Đọc truyện Võng Du Chi Thần Ngữ Giả – Chương 214: Tiết 39
Editor: Toujifuu
Lần nữa đứng trước tàng thư các của Vọng Tiên Thành, ta có dự cảm lần này đại khái tiểu lão đầu kia sẽ yêu cầu ta thực hiện hứa hẹn trước đây.
Đi vào, bên trong người đến người đi cơ bản nhìn không thấy địa phương thanh tĩnh. Phần sát tường của cầu thang xoắn ốc hướng xuống thì gần như mỗi một bước đều có người đứng, một người sát một người lật xem thư tịch trên tường. Phần rìa bên ngoài thì có hơi trống một chút, nhưng cũng chỉ là tương đối mà nói. Ta đi một đoạn xuống phía dưới, luôn luôn sẽ bị dòng người lên lên xuống xuống ngăn trở mà không thể không thường thường dừng lại chờ đợi, cứ như là đường cái vào giờ cao điểm đi làm tan tầm —— chật đến lợi hại. Sau cùng ta rốt cục bị mài sạch kiên trì, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc thoáng chuyển thân ngồi lên, Tiểu Hắc bổ nhào ra phía ngoài, treo ở chính giữa không trung, hạ xuống thẳng tắp, một đường dẫn tới kinh hô không ngừng.
Cũng không biết hạ xuống bao nhiêu mét, người chung quanh dần dần ít đi, chỉ có lác đác mấy người đứng phi thường phân tán, đều không có phản ứng với nhau. Ta tìm một địa phương cách xa người khác đáp xuống, nhìn sách trên giá sách phát hiện bản thân chưa từng thấy qua, hẳn là đã tới địa phương phía dưới cùng rồi.
“Lão đầu, Thư lão đầu, có ở đây không?”
Ta nhỏ giọng kêu, trực giác biết lão đầu cổ quái kia nhất định nghe thấy. Quả nhiên, không kêu quá mấy tiếng thì bên cạnh đùng cái xuất hiện một quyển sách biết bay, tiểu lão đầu bên trên đang múa quải trượng mắng:
“Tiểu tử không lễ độ, không cho phép kêu ta lão đầu!”
“Vậy phải gọi ông là gì?”
“Kêu ta Thư trưởng lão đi.”
Tiểu lão đầu sờ sờ râu bạc, ngồi nghiêm chỉnh. Ta thấy chẳng có gì đáng kể, dù sao chỉ là một xưng hô mà thôi, không nhất thiết phải phân cao thấp với lão, liền theo ý của lão kêu:
“Thư trưởng lão.”
“Ừ, lúc này mới đúng a. Tiểu tử, tìm ta có việc sao?”
“Đúng vậy, tôi muốn nhờ trưởng lão tìm xem giúp tôi có kỹ năng phương diện cung tiễn mà Kết Đan Kỳ có thể sử dụng hay không.”
“Thuật pháp phương diện cung tiễn a, đương nhiên là có. Nói đến Hậu Nghệ trong thượng cổ chính là tiễn thủ nổi danh, tiễn pháp của hắn chí cương chí dương uy lực vô cùng. Từ sau hắn, giới tu hành cũng có rất nhiều cao thủ lấy tiễn thuật nghe tiếng, tỷ như Tuân Giai, Chư Nhan…”
“Thư trưởng lão. Có thích hợp tôi không?”
“Ngươi?”
Tiểu lão đầu đánh giá ta trên dưới, ngẫm lại nói:
“Nếu như là ngươi, có thể quyển kia sẽ tương đối hữu dụng.”
Lão vẫy tay:
“Đi theo ta.”
Ta theo lão lần nữa tiến vào thư phòng trước đây đã từng tới, bên trong vẫn là phóng sách thưa thưa thớt thớt. Kỳ thực nói đến cùng thì sách nơi đây cũng không tính là ít, chẳng qua thư phòng quá lớn, thế cho nên thoạt nhìn giống như trống trải.
Thư lão đầu đi vào đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, ta chỉ đành tự mình nhìn nhìn mọi nơi. Ở trong ngăn hệ Thủy tìm được thư tịch hệ Phong. Cũng không nhiều, có một số mở ra xem được thì đối với ta mà nói tác dụng cũng không lớn, còn có vài bản mở ra không được, ta biết khẳng định là cảnh giới của ta còn chưa đủ. Đổi tới đổi lui phát hiện sách trên giá sách đều không quá thích hợp với ta, lại chuyển đi xem mấy thứ trên thư trác ở trung gian. Trung gian bị chất lung tung lộn xộn. Nghĩ chắc là lão đầu kia cho tới bây giờ cũng chưa từng chỉnh lý qua. Đẩy một chút, thật đúng là phát hiện không ít thứ tốt, thế nhưng không phải chúng nó yêu cầu Nguyên Anh Kỳ thì là thuộc tính không hợp, nếu không thì là kỹ năng loại phụ trợ ta không dùng được, thứ duy nhất ta còn có thể xem xem chỉ có《Vọng Tiên Thành chí》kể chuyện xưa. Mở ra xem nội dung bên trong. Rất tương tự với bản 《Truyện ký thành Iro》lần trước ta lấy được, đều là ghi chép lịch trình phát triển thành thị cùng những đại sự từng trải. Nhìn không ra những sách này có trợ giúp gì tới việc đề cao thực lực của bản thân, chẳng qua chuyện xưa bên trong rất thú vị. Ta xem mà bất tri bất giác trầm mê.
“Hắc, tiểu tử, đến xem cái này.”
Tiểu lão đầu không biết chui ra từ nơi nào, một quyển sách bay bên người. Ta tiếp nhận xem, tên sách rất là cổ quái: 《Thiên Nữ Tán Hoa》.
