Đọc truyện Võng Du Chi Thần Ngữ Giả – Chương 207: Tiết 32
Editor: Toujifuu
Tiểu Bạch ngồi ở đầu vai ta đột nhiên kêu lên “chi chi”, trong thanh âm mang theo kinh hoảng trước nay chưa từng có, dúi đầu vào trong tóc ta, lấy hai cái móng vuốt gắt gao che đầu.
“Tiểu Bạch làm sao vậy?”
Ta vội vàng hỏi, sự khác thường của nó chẳng lẽ biểu thị con đường phía trước hung hiểm?
“Tiểu Bạch, nói chuyện a.”
Tiểu Hắc chạy nhanh hai bước đến bên cạnh ta, ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch một cái, nghe nó kêu loạn chi nha một trận, giúp ta phiên dịch:
“Nó cảm giác được phía trước có tử khí rất đáng sợ, oan linh oan hồn vô số âm phong không ngừng.”
Chỉ vì cái đó? Lúc nào lá gan của Tiểu Bạch lại nhỏ như vậy? Lần trước khi ở Ác Hồn Uyên ta thấy nó còn rất hưng phấn a.
“Không có nguy hiểm khác sao?”
Tiểu Hắc lắc lư đầu:
“Nó chưa nói.”
“Vậy chúng ta liền đi tiếp thôi.”
Ta bước đi về phía trước, Lăng Thiên đi nhanh hai bước sóng vai với ta, rút ra Tru Thiên Phá Tà cầm nơi tay.
“Shs, thực lạnh.”
Tâm Khúc nhỏ giọng nói thầm, ta quay đầu lại hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Tâm Khúc nói lạnh.”
Ta thấy bộ dáng cô không ngừng vuốt ve cánh tay, tựa hồ thực sự toàn thân phát lạnh.
“Cái này cho cô, nắm trong tay thử xem.”
Ta đưa cho cô một bình thủy tinh nhỏ, dịch thể đỏ bên trong là nguyên tố hỏa tinh hóa ngưng kết mà thành, phát sinh trận trận ấm áp.
“Cảm tạ.”
Tâm Khúc tiếp nhận cái chai hai tay cầm ôm ở trước ngực.
“Đang êm đẹp thế nào sẽ lạnh chứ?”
Lão Đạo đi bên cạnh cô kỳ quái nói, hỏa phù trên tay nhoáng lên, trống rỗng toát ra một cục lửa nổi trong lòng bàn tay hắn. Tâm Khúc liếc ngang hắn một cái, không nói lời nào. Lăng Thiên không kiên nhẫn nói:
“Nhỏ giọng chút.”
Lão Đạo ấp úng giữ cục lửa, chúng ta lại bắt đầu đi tiếp. Trải qua chuyện của Tâm Khúc, ta đi tới rốt cuộc cũng cảm thấy âm hàn khí lạnh bò lên trên cơ thể ta.
“Lăng Thiên, anh có phát hiện nơi đây không thích hợp hay không?”
“Âm khí quá nặng, có mùi vị thối rữa. Điển hình nơi tử linh lui tới.”
“Không đúng, tôi cũng không phải chưa từng đi qua nơi tử linh, thế nhưng không có một chỗ nào khiến người ta đều lạnh từ trong nội tâm như nơi đây. Còn có Tiểu Bạch…”
Ta sờ sờ tên nhóc lui thành một cục ở đầu vai ta, run rẩy đến mức càng ngày càng lợi hại.
“Tiểu Bạch, nếu không nhóc trốn ra phía sau đi?”
Nhóc con gắt gao túm sợi tóc ta, lắc lư đầu nhỏ giọng nói:
“Không sao, em không sợ.”
Nghe thanh âm của nó run rẩy đến vậy. Thế này còn kêu không sợ?
“Thực sự không có việc gì? Nếu như nhóc chịu không nổi thì nói a.”
