Đọc truyện Võng Du Chi Thần Ngữ Giả – Chương 19: Tiết 15
Editor: Toujifuu
***
“Tâm của hải dương, vinh quang của biển rộng, tâm nguyện của người chèo thuyền…”
Ta xem qua một đám nhiệm vụ, nỗ lực tìm kiếm một nhiệm vụ phù hợp yêu cầu của ba vị đại tiểu thư kia. Mà Tiểu Lộ cùng hai vị tỷ muội của nhỏ lại ở một bên líu ríu cười nói, không chút nào để ý ánh mắt của người xung quanh. May mắn, do chuyện ngày đó ở trung tâm quảng trường, rất nhiều người đều biết Tiểu Lộ là người Trường Thiên Môn bảo hộ, những tên tiểu tử có ý đồ gây rối ngược lại lần lượt thu liễm hơn rất nhiều, đây là thu hoạch ngoài ý muốn ta không nghĩ tới.
“Hải Chi Hoa (hoa của biển, ta thấy để tên kia hay hơn), nhiệm vụ này có vẻ không tồi. Trân Châu, qua xem.”
Nghe thấy tiếng gọi của ta, ba tiểu cô nương chạy tới.
“Ca, anh tìm được rồi? Cái nào?”
“Cái thứ bảy từ trên đếm xuống, Hải Chi Hoa. Đó là một nhiệm vụ cấp thấp dưới cấp mười lăm, các em làm vừa vặn.”
“Nơi đó xinh đẹp không? Địa phương không xinh đẹp chúng em cũng không đi.”
Tiểu Lộ chọn ba lựa bốn mà nói, ta liếc ngang nhỏ một cái:
“Tiểu thư, nhìn tên này cũng biết cảnh sắc khẳng định không tồi rồi. Các em không phải là yêu thích hoa hoa cỏ cỏ sao?”
Hai tiểu nha đầu còn lại ở một bên ha ha cười, mấy nhỏ cùng ta còn chưa quen thuộc, đối với ta người làm đại ca này coi như tôn trọng, nào như Tiểu Lộ, không lớn không nhỏ mà chỉ biết sai khiến ta.
“Thủy Tinh, Mã Não, chúng ta liền làm cái này nga?”
Chanh Hoàng Thủy Tinh gật đầu:
“Không sao, dù sao tụi mình cũng không hiểu. Liền nghe hai người là được rồi.”
Tiểu Lộ hì hì cười chạy tới nhận nhiệm vụ, nhỏ lần này xem như là nghiện làm đội trưởng nhận nhiệm vụ, lại trái điểm phải chọn nửa ngày đối với bảng nhiệm vụ, mới đem chức vụ đội trưởng trả lại cho ta.
“Ca chúng ta hiện tại đi nơi nào?”
“Các em mua chút đồ vật trước đi. Mua tám bình Chân Nguyên Thủy cùng hai viên Hồi Huyết Hoàn. Chức nghiệp của các em tiêu hao chân nguyên khá lớn. Mặt khác Thủy Tinh còn phải đổi một bộ nhạc khí cấp mười hai dùng, phải chính em đi chọn. Mã Não cần hai xấp bùa cùng một cây bút chu sa, roi huấn luyện thú của Trân Châu đã có, không cần mua nữa. Được rồi, chỉ cần những thứ này, tiền ban nãy anh cho các em hẳn là đủ rồi, các em đi mua đồ đi, anh đi hỏi thăm tình huống nhiệm vụ này một chút, chờ một lát tập hợp ở cửa nam. Đồ vật thì các em có thể đi đến mấy quầy hàng nhỏ ở trung tâm quảng trường tìm xem, có thể sẽ có mấy thứ so với trong quán tiện nghi hơn, tốt hơn.”
Ba tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu, sau khi nghe phân phó của ta ngoan ngoãn gật đầu, bị ta đuổi, vừa cười vừa chạy đi. Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi. Được ba nữ hài tử thanh xuân xinh đẹp vây quanh, bất luận một người nam nhân nào cũng đều sẽ cảm thấy có mặt mũi, thế nhưng áp lực cũng lớn a, nhìn nhìn nam nhân trong đại sảnh này đi, mắt đều sắp bốc lên lục quang, hận không thể nuốt sống ta, thay thế vị trí của ta. Đến, ta vẫn nên tránh nhanh thôi.
Căn cứ gợi ý của nhiệm vụ, ta tìm được một quán rượu nhỏ trong góc thành đông bắc. Trong quán thực hôn ám, mùi rượu nồng đậm cùng vị mồ hôi, cái loại vị đạo đặc biệt này thiếu chút nữa huân ta té ngã. Xem ra ta không cho ba tiểu cô nương theo tới là đúng, mấy nhỏ hơn phân nửa sẽ chịu không nổi địa phương như vậy.
Ở trong một góc âm u của quán rượu, một trung niên nam nhân râu tóc loạn thành một đoàn nằm nghiêng trên mặt đất, bên người chất đầy bình rượu. Ta mới vừa đi đến trước mặt ông ta, chợt nghe ông ta nấc một cái vang dội, một cỗ khí chua của rượu phả ngay vào mặt.
“Lý đại thúc, ngài là Lý đại thúc đúng không?”
Hệ thống nói cũng thực chuẩn, Lý Tam này chính là tửu quỷ mười phần, quá dễ nhận ra. Nghe thấy ta gọi ông ta, Lý Tam mở một con mắt, quét nhìn ta hai cái, thều thào nói:
“Ngươi là ai? Tiểu tử, ta không nhận ra ngươi.”
