Đọc truyện Võng Du Chi Thần Ngữ Giả – Chương 70: Tiết 22
Editor: Toujifuu
***
Ta nghĩ loại truyền tống cự ly siêu dài này cho dù trải qua bao nhiêu lần đi nữa ta cũng không có khả năng hoàn toàn quen. Sau khi chân bước trên thực địa của Tinh Linh Thành ta đứng tại chỗ nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích mà chịu đựng trời đất quay cuồng. Một đôi tay xoa huyệt thái dương của ta, nhẹ nhàng xoa ấn.
“Tốt hơn chưa?” (Ôn nhu a~~~)
Nhắm mắt nghe thanh âm thấp trầm của Lăng Thiên, bỗng nhiên phát hiện thanh âm của người này thực hay.
“Được rồi, tốt hơn nhiều. Chỉ là lúc mới ra có chút váng mà thôi. Đáng tiếc trong trò chơi này không bán thuốc say xe, bằng không cũng không cần phiền phức như thế.”
Lăng Thiên thấp giọng cười:
“Hiện tại tôi mới phát hiện cái tên như cậu thật đúng là không ít bệnh. Mù đường, say truyền tống, không biết còn có bệnh nào tôi chưa phát hiện hay không? May mắn được tôi nhặt được, bằng không cậu biết làm thế nào đây.” (Ooh, anh nhặt về anh nuôi luôn a~! XD~)
Lườm anh ta một cái:
“Dù sao đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Còn có, tôi lúc nào được anh nhặt được?” Lăng Thiên cười mà không nói, biểu tình trên mặt kia khiến cho ta rất muốn đánh hai quyền.
“Hai vị dũng sĩ, hoan nghênh các ngươi chiến thắng trở về.”
Trưởng lão tinh linh cười meo meo hiện ra, đúng lúc ngăn trở một hồi “sự kiện đổ máu” có thể xảy ra. Lão đầu tinh linh nói là hoan nghênh chúng ta, theo ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm quyền trượng phía sau Lăng Thiên của ông ta liền có thể thấy được ông ta căn bản là đang hoan nghênh món đồ kia.
“Trưởng lão Kocuria, chúng tôi ở Tây đại lục tìm được nhánh quyền trượng này, thoạt nhìn hẳn là thần khí nữ thần điện hạ tìm kiếm. Thế nhưng nó tựa hồ trúng nguyền rủa cổ quái.”
Kocuria tiếp nhận nhánh trượng dài đen thui kia từ trong tay Lăng Thiên, vừa nhìn vừa nhíu mày. Ta có chút lo lắng mà giải thích, nghĩ thầm chúng ta sẽ không phải là tìm lộn vật phẩm nhiệm vụ đấy chứ? Mấy lão đầu tinh linh tiến đến cùng nhau nói nhỏ nửa ngày, vừa là gật đầu vừa là lắc đầu, sau cùng Kocuria đem quyền trượng trả lại cho Lăng Thiên nói:
“Chúng ta có thể cảm giác được lực lượng sinh mệnh mạnh mẽ trong thần khí này. Rất giống với lực lượng của nữ thần. Nhưng bên ngoài nó còn có một cỗ năng lượng kỳ lạ khác áp chế lực lượng sinh mệnh, chúng ta cũng không rõ nên làm gì. Thứ này vẫn là các ngươi tự mình giao cho nữ thần điện hạ, xin ngài xem đi.”
Lão đầu cũng không nói chúng ta tìm lộn đồ vật. Đây là hiện tượng tốt, tâm của ta buông phân nửa. Về phần chỗ của nữ thần đương nhiên chúng ta sẽ đi. Còn phải tìm cô ta giao nhiệm vụ lĩnh phần thưởng đây. Thế nhưng trước lúc đó, ta còn có một việc rất trọng yếu, hy vọng đã rất lâu cần hoàn thành —- Tổng mua sắm!
Cái gọi là vật hiếm thì quý, danh ngôn chí lý a! Ở trong Tinh Linh Thành tùy ý có thể thấy được vài thứ mà đem về Đông đại lục chính là vật hiếm lạ khó gặp. Đặc biệt các loại trang sức phẩm, trang sức nhỏ các tinh linh làm ra, mấy người chơi nữ nhất định sẽ rất yêu thích. Ở trong Tinh Linh Thành lắc lư một vòng. Nội dung trong không gian vòng tay của ta đã phong phú hơn. Mang theo những “đặc sản địa phương” này, cộng thêm trang bị tinh phẩm đánh ra được khi làm nhiệm vụ ta tồn ở chỗ này, ta tựa hồ thấy tiền đồ của bản thân tốt đẹp vô hạn.
“Lăng Thiên, được chưa?”
Sắp xếp xong vòng tay của mình, ta vừa quay đầu lại thấy Lăng Thiên cùng một tinh linh đang chụm đầu nói nhỏ. Anh ta nhỏ giọng nói câu gì đó với tinh linh kia, tinh linh có chút khó xử mà liếc anh ta một cái, không tình nguyện mà cầm một món đồ cho anh ta. Kỳ quái, tên này lại đang làm chuyện gì mà không để người khác biết đây. “Anh lấy cái gì của hắn vậy? Trông bộ dáng của tinh linh kia hình như không quá tình nguyện.”
Lăng Thiên thần bí cười cười, nói:
“Trở về lại nói cho cậu.”
