Đọc truyện Võng Du Chi Thần Ngữ Giả – Chương 211: Tiết 36
Editor: Toujifuu
Về sau Lăng Thiên ngậm miệng không nói về cuộc nói chuyện của anh ta cùng Diệu Dương, ta nghĩ hết biện pháp cũng không thể đào ra được đôi câu vài lời từ trong miệng anh ta, đành phải thôi.
Dù sao ta cảm thấy Lăng Thiên sẽ không làm chuyện bất lợi đối với ta, ta lựa chọn tin tưởng anh ta. Có lẽ ở trong cảm nhận của ta, sớm đã đặt anh ta tới hàng ngũ đặc biệt rồi, chỉ là mạnh miệng không có thừa nhận mà thôi.
Nhóm đồng bạn đến nói lời từ biệt, lúc này đây cuộc thăm dò di tích cứ như vậy hạ màn. Chi Ảnh đi thu thập vật liệu gỗ cao cấp, hẹn với ta khi tìm được sẽ tới đổi tinh hoa hắn cần với ta. Chúng ta chia tay trước quảng trường thành Iro, mọi người chọn hồi trình mỗi người đi đường của mỗi người, về phần số phận sau đó của tòa thành thị này, thì không còn do chúng ta phụ trách.
Trở lại Phong Minh Các, ta đứng dưới cự mộc hít sâu một hơi, cảm giác toàn thân đều thả lỏng. Vẫn là trong nhà tốt hơn a, nhìn nơi nào cũng thuận mắt. Ba hai cái leo lên phòng cây, bên trong nồng đậm linh khí hỗn hợp khí vị tươi mát của cây cỏ, khiến người vui vẻ thoải mái. Tiểu Bạch nhảy xuống từ đầu vai ta, nằm sấp trên mặt đất lăn mấy cái, duỗi duỗi móng vuốt nhỏ động động cẳng chân nhỏ, cái bụng hướng lên trời nhắm mắt lại vẻ mặt hạnh phúc.
“Này, Tiểu Bạch, trước tiên đứng lên anh có đồ cho nhóc nè.”
Đưa tay đâm cái bụng nó, trên cái bụng của nhóc con lông mềm mềm sờ rất đã. Tiểu Bạch mở ra một con mắt nhìn ta, trên mặt một bộ thần sắc “Anh thực phiền”, ta tức, lấy ra viên nội đan tám trăm năm kia lắc lư nơi tay:
“Có thứ tốt cho nhóc, không muốn?”
Tiểu Bạch thoáng cái lăn lông lốc đứng lên liền bổ nhào lên trên tay ta, ta giương tay lên, nội đan được đổi đến tay kia, giơ lên cao cao. Tiểu Bạch với không tới, nhào vào trong lòng ta không ngừng cọ, cười đến mức phải nói là nịnh nọt, ta cười mắng:
“Nhóc ngược lại rất biết thấy gió đẩy đà a? Cầm đi đi.”
Vứt nội đan màu vàng cho nó, nội đan này lớn không khác biệt bao nhiêu với Tiểu Bạch, thấy thân mình nho nhỏ của nó cật lực ôm viên cầu như thế, bộ dáng đó đặc biệt buồn cười.
“Anh biết kinh nghiệm của nhóc đã đầy, hai ngày này anh không ở đây, nhóc cứ thành thành thật thật mà ở nhà tiến cấp. Anh sẽ kêu Tiểu Hắc cùng Tiểu Bích canh cho nhóc.”
Tiểu Bạch gật cái đầu nhỏ, vừa sờ vừa cọ viên nội đan kia, vui sướng cực kỳ. Ta thấy nó đã không còn chiếu cố đến chủ nhân ta đây nữa, liền kêu Tiểu Hắc lên, để cho nó cùng Tiểu Bích canh giữ ở trong phòng cây phòng vạn nhất, bản thân nhảy xuống cây tìm Lăng Thiên nói:
“Tôi muốn out, quá nhiều ngày liên tục ở trên mạng rồi. Tôi phải đi ra ngoài hít thở không khí.”