“Thư trưởng lão, cái này là tiễn thuật?”
Tiểu lão đầu lật cho ánh mắt xem thường nhỏ:
“Đương nhiên là tiễn thuật. Không nên thấy tên nó quái, uy lực không nhỏ đâu. Hơn nữa lấy thực lực hiện tại của ngươi, một ngày tối đa chỉ dùng được một lần.”
“Nó có hiệu quả gì?”
“Có thể biến ảo tiễn ngươi bắn ra thành một nghìn lần đồng thời đả kích hết thảy sự vật trong phạm vi trăm mét. Nói cách khác ngươi bắn một nhánh tiễn xuất hiện chính là một nghìn nhánh. Bắn hai nhánh tiễn xuất hiện chính là hai nghìn nhánh. Hơn nữa đều là công kích thực thể.”
“Cường hãn như thế!”
Ta nghe thấy mà mắt đều thẳng, vội vàng mở ra sách xem kỹ. Tiểu lão đầu đắc ý nói:
“Đó là đương nhiên, nếu như không mạnh ta thế nào sẽ cất giấu nó. Bất quá nó cũng có một nhược điểm lớn nhất.”
Lão đầu ưỡn ẹo một chút, tiếp theo nói:
“Kỹ năng này phi thường tổn hại nguyên khí. Cội nguồn hỗ trợ nó là chân nguyên bản mạng của ngươi mà không phải linh lực. Phải biết rằng người tu hành chúng ta tu chính là chân nguyên bản mạng, chỉ có khi nó đạt được trình độ nhất định mới có thể đi vào cảnh giới tiếp theo. Thế nhưng sau khi dùng chiêu này. Sẽ khiến ngươi tổn thất không ít chân nguyên bản mạng. Nói cách khác tu hành trong một đoạn thời gian của ngươi đều sẽ thành không công, cần phải trùng tu lại. Vì vậy ngoại trừ người sáng lập nó chưa từng có ai tu tập.”
Ý nói chính là nếu như ta dùng nó, kinh nghiệm sẽ biến mất, đẳng cấp sẽ giảm xuống (Tuy rằng hiện tại ta không có đẳng cấp, bất quá đạo lý là như nhau a).
“Dùng một lần sẽ tổn thất bao nhiêu chân nguyên?”
“Nếu như dựa theo tiến độ tu hành của người bình thường mà xem, khoảng chừng là thành quả mười ngày tu hành.”
Mười ngày, ta tính toán một chút, lần trước khi Vu Mạch đến nhà ta nói chỗ ta linh khí nồng đậm, tu hành có thể làm ít công to, nói cách khác tốc độ ta tu hành ở nhà sẽ nhanh hơn so với người bình thường. Cho dù chỉ nhanh hơn hai phần, thì cũng chính là tám ngày tu luyện có thể đổi một lần kỹ năng cường đại này, bất kể nghĩ như thế nào đều đáng giá!
“Tôi lấy nó.”
Khi nói chuyện ta một phen ôm lấy sách kia, hạ quyết tâm không buông tay. Tiểu lão đầu thấy ta nguyện ý học, cũng rất rộng rãi tỏ vẻ có thể chép một phần cho ta.
“Bất quá sau khi học, hứa hẹn của ngươi lần trước cũng nên thực hiện mới phải.”
Ta biết mà, cuối cùng cũng nói tới chủ đề của hôm nay.
“Đây cũng là một trong những mục đích tôi tới. Nói đi, muốn tôi đi tìm vật gì?”
“Ừm, món đồ đó cũng không dễ tìm. Ngươi lại đây.”
Tiểu lão đầu lắc lư bay đến trên thư trác lộn xộn trung gian, cầm lấy chính là bản 《Vọng Tiên Thành chí》mà ban nãy ta xem hứng khởi. Lão rào rào lật đến một tờ chính giữa, chỉ vào một nhóm chữ trong sách thì thầm:
“Vừa nghe tiên nhạc động thiên chuông kêu triệt địa, Cửu Thiên Vân Giá một roi nhanh nhẹn mà tới… Người đương thời có nói, đạo thăng tiên, ở chỗ một lòng, tĩnh xem, nhìn thấu, hành trình Y Xích Thủy, La Thiên Chí xa mà gần… Đàm tiếu cùng chư thánh phương Tây, cùng giao tiếp trí đạo, nói hai thế giao hảo lẫn nhau vì bổ ích. Cùng hậu nhân bởi vậy mà thường gặp Tây di nơi ranh giới thông tiên có vãng lai với nhau.”
“Có ý gì?”
Ta nghe mà chả hiểu mô tê. Tiểu lão đầu nói:
“Ngươi xem không hiểu là đương nhiên. Đây là nói, khi thượng cổ hai phương Đông Tây giao hảo, thiết lập một con đường đi thông tiên giới ở nơi tương giao hai khối đại lục. Về sau không biết vì sao con đường này biến mất, đồng thời người tu hành chúng ta cũng không còn có biện pháp đến được tiên giới. Aiz.”
“Cho dù tu đến cảnh giới cũng không được?”
“Không được, đã rất lâu không có thiên kiếp giáng xuống, chưa có trải qua thiên kiếp thì vô pháp thăng tiên. Vì vậy chúng ta chỉ có thể đánh chủ ý đến thông đạo đó.”
“Ông sẽ không phải là kêu tôi đi tìm thông đạo đó chứ?”
“Ngươi có thể tìm được mới là lạ.”
Tiểu lão đầu lật cho cái ánh mắt xem thường, nói:
“Ta chỉ là kêu ngươi đi địa phương đó tìm một khối tín vật. Căn cứ trong sách ghi chép, thứ đó là chìa khoá ắt không thể thiếu để mở ra thông đạo.”
“Đi đâu tìm?”
“Thành Iro.”