nhau như không muốn tách ra, thế là Tiền Mặc rất tự nhiên mà lựa chọn ngồi xuống cạnh Công Tôn Duệ.

Lần này, người không tự nhiên lại biến thành Công Tôn Duệ.

Phim đang mở là một phim điện ảnh thuộc loại kinh dị của nước ngoài, hiện tại lại ban ngày ban mặt, có xem cũng chả có không khí là mấy, nhưng chung quy có vẫn là hơn không, so với ngồi không vẫn là tốt hơn nhiều.


Tiền Mặc chán đến chết nhìn màn hình, chợt phát hiện người ngồi cạnh mình cư nhiên là bị hình ảnh trên màn hình dọa cho sợ tới mức cả người hơi hơi run lên, gặp những thời điểm âm nhạc khẩn trương, lại càng có chút không tự giác xiết tay ôm chặt lấy cái đệm.

Không phải nha? Một tên nam nhân lớn tới như vậy mà lá gan có cần nhỏ thế không? Tiền Mặc hết sức kinh ngạc, bất giác lại có chút buồn cười.

Đến cảnh vai chính một mình lẻ loi đi trên đoạn hành lang tối om không có đèn đóm ánh sáng, đột nhiên một trận tiếng chuông vang lên, người ngồi cạnh rốt cuộc sợ tới mức a một tiếng kêu lên.

Một tiếng này vừa la, lập tức Tiếu Trác Hy cùng Công Tôn Cố Phán cùng một trái một phải nhất tề túm lấy cánh tay Vưu Khinh Vũ, nhắm mắt hét rầm lên.

“Uy, mấy người…” Tiền Mặc bất đắc dĩ cười cười, nhưng ngay lập tức liền cười không nổi nữa… bởi tiếng chuông điện thoại kia, rõ ràng là thanh âm của cậu.

Là mấy câu như lời tỏ tình trong bài Thái dương đẹp nhất mà cậu từng hát…

Quan trọng hơn là, tiếng chuông kia phát ra từ… túi quần của Công Tôn Duệ…

Hiển nhiên lúc này, tất cả mọi người đều chú ý đến tiếng chuông kia, không khí nhất thời lại bắt đầu trở nên có chút khó xử, sắc mặt Công Tôn Duệ lại trắng bệch, luống cuống tay chân moi di động từ túi quần ra, bấm nút đón nghe “Uy, biên tập Vu, ân ân, đến thứ hai nhất định kịp thời hạn, đã biết… bái bai…”

Vội vàng nói vài câu, liền cúp điện thoại, Công Tôn Duệ cúi đầu không dám nhìn Tiền Mặc, từ bên cạnh cậu đứng lên, vội vội vàng vàng chạy trốn ra ngoài.

Tiền Mặc theo bản năng lập tức đứng phắt dậy theo anh, một phen túm lấy tay Công Tôn Duệ “Chuông di động của anh tại sao lại là mấy câu do tôi hát?”

Nắm lấy tay anh, cảm nhận được rõ ràng thân thể anh có chút run rẩy…

Tiền Mặc nhíu mày thật chặt, khí lực trên tay không tự giác mà tăng thêm càng lúc càng mạnh “Anh… là bà xã của tôi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.