Lăng Thiên nói:
“Được a, tôi cũng out. Chờ lát nữa đi tìm cậu.”
“Amh muốn làm gì a?”
“Cuộc thi đấu kia của chúng ta không phải nói sau cùng phải mời ăn cơm sao?”
Ta nhớ lại hình như là có chuyện như vậy.
“Anh lại không thắng.”
“Nhưng tôi cũng không có thua a.”
Lăng Thiên hì hì cười, dùng bộ dáng vô lại mà người ngoài tuyệt đối nhìn không thấy quấn lên.
“Chờ lát nữa tôi sẽ đi mua rau lái xe mang qua, cậu chỉ cần phụ trách nấu một chút là được rồi.”
Ngẫm lại hình như ta cũng không chịu thiệt, dù sao ta vốn cũng dự định tự mình làm chút đồ ăn ngon để giải thèm.
“Được. Vậy anh đến đi. Động tác nhanh một chút a.”
“Không thành vấn đề, bảo chứng rất nhanh!”
Ta bật cười, nhìn bộ dáng cao hứng của anh ta, thực giống một đứa trẻ. Giao phó với Lăng Thiên một chút cần mua những thứ nào, ta logout nghỉ ngơi. Có lẽ là đã bị mỹ thực dụ dỗ. Lăng Thiên tới phi thường nhanh, ta mới quét tước trong phòng xong tắm rửa một cái, chợt nghe thấy chuông cửa vang. Lăng Thiên xách bao lớn bao nhỏ đứng ở cửa.
“Vào đi.”
Ta lấy rau qua đặt vào nhà bếp, Lăng Thiên quen thuộc đổi giày vào nhà, nửa điểm cũng không xem bản thân như khách nhân.
Làm cơm hai người phiền phức hơn một chút so với một người, đặc biệt là còn có một “khách nhân”, ta cố ý kêu Lăng Thiên mua nhiều một chút, dự định làm một bàn ngon. Đang bận rộn trong phòng bếp, cái tên không chịu ngồi yên kia tiến vào.
“Anh tới làm gì?”
“Tôi đến xem có thể giúp cậu làm chút gì hay không.”
“Giúp tôi gọt mấy củ khoai tây kia đi.”
Cho anh ta một con dao, Lăng Thiên cầm khoai tây khoa tay múa chân một chút. Lả tả vận đao như bay. Ta một bên xử lý miếng thịt trong tay một bên dùng dư quang liếc động tĩnh của anh ta, nghĩ thầm người này không hổ là chơi kiếm, dao pháp này không tầm thường a. Chờ ta xử lý xong tài liệu trong tay đi qua xem, mặt lập tức liền đen. Khoai tây cỡ nắm tay bị anh ta gọt chỉ còn lại có phân nửa, một nửa còn lại hoàn toàn theo vỏ khoai tây vào thùng rác. Lăng Thiên hắc hắc cười nói:
“Xem tôi gọt nó sạch sẽ bao nhiêu a.”
“Sạch sẽ?”
Ta cảm thấy trán bản thân nhảy lên một cọng gân xanh:
“Nếu như cứ dựa theo cách gọt của anh. Buổi tối chúng ta liền không cần ăn cơm.”
Tịch thu dao của anh ta, ta mặt hổ đuổi cái tên càng giúp càng bận bịu này ra phòng khách. Không có anh ta quấy rối ta có thể làm còn nhanh hơn.
Hai giờ sau cơm nước lên bàn, Lăng Thiên quét sạch hơn phân nửa như gió gió cuốn mây tan, cuối cùng sờ sờ cái bụng vô hạn thỏa mãn ợ một cái. Ta chậm rãi uống canh, thấy anh ta ngồi ở đối diện chép chép miệng, chuyển cái ghế lại gần ta nói:
“Tiểu Du, tôi thương lượng một chuyện với cậu.”