Thiết. Ta lại không hiếm lạ. Tinh linh kia ta đã gặp, hình như là một đại sư thực vật, chuyên biệt quản lý thực vật trong Tinh Linh Thành. Thứ Lăng Thiên lấy từ chỗ hắn. Hơn phân nửa là các loại dược thảo, trái cây quý trọng nào đó, đừng cho là ta đoán không ra.
Khi một lần nữa đi tới rừng Gusdoya. Tinh Linh Thành cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng. Ngoại trừ tinh linh thực sự không thể đi ra phải ở lại lưu thủ. Hết thảy thành viên tinh linh tộc đều mặc vào trang phục chính thức, chỉnh lý bản thân cùng tọa kỵ đến cẩn thận tỉ mỉ. Ta nhìn thấy hai đội tinh linh xếp chỉnh tề ở cửa lớn của Tinh Linh Thành. Mắt đều hoa rồi. Trong lòng mừng thầm, trong trò chơi sợ là không có người chơi nào có thể thấy nhiều mỹ nhân tinh linh tộc đồng thời xuất hiện giống như chúng ta a.
“Nước bọt sắp chảy ra.”
Lăng Thiên một bên chỉnh lý da lông bóng loáng thủy nhuận cho Ám Ảnh, một bên lạnh lạnh mà nói. Ta quét nhìn anh ta một cái, quyết định không tính toán với cái người không có thẩm mỹ tình thú này.
Trưởng lão Kocuria mặc một thân lễ phục rất chính thức, đứng phía trước nhất của đội ngũ. Thấy ta cùng Lăng Thiên, vui tươi hớn hở vẫy tay về phía chúng ta, kêu chúng ta đi qua đứng chung một chỗ với ông ta. Lại đánh ra một cái thủ thế, các tinh linh đều nhịp mà xoay người bước lên tọa kỵ bên cạnh mỗi người (cơ hồ tất cả đều là loài báo). Đại đội xuất phát, các tinh linh mặt mang thành kính đi tới thánh địa của bọn họ. Dọc theo đường đi chỉ nghe thấy thanh âm nhanh chóng chạy băng băng của tọa kỵ giữa đất rừng.
Vẫn luôn cảm thấy loại động vật họ nhà mèo thân hình bự con như báo, trời sinh nên là hoạt động trong rừng rậm, thấy bọn nó bước những bước chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng né tránh từng gốc cây, giữa đôi bên bất luận chạy nhanh thế nào, địa hình phức tạp thế nào, cũng sẽ không phát sinh bất luận sự kiện “tông xe” nào.
Không biết có phải là do tâm tình bất đồng hay không, ta chỉ cảm thấy lần này đi tới phiến rừng rậm cổ quái màu sắc rực rỡ này tuyệt không tốn quá nhiều thời gian, mà những cái cây mỹ lệ phi phàm trong rừng kia cũng không còn khiến cho ta cảm thấy áp lực nữa. Vẫn là tòa đài đá cổ xưa bị rêu xanh vùi lấp hơn phân nửa kia, lúc này đây không chờ chúng ta kêu, vị nữ thần đại nhân kia đã lơ lửng giữa không trung chờ. Cô tươi cười đầy mặt mà nhìn chúng ta. Hết thảy tinh linh đều lẳng lặng mà dừng cách trăm mét có thừa, chỉ có ta cùng Lăng Thiên đến gần cô. Nữ thần vươn một cánh tay hư huyễn lấy đi quyền trượng từ trong tay Lăng Thiên. Cô tuyệt không bị làm khó bởi nguyền rủa trên quyền trượng, chỉ là tùy ý vuốt hai cái ở phía trên, quyền trượng liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến hóa lên.
Thân trượng màu xám đen bắt đầu phiếm ra xanh đậm từ bên trong, viên bảo thạch cực đại ảm đạm không ánh sáng trên đầu trượng kia cũng dần dần sáng ngời phát sinh hào quang. Thời gian không quá mấy cái nháy mắt, cây gậy xám đen được chúng ta mang về kia đã chân chính có tư thái thần khí. Nữ thần đại nhân trông như rất hưởng thụ, đem bảo thạch kia áp lên ngực, hơi hơi nhắm mắt lại. Ngươi không cần nói, bộ dáng cô như bây giờ thánh khiết lại cao quý, hơn nữa toàn thân đều ánh lên quang mang phát sinh từ trong bảo thạch, thật đúng là rất phù hợp tiêu chuẩn “Thần” trong cảm nhận của ta. Bất quá, cô thánh khiết thì thánh khiết đi, cao quý thì cao quý đi, thế nhưng có cần làm sáng như thế không chứ? Phát sinh nhiều quang mang như vậy cũng là phải phí năng lượng a, cô thu hồi bọn chúng đi không được sao? Hay là loại sinh vật Thần này đều tương đối thích khoe khoang? Ta oán thầm trong lòng, nhắm mắt cúi đầu không dám nhìn loạn, để tránh khỏi bị cường quang thương tổn mắt.
“Phi thường cảm tạ các ngươi, dũng sĩ của ta. Bởi vì trí tuệ cùng dũng cảm của các ngươi, ta rốt cục có thể tìm về lực lượng của ta.”
Cường quang tán đi, nữ thần đại nhân lần nữa xuất hiện không là hư ảnh nữa, mà là hình thái thực thể. Ta che không nổi ý mừng trong mắt, rốt cục làm xong cái nhiệm vụ biến thái này a, thời khắc hạnh phúc nhất sắp tới!