Nhóc con trên vai một bên run rẩy, một bên kiên định tỏ vẻ muốn đi theo, ta rất bất đắc dĩ. Lại đi một hồi về phía trước, lần này không những ta cảm thấy âm khí tập kích người, người khác cũng đều nghe thấy âm phong trận trận. Dường như quỷ khóc sói gào.
Ta mơ hồ cảm thấy sắp đến nơi rồi, vội đi hai bước muốn tới phía trước dò xét. Đột nhiên dưới chân thoáng mềm, thân thể trong nháy mắt mất đi cân đối.
“Cẩn thận!”
Lăng Thiên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy tay ta kéo ta trở về, ta dựa vào anh ta tim đập đến mức rung động thình thịch.
“Đó là cái gì?”
Ta quay đầu lại nhìn xung quanh, tình cảnh trước mắt khiến cho sắc mặt ta trắng bệch rùng mình một cái.
Dưới chân ta là một cái hố khổng lồ sâu đạt trăm mét. Một cầu thang dốc đứng kéo dài xuống từ dưới chân ta, ở giữa đường đột nhiên gãy, treo trên bầu trời mấy chục mét phía dưới. Khiến hố sâu thành tuyệt địa lên xuống không được. Đáy hố chi chít những thứ gì đó trắng bóng dày dày, nhìn kỹ sẽ phát hiện tất cả đều là xương. Một tầng chồng một tầng, không thể tính toán. Khí đen mắt thường có thể thấy được như ác quỷ bay tới lay đi ở phía trên xương trắng.
“Những thứ này đều là xương người.”
Thanh âm Mê Lộ khô cạn khẽ run, hắn nuốt ngụm nước bọt, tiếp theo nói:
“Xem bộ dáng của bọn họ, bên này rõ ràng nhiều hơn so với bên kia, bọn họ trước khi chết muốn bò ra, lại không thành công.”
Theo ngón tay hắn, ta nhìn thấy rất nhiều xương người khô cạn một cái leo một cái. Tựa lên trên vách núi đá. Xương sọ ngưỡng lên, xương tay duỗi thẳng tắp về phương hướng chúng ta, có một số còn cắm ở trong khe đá. Giờ khắc này, ta vậy mà tình nguyện bản thân không có thị lực tốt như vậy, không cần thấy những chi tiết đó rõ ràng như thế. Cái này làm sao là ‘hố vạn người’*. Sợ là mười vạn cũng còn hơn.
*danh từ bên Trung để chỉ các ngôi mộ tập thể.
“Vậy mà có loại địa phương này.”
Lão Đạo bĩu môi, chạy đi chiếu cố Tâm Khúc ngồi xổm một bên nôn khan. Chỉ có Lăng Thiên tỉnh táo nhất. Còn chuyên tâm nghĩ mục đích chúng ta tới:
“Chúng ta đi qua thế nào?”
Anh ta chỉ vào đối diện hố xương trắng, nơi đó có một thông đạo tương ứng với vị trí chỗ chúng ta, chỉ là do cầu thang trung gian gãy, không cách nào từ bên này đến bên kia.
“Tôi mang từng người các anh đi qua.”
Ta chấn tỉnh lại một chút, tận lực xem nhẹ vô số xương trắng tản ra khí đen dưới chân. Gọi ra phi thuyền, ta hỏi:
“Ai đến trước?”
Lăng Thiên nhìn mọi người không có phản ứng gì, nháy mắt với Trầm Mặc, Trầm Mặc liền trầm mặc đứng đến phía sau ta.
“Nắm chặt.”
Phi thuyền lên không bay về phía đối diện. Do Trầm Mặc là lần đầu tiên bay, ta cũng không dám bay quá nhanh, chỉ đành thả chậm tốc độ lướt qua phía trên hố xương.
“Chi ——”
Tiểu Bạch thét chói tai một tiếng, da đầu ta đau xót, bị nó túm lảo đảo một cái.
“Tiểu Bạch!”
