Đọc truyện Võng Du Chi Thần Ngữ Giả – Chương 189: Tiết 14
Editor: Toujifuu
Do sự xuất hiện của chúng ta, tránh khỏi kết cục diệt đoàn của tổ bốn người phương tây, vì vậy thái độ của bốn người kia đối với chúng ta vô cùng tốt, trên cơ bản là có hỏi tất đáp. Mê Lộ đã hỏi được rất nhiều tình hình của nửa con đường còn lại từ trong miệng bọn họ. Cuối cùng còn than thở một câu:
“Thực sự là quá không chuyên nghiệp, quá nhiều tình hình đều không thăm dò rõ.”
“Người ta lại không giống anh, là chế đồ sư chuyên nghiệp. Có cái gì chưa rõ chờ khi chúng ta đi qua tự anh xem là được rồi.”
Ta cười nói, tràn ngập chờ mong đối với con đường phía trước.
“Ou, các bằng hữu phương đông thân ái của tôi, tôi nhớ tới còn có một việc chưa nói cho các bạn.”
Đạo tặc Carew kia đột nhiên chạy tới nói:
“Tại địa phương không xa phía trước, chúng tôi còn phát hiện một số di tích, đáng tiếc quái thú nơi đó quá lợi hại, chúng tôi không có đi vào. Có lẽ thêm các bạn thì sẽ có thể vào xem rồi.”
Carew dùng ánh mắt rất “đáng yêu” nhìn Lăng Thiên, Lăng Thiên quay đầu nhìn ta, trước mắt ta sáng ngời:
“Đi a, vì sao không đi. Hiếm thấy có cơ hội hợp tác cùng người chơi phương tây.”
Lăng Thiên nói với Carew:
“Chúng tôi đi.”
Carew hoan hô một tiếng, nhảy lên làm một cái thủ thế OK với nhóm người bọn họ. Ba người còn lại cũng dựa qua, chúng ta ngồi vây quanh thành một vòng tròn, Ger bắt đầu miêu tả tình hình bọn họ đã thấy cho chúng ta:
“Phiến di tích đó ở phía sau một ngọn núi phía trước. Địa phương đó rất hiểm, là một sơn cốc rất lớn, hai bên tất cả đều là vách núi, chỉ có trong sơn cốc có thể thông qua. Sơn cốc có vài con đường, chúng tôi là thông qua từ một con đường nhỏ sát bên cạnh nhất, nhìn thấy chỉ là một bộ phận nhỏ của di tích. Ở chính giữa còn có một con đường, quái bên trong đó quá lợi hại, chúng tôi thử một chút, không nắm chắc có thể giết vào, cũng chỉ đành lui trở về. Vốn nghĩ thông qua từ mặt bên đi vào, thế nhưng đến cửa vào đầu bên đó mới phát hiện cũng giống hệt tình hình bên kia. Ngay cả chủng loại của quái thú cũng không có thay đổi. Vì vậy chúng tôi chỉ có thể căn cứ tình hình ven khu vực di tích để phán đoán, quy mô bên trong hẳn là phi thường lớn. Về phần cụ thể lớn bao nhiêu. Thì phải chờ sau khi đi vào mới biết được.”
Mê Lộ sau khi nghe xong lời nói của Ger lại hỏi một số tình hình cụ thể khi bọn họ trải qua, sau đó vẽ ra một tấm địa đồ đại khái, sau khi để cho mấy người Ger xem qua bọn họ đều gặt đầu, liên tục nói vẽ quá giống. Có địa đồ, chúng ta liền có mục tiêu rõ ràng. Mọi người sau khi thương lượng xác định một vị trí tiến vào, liền xuất phát hướng về nơi đó.
Càng đi về phía trước, thế núi hai bên càng có vẻ hiểm trở, thỉnh thoảng sẽ phát hiện có đường nhỏ như sông vào biển, hội tụ đến trên con đường này, khiến đường càng ngày càng rộng, từ đường bình thường nguyên bản rộng vài mét biến thành đường lớn rộng mấy chục mét, đến sau cùng dứt khoát liền thành một bãi đất bằng phẳng rộng rãi giữa núi. Chúng ta đứng trên vùng đất rộng rãi này, là có thể thấy cửa vào của sơn cốc bên kia.
“Thông qua cửa vào này, phía sau sẽ chia làm mấy con đường. Ba con đường nhỏ một con đường lớn. Sau cùng toàn bộ sẽ tới cửa cốc ở đầu còn lại. Di tích chính là ở bên trong đó, đi từ đường lớn trung gian hẳn chính là vị trí của chủ thể di tích, bất quá quái của nơi đó cũng là lợi hại nhất.”
Ger cẩn thận tỉ mỉ giải thích. Dễ dàng cho chúng ta khi ngoại trừ xem địa đồ thì lại càng có cảm thụ trực quan hơn.
“Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
Ger lên tiếng hỏi mọi người, kỳ thực chỉ là nhìn chúng ta. Lăng Thiên giương cằm lên:
“Đi.”
Bảy người cẩn thận mò mẫm đi đến cửa cốc. Carew đi trước một bước đến phía trước dò đường. Lăng Thiên cùng Reo đi ở phía trước chúng ta. Ta cùng Lucy theo bọn họ, mục sư Ger thì xếp sau cùng. Về phần đồng chí Mê Lộ không có sức chiến đấu gì. Thì lại do Tiểu Hắc theo cùng tụt lại phía sau, một bên cẩn thận mạng nhỏ của hắn một bên vẽ địa đồ dọc đường.
Ở cửa cốc chúng ta gặp phải một số quái nhỏ, sau khi thanh lý tiến vào trong cốc. Nói là quái nhỏ, kỳ thực thực lực cũng tuyệt không yếu, sáu người chúng ta cùng nhau động thủ cũng phải tốn chút thời gian mới thông qua nơi đây. Bởi vậy có thể thấy được bên trong sẽ là hung hiểm cỡ nào.
Rất nhanh chúng ta liền gặp phải địa phương chia đường, từ xa xa nhìn qua, ngã tư đường đường nào cũng có quái đang bồi hồi, khác nhau chỉ là vấn đề nhiều hay ít lớn hay nhỏ. Carew rất nhanh lẻn về, nói:
“Đường lớn quái quá dày đặc, tất cả tôi đều nhìn không thấy đẳng cấp. Muốn dẫn ra không?”
Mọi người nhất thời trầm mặc, lần này chúng ta mới phát hiện đã xem nhẹ một vấn đề quan trọng —— ai tới chỉ huy. Trong một chi đội ngũ không thể có hai người chỉ huy, đây là chuẩn tắc mà đi đến bất kể nơi nào đều thông dụng, như vậy nhánh đội ngũ mà chúng ta tạm thời góp lại này do phương người nào đến chỉ huy tốt hơn đây? Ger đưa ánh mắt nhìn về phía Lăng Thiên, Lăng Thiên lắc đầu: “Anh tới.”
Anh ta chỉ chỉ Ger, đối phương từng có một lần kinh nghiệm, là người thích hợp hơn không cần nghi vấn. Chính Ger cũng hiểu rõ điều này, không có chối từ tiếp nhận quyền chỉ huy.
“Carew, thử dẫn một con ra xem, chúng ta từ từ đến.”
Trong nháy mắt Carew biến mất thân hình, địa phương hắn đứng trống rỗng không có nửa điểm vết tích, ta chỉ thấy mấy vết chân nhợt nhạt đang kéo dài về phía trước. Khoảng chừng qua vài giây đồng hồ, một con đang du đãng trong đàn quái ở bên ngoài cùng nhất của đường lớn chính giữa mạnh nhìn ra phía ngoài, tựa hồ phát hiện điều gì đó dị thường. Đây là một con quái vật có cái cổ rất dài trông giống như đà điểu, nó trừng nhìn xung quanh trái phải đoàn không khí bên cạnh, không có phát động công kích nhưng toàn thân căng chặt, chậm rãi hoạt động hai bước ra phía ngoài. Chúng ta nắm chặt vũ khí, chỉ chờ nó rời khỏi vòng quái vật liền động thủ, ai biết tên nhóc đó lại ngừng lại, thậm chí còn làm ra động tác lui về. Ta đoán đồng chí đạo tặc đã nóng nảy rồi, âm thầm kêu Tiểu Bích một tiếng, tiểu hồ điệp động động cánh, ánh sáng nhạt chớp động trước mắt ta, cái bóng như nước của Carew xuất hiện. Carew đương nhiên không có khả năng để cho quái vật lui về, ta thấy hắn lần nữa đi vào “câu dẫn”, làm ra các loại động tác khiêu khích, để cho quái vật tuy rằng nhìn không thấy, cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn. Loại phương pháp dẫn quái này là phi thường chú ý kỹ thuật, động tác lớn sẽ bị quái khác phát giác, còn có thể thoát ly trạng thái tiềm hành, động tác nhỏ thì con quái muốn dẫn lại không cảm giác được. Ta trước đây từng thấy Nam Cực vì luyện loại kỹ thuật này mà tốn rất nhiều công phu, không ngờ tới Carew này cũng tinh thông đạo này. Nghĩ lại, ta cũng liền bình thường trở lại, người có thể giành trước tiến đến thông đạo đại lục còn có thể có tay yếu sao? Mấy người này ở Tây đại lục khẳng định cũng là nhân vật danh tiếng vang dội.
Carew biểu diễn nửa ngày, con đà điểu trì độn kia hình như mới phản ứng lại, lần nữa bước chân ra đi qua chỗ hắn. Carew đầu tiên là chậm rãi thối lui, dẫn đà điểu từng bước một đi ra khỏi vòng quái, sau đó chậm rãi gia tốc, động tác cũng càng lúc càng lớn, dứt khoát chạy lên. Đà điểu kia lúc này coi như đã chân chính phát hiện được “địch tình”, không chần chừ nữa mà nhanh chóng đuổi theo Carew. Ger nhìn đúng thời cơ ra lệnh một tiếng:
“Đánh!”
Tiễn sắt cộng ma pháp cùng bay, cùng nhau oanh lên trên người đà điểu.
Đà điểu đáng thương than khóc một tiếng, hiển nhiên là bị đánh đau. Ánh mắt tràn ngập lửa giận của nó chuyển về phía ta cùng Lucy, hai cánh giương ra như bay chạy tới. Lăng Thiên cùng Reo đã sớm chờ ở nơi kia, chắn trên đường nó đi tới mỗi người cho một kiếm. Kích thước của Reo vốn đã lớn, gắt gao ngăn chặn đường đà điểu đi tới, Lăng Thiên thì triển khai thân pháp không ngừng gia tăng vết thương trên thân chim, hai người hợp tác ăn ý, rất nhanh đã dẫn đi cừu hận của quái vật, đánh quái tiến vào trình tự theo bước mà làm.