“Chuyện gì?”
Liếc nghiêng anh ta một cái, người này lại đang đánh chủ ý gì?
“Cái kia, tôi muốn chuyển qua đây sống ở chỗ cậu.”
Ta quay đầu trừng qua, Lăng Thiên vội la lên:
“Đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn làm chuyện xấu gì. Kỳ thực cho dù nghĩ cũng không phải chuyện xấu a.”
“Anh nói cái gì?”
“A, không, không có gì. Là như vậy, Tiểu Du a, cậu xem tôi sống một mình, mỗi lần muốn ăn chút gì còn phải chạy thật xa, đáng thương bao nhiêu. Tôi sống ở chỗ cậu về sau tôi mua rau, cậu liền giúp tôi nấu một chút là được rồi, chúng ta cùng nhau ăn cũng náo nhiệt hơn một chút a. Hơn nữa tôi còn có thể làm bảo tiêu miễn phí của cậu, còn có thể giúp cậu làm việc nhà, cậu để tôi ngủ phòng khách cũng được. Tôi bảo chứng hết thảy nghe cậu phân phó, trong nhà này cậu chính là lão đại, được không?”
“Anh lại muốn làm gì?”
“Tiểu Du, đừng không tín nhiệm tôi như thế a, cho tới bây giờ tôi chưa từng hại cậu không phải sao? Tôi muốn ăn ké chút cơm ở chỗ cậu. Hơn nữa, người ta không phải nói ‘lầu các gần nước’* sao, coi như cậu cho tôi một cơ hội được không?”
* lầu các gần nước, sẽ nhìn thấy được ánh trăng trước tiên, ý chỉ nơi gần dễ đi thu hoạch được cơ hội ưu tiên.
Ha, người này thật đúng là dám nói. Thấy Lăng Thiên như vậy, nếu như ta không đáp ứng, có phải anh ta sẽ chuẩn bị ở lỳ nhà ta hay không?
“Vì sao tôi phải cho anh ‘lầu các gần nước’ a? Anh cũng không phải mỹ nữ.”
“Nếu như mỹ nữ sợ là cậu ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn một cái đi.”
Lăng Thiên nhỏ giọng nói thầm, ta thoáng nhấc mắt, anh ta vội vàng nhấc tay nói:
“Tôi đi rửa chén.”
Người đoạt cơ hội biểu hiện thu chén vào nhà bếp, ta thích thú nghe động tĩnh đinh đinh đang đang anh ta ở bên trong gây ra, suy đoán anh ta sẽ làm hư mấy cái bát của ta. Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Ta thuận tay nhận,
“Xin chào, tôi là Hạ Lam, xin hỏi các hạ tìm ai?”
Đối diện điện thoại truyền đến một thanh âm khiến cho ta thấy quen tai:
“Tiểu Lam, là tôi.”
“… Diệu Dương?”
“Tôi ở dưới lầu nhà cậu, có thể xuống một chút không? Tôi có món đồ cho cậu, thuận tiện muốn nói chút chuyện.”
Ta cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, một chiếc xe thể thao màu sẫm dừng ở một góc dưới lầu, một bóng người tựa ở bên trên đang ngẩng đầu nhìn lên.
“Có chuyện gì không thể thảo luận trong điện thoại sao?”
“Chỉ cần vài phút là được rồi.”
Ta nhìn nhìn cái tên vui vẻ hát ca trong phòng bếp còn đang bận việc, nghĩ nghĩ, nói:
“Vậy được rồi, anh chờ.”
Tới cửa thay giày, ta giương giọng gọi:
“Lăng Thiên, tôi đi ra ngoài một chút.”
Không đợi người ở bên trong trả lời, ta mở cửa đi ra. Khi xuống lầu, ta hạ quyết định, vẫn nên để cho Lăng Thiên vào ở đi, nếu như anh ta thực sự có thể làm được những bảo chứng của anh ta. Coi như là để phòng bị những chuyện chưa xảy ra.