Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 193: Tiết 18


Đọc truyện Võng Du Chi Thần Ngữ Giả – Chương 193: Tiết 18

Editor: Toujifuu

Do Lucy tự mình hi sinh, cuối cùng cũng bảo toàn đại bộ đội chúng ta. Thanh lý sau trận chiến, hết thảy tài liệu, trang bị đánh ra được đều để cho Ger thu hồi mang về cho tiểu thư pháp sư của chúng ta, tạm dùng để bồi thường tổn thất mà một lần tử vong cô phải chịu. Trong hài cốt đàn Quạ Hàn, chúng ta lại tìm thấy một viên Thú Kết Tinh màu đen, cùng kích cỡ, hình dạng với viên bảo thạch màu lam mà Lucy lưu lại. Có lẽ chính theo như lời Lucy, thứ này chắc là có tác dụng lớn ở trong đường sá kế tiếp, nhưng chúng ta thực sự có thể đi đến được địa phương dùng tới chúng nó sao? Ta nửa điểm lòng tin cũng không có. Tổng cộng bảy người, sáu chiến lực, hiện tại thất tung một người trở về thành một người, còn lại bốn người tiêu hao cũng không nhỏ, nếu như đi tiếp về phía trước lại gặp phải đàn Quạ Hàn hoặc là mấy tên khó đối phó như chúng nó nữa, cũng không có Lucy thứ hai tới cứu trận.

Mỗi người chỉnh lý vật phẩm một chút, mọi người ngồi vây quanh thành một vòng tròn, thương lượng bước hành động tiếp theo.

“Còn đi tiếp phía trước nữa không?”

Vấn đề Ger đề xuất là nan đề lớn đầu tiên mà trước mắt chúng ta nhất định phải quyết định. Đi, con đường phía trước không biết hung hiểm bao nhiêu, rất có thể lần tiếp theo tương ngộ với quái chính là kết cục diệt đoàn; không đi, lại không cam lòng, chúng ta trả giá lớn như vậy ngay cả bên trong là cái gì cũng chưa thấy thì đã đánh trống lui binh, sợ là nơi đây không ai có thể chấp nhận.

Tất cả mọi người trầm mặc, không ai tiếp lời. Ger khẽ thở dài, đội trưởng như hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt. Ta quay đầu nhìn về phía Mê Lộ, do có Tiểu Hắc dốc hết sức bảo hộ lại vẫn luôn trốn ở phía sau chúng ta, tình hình của hắn trái lại thoạt nhìn là tốt nhất trong mọi người ở đây.

“Mê Lộ, chúng ta đi bao xa rồi?”

Đánh nhau thì Mê Lộ giúp không được gì, vừa nói đến chuyên nghiệp của hắn thì tác dụng ngược lại cực lớn. Hắn nhanh chóng trải ra một tấm địa đồ lớn, nét mực bên trên chưa khô, rõ ràng là vừa mới vẽ thành.

“Tấm địa đồ này là tôi căn cứ dựa theo đường chúng ta đã đi qua cùng tình hình đường nhỏ mà Ger bọn họ miêu tả để vẽ, có một bộ phận là suy đoán của tôi. Không nhất định chính xác, chỉ có thể dùng để tham khảo.”

Ta vừa nhìn, trên bản đồ quả nhiên còn có tảng lớn chỗ trống. Vẽ tỉ mỉ nhất chính là một con đường lớn chính giữa cùng một con đường nhỏ uốn lượn phía bên phải. Đường nhỏ rất dài, gần như xuyên suốt nguyên vùng cốc. Mà con đường lớn chúng ta đi qua ở giữa thì lại phi thường ngắn. So sánh đôi bên thì ngay cả một phần tư đường nhỏ cũng không đến, một tảng lớn phía trước đều là khu vực không biết.


“Hiện tại chúng ta ở chỗ này, căn cứ phương vị cùng tình hình đường mà chúng ta đã đi qua để xem, nếu như tòa di tích kia ở trung bộ vùng cốc, như vậy ít nhất chúng ta phải đi đến vị trí này mới có thể thấy nó. Mà hiện tại gần như phân nửa chúng ta còn chưa có đi được. Đương nhiên. Đây chỉ là suy luận của tôi, chẳng qua tôi tổng hợp rất nhiều nhân tố, tin tưởng xác suất chính xác hẳn là trên 60%.”

Lời nói của Mê Lộ cho chúng ta một hiện thực nghiêm trọng, cũng giúp Ger hạ quyết tâm:

“Trước mắt xem ra, chỉ dựa vào mấy người chúng ta muốn xông qua là không quá có khả năng. Nơi đây không có ai còn chiến lực hoàn chỉnh, hơn nữa thiếu chức nghiệp phát ra đại hỏa lực như pháp sư, quái phía trước phải đánh thế nào tôi cũng không có cách nào nghĩ. Tôi đề nghị lui về, chờ lần tiếp theo chuẩn bị đầy đủ rồi lại đến.” Trên mặt Ger khó nén thất vọng, than thở:

“Có lẽ lúc trước chúng ta đều nghĩ quá đơn giản. Con đường này căn bản không phải cùng một cấp bậc với đường nhỏ chúng ta đã đi qua.”

Quyết định của Ger trên lý trí chúng ta đều biết đây là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng khi thực sự phải làm như vậy khó tránh khỏi trong lòng vẫn sẽ có chút vướng mắc. Đặc biệt là người sát tính xông lên đầu thì cái gì cũng không còn chiếu cố như Lăng Thiên, không biết anh ta có thể phản đối hay không? Ta lấy mắt nhìn Lăng Thiên. Mới phát hiện tiểu tử này đang hồn bay trên mây, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Lăng Thiên.”

Ta cầm mộc tiễn trong tay đâm cánh tay anh ta. Lăng Thiên phục hồi tinh thần lại:

“A? Làm sao vậy?”

“Ger nói muốn lui về. Anh cảm thấy thế nào?”


“Nga. Đây là điều khẳng định a, loại bộ dáng như chúng ta hiện tại nếu đi tiếp vào bên trong không phải là tự mình đi tìm chết sao.”

Hey. Không nghĩ tới người này cũng sẽ có thời điểm lý trí lãnh tĩnh a. Mi ta thoáng giương lên, Lăng Thiên liếc nghiêng ta một cái:

“Biểu tình này của cậu là thế nào, sẽ không phải cho rằng tôi là tên ngu ngốc biết rõ đi không được còn muốn chạy tới đi tìm chết đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải.”

Ta phủ nhận, ha ha, may mắn không đem những lời nghĩ trong lòng kia nói ra, bằng không nếu như anh ta biết ta nhìn anh ta như thế còn không tức chết sao.

“Nếu như mọi người đều không phản đối, vậy chúng ta chỉnh lý một chút rồi trở về thôi. Hy vọng ở trên đường hồi trình vận khí không quá kém, lại gặp phải mấy con quái khó đối phó đó nữa.”

Ger vỗ vỗ Barbarian vẫn luôn vùi đầu lau đại kiếm hai tay, thoạt nhìn hắn thực rất không cam lòng.

Khoảng chừng nghỉ ngơi mười phút, chúng ta chỉnh lý vật phẩm, quay đầu bước trên đường về. Trời vẫn tối như vậy, chúng ta cũng không dám dừng lâu ở tại chỗ, vạn nhất lại nảy sinh một đám Quạ Hàn mới ra, mới thật là muốn khóc cũng không kịp.

Đuốc đã không dám đốt nữa, sợ lại dẫn quái khác đến, chúng ta hoàn toàn dựa vào Tiểu Bạch chỉ đường, sờ soạng đi tới. Đột nhiên Tiểu Bạch chi hai tiếng với bên trái, ta lập tức giương cung chỉ về phương hướng đó:


“Có cái gì đó!”

Nghe thấy tiếng cảnh báo của ta, Lăng Thiên cùng Reo lập tức chạy tới chắn ở phía trước ta, Ger vung lên pháp trượng, ba vòng sáng lần lượt rơi xuống trên người chúng ta.

“Đừng động đừng động, là tôi!”

“Carew?”

Thanh âm quen thuộc khiến cho mọi người sửng sốt, Ger đốt lên một mồi lửa, thấy Carew chui ra từ trong bụi cỏ.

“Cậu chạy đi nơi đâu? Chúng tôi còn tưởng rằng cậu bị Quạ Hàn đưa trở về rồi.”

Ger mừng rỡ, Reo lại càng trực tiếp đi lên cho Carew một cái hùng ôm.

“Được rồi được rồi, cậu sắp ghìm chết tôi rồi.”

Carew rút đầu ra từ trong ngực Reo, hồng hộc thở phì phò:

“Tôi không bị quái vật giết chết cũng sẽ bị cái tên Barbarian nhà cậu hại chết.”

Reo ha ha cười, Ger vội hỏi:


“Cậu tránh thoát được thế nào? Quạ Hàn không có vây công cậu sao?”

“Thế nào không có, tôi thiếu chút nữa đã chết dưới móng vuốt của chúng nó rồi.”

Carew nghĩ lại mà sợ, nói:

“Chẳng qua vận khí của tôi tốt, vốn vị trí của tôi ngay ven vòng vây, phần lớn Quạ Hàn đều xông đến chỗ các cậu, đuổi theo tôi rất ít. Khi bên các cậu châm lửa tôi có thấy, thế nhưng dựa vào một mình tôi căn bản không có khả năng thông qua đàn Quạ Hàn, đành phải nghĩ biện pháp khác. Có hai con chim đáng chết vẫn luôn đuổi theo tôi không tha, tôi liền dẫn chúng nó đi vòng vèo ở trong rừng. Thông thường mà nói địa phương có đàn của một loại quái cường đại đều không có quái vật khác xuất hiện, kết quả để cho tôi thành công, hơn nữa tôi còn phát hiện một địa phương tốt.”

Carew đắc ý, ta cười khổ, kết quả chúng ta làm bia ngắm giết quái mệt chết mệt sống, hắn lại trộm một chỗ trống rất tiêu dao.

“Địa phương nào để cho cậu cao hứng như thế, đừng nói cậu tìm được đường tắt thông hướng di tích đấy.”

Ger nói giỡn, Carew giương đầu lên:

“Không phải đường tắt chẳng qua cũng không kém là bao nhiêu. Có muốn xem xem hay không? Bên đó không có quái nào hết, còn rất thái bình.”

Thực sự có đường tắt? Mọi người cậu nhìn nhìn tôi tôi nhìn nhìn cậu, Reo vỗ mạnh một chưởng lên vai Carew:

“Còn chờ cái gì, mau dẫn đường a, chúng tôi đi xem xem.”

Carew hắc hắc cười dẫn chúng ta đi vào rừng cây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.