Ta đang điều khiển phi thuyền căn bản phân tâm không được, Tiểu Bạch nhảy lên kêu:
“Tới rồi tới rồi.”
“Cái gì tới rồi?”
Ta vô ý thức cúi đầu nhìn, phi thuyền dưới chân đang phát sinh ánh sáng xanh mờ mờ.
“Xảy ra chuyện gì, vì sao phòng ngự tự động của phi thuyền lại khởi động?”
Ta kinh ngạc nhìn dị tượng của phi thuyền, không chỉ như thế, ngay cả vòng phòng ngự vẫn luôn ẩn núp trong cơ thể ta cũng tự động nhảy ra, nhả ra nuốt vào quang mang ở quanh người ta.
Có kẻ địch! Ta phản ứng đầu tiên chính là tìm kiếm hành tung địch mọi nơi, sau đó thấy khí đen dây dưa với ánh sánh xanh của phi thuyền dưới chân. Hóa ra những khí đen này cũng không phải vật bình thường, vậy mà dựa vào một luồng tử khí có thể bức hai kiện pháp bảo của ta mở ra trạng thái phòng ngự, có thể nghĩ lúc đó nơi đây đã chết bao nhiêu người, lại có bao nhiêu oán khí tụ tập không tiêu tan. May mắn tuy rằng uy lực của những khí đen đó bất phàm, nhưng đều là vật chết không có trí tuệ, nhiều nhất cũng chỉ có thể dây dưa một chút với tầng phòng ngự của ta. Sau khi ta nhanh hơn tốc độ xông tới đối diện, khí đen liền không cam lòng rơi xuống lại.
Chân vừa chạm đất, ta vội vàng thu hồi phi thuyền kiểm tra một phen. May mắn may mắn, ngoại trừ độ bền bị mài mất một chút, không có tổn thương khác. Có kinh nghiệm lần thứ nhất, khi ta trở lại đón người liền tiếp thu giáo huấn, tận lực lấy tốc độ nhanh nhất thông qua hố xương, để tránh khỏi thực sự bị khí đen quấn lên. Nhiều lần như thế, tất cả mọi người chúng ta đều qua hố sâu đi tới đối diện. Thông đạo bên này không dài, rất nhanh bị một cánh cửa sắt đóng chặt ngăn trở lối đi. Mê Lộ tựa lên trên cửa tìm cơ quan, ta vỗ vỗ vai Tâm Khúc nhẹ giọng hỏi:
“Tốt hơn chút chưa?”
Tâm Khúc gật đầu nói:
“Không có việc gì, em chỉ là nhất thời chịu chút kích thích. Đừng lo lắng, địa phương quái vật nào trong trò chơi này mà chưa từng thấy qua, chút thứ đó không kinh hách em ngã được.”
Thực là nữ hài tử kiên cường, ta nghĩ nếu như đổi lại là mấy nhỏ Tiểu Lộ đến, sợ là sớm đã kinh hách khóc rồi.
“Hắc, mau đến xem, tôi tìm được cơ quan rồi.”
Tin tức Mê Lộ mang đến là điều duy nhất khiến người ta cảm thấy cao hứng trước mắt. Chúng ta phần phật vây qua, Mê Lộ đang di chuyển vài khối ô vuông.
“Đây là khối cuối cùng, đặt lên cửa sẽ mở.”
Lăng Thiên kêu Mê Lộ chờ một chút trước, chúng ta xếp thành một đội hình chiến đấu ở trước cửa. Lăng Thiên gật đầu với Mê Lộ, khối vuông cuối cùng trong tay Mê Lộ rơi xuống vị trí nó nên ở, cửa thong thả mở ra trong tiếng ầm ầm, lộ ra một đường khe khiến người ta có thể thăm dò bên trong. Lăng Thiên tiến lên cẩn thận đẩy cửa ra một chút, ta ở phía sau nắm chặt dây cung.
Trong cửa không có gì dị dạng, Lăng Thiên ngoắc, chúng ta bảo trì đội hình trước mắt đi vào.