“Lý đại thúc, là tôi nghe nói thúc đã thấy qua Hải Chi Hoa trong truyền thuyết, đặc biệt đến bái phỏng. Thúc có thể kể cho tôi chuyện của Hải Chi Hoa không?”
Ánh mắt Lý Tam sáng lên:
“Ha ha, không nghĩ tới bây giờ còn có người tin lời nói của ta. Ta đã nói a, ta nói đều là sự thực, sao không có ai tin tưởng?”
Ta âm thầm buồn cười, lời kịch này, Lý Tam này cũng không biết đã nói bao nhiêu lần.
“Người trẻ tuổi, cậu không nên bị tên Lý Tam này lừa, hắn chỉ biết gạt người.”
Một vị khách nhân bên cạnh bàn hảo tâm nhắc ta, ta gật đầu mỉm cười với ông, cảm tạ ý tốt của ông. Bên này Lý Tam cũng không chịu thua kém:
“Uy, ngươi người này cũng không nên nói lung tung! Ta, ta không gạt người, ta thực sự thấy được, ngay phía nam…”
Ông ta nói đến chỗ then chốt đột nhiên dừng miệng, chuyển tròng mắt nhìn nhìn ta, vươn hai ngón tay, nói:
“Ngươi mua cho ta hai bình rượu ta mới nói cho ngươi.”
Điều này có gì khó, ta vẫy tay, tiểu nhị bưng tới hai bình rượu đặt trước mặt ông ta. Lý Tam nâng bình rượu lên đặt dưới mũi hít sâu một hơi, nói:
“Rượu này không được, ta muốn Thập Lý Phiêu Hương do chưởng quầy ở đây tự mình ủ.”
“Thập Lý Phiêu Hương?”
Nghe qua hình như không phải thứ dễ có a. Ta nhìn đến biểu tình một bộ không có rượu liền không mở miệng của Lý Tam kia, ta không có biện pháp, liền đi về phía nội đường.
Không phí công phu gì liền thấy được chưởng quầy quán rượu, cái người trông tròn vo này thực dễ nói chuyện, ta vừa nói cần Thập Lý Phiêu Hương ông ta liền đáp ứng. Thế nhưng ông ta cũng nói ra một điều kiện, chính là muốn thu một đồ đệ, cùng ông ta học bản lĩnh chế rượu này. Ta không biết thế này coi như là một vòng của nhiệm vụ hay là phần thưởng của nhiệm vụ, vạn nhất người tới đã học qua kỹ năng sinh hoạt thì làm sao đây?
Trước mặt ta bắn ra một tấm bảng nửa trong suốt, ta lựa chọn hàng xác định. Rất nhanh, chức nghiệp sinh hoạt của ta liền biến thành: ủ rượu sư (sơ cấp), chưởng quầy béo hình như đối với ta thực thỏa mãn, cho ta một quyển sách cùng vài loại tài liệu ủ rượu thông thường, liền dẫn ta vào phòng chứa rượu dưới đất. Ta ở bên trong tìm được loại rượu có tên “Thập Lý Phiêu Hương” lấy hai bình. Không phải ta không muốn lấy nhiều, chỉ là ông chủ béo kia nhìn thùng rượu của ông ta như đang nhìn tâm can bảo bối, nhất cử nhất động của ta đều ở dưới sự quan tâm của ông. Ta cũng không muốn vì một bình rượu không biết vị đạo gì, mà bị chưởng quầy này bắt lấy bím tóc hủy nhiệm vụ.
Mang theo Thập Lý Phiêu Hương lần nữa tới gặp Lý Tam, Lý Tam từ thật xa đã ngửi thấy được vị đạo của nó, hai mắt nhấp nháy tinh quang.
“Đến, tiểu huynh đệ, nhanh đưa cho ta!”
Ta cho ông ta một bình, Lý Tam mỹ mỹ mà uống vài ngụm lớn, thỏa mãn mà thở hắt ra, nói:
“Nói đi tiểu tử, ngươi muốn biết cái gì?”
“Tôi muốn biết thúc ở nơi nào thấy Hải Chi Hoa?”
Nhắc tới Hải Chi Hoa, Lý Tam rượu cũng không uống, như là lâm vào hồi ức:
“Ta nhớ kỹ đó vẫn là chuyện lúc ta còn trẻ. Ngày đó chúng ta rời bến đánh cá, cả ngày cũng không có thu hoạch gì, đúng lúc đó, chúng ta phát hiện hướng tây bờ biển phía nam có một cái động bị chìm phân nửa dưới nước biển. Mấy người tuổi trẻ chúng ta lá gan cũng lớn, liền chèo thuyền vào. Ngay trong động kia, chúng ta thấy được Hải Chi Hoa. Nó đỏ rực đỏ rực, không chân thực tựa như mộng…”
Lý Tam nói nửa ngày, ta đã bắt ra được ba từ then chốt từ bên trong: bờ biển hướng tây, động phân nửa chìm dưới nước, Hải Chi Hoa màu đỏ rực. Có lẽ một bước này chính là để cho chúng ta tìm được những gợi ý này, mới lại đi giải khai bước tiếp theo. Lý Tam nói xong, lấy đi bình Thập Lý Phiêu Hương thứ hai từ trong tay ta, lùi về vị trí cũ của ông ta. Ta không lưu lại nữa, một đường chạy chậm nhằm phía cửa